“Sư huynh, sao đến bây giờ huynh mới tới thăm muội!”
Thanh âm ngọt ngào và đầy mị lực của nữ tử vang lên. Chẳng biết là nam nhân có diễm phúc nào trong thiên hạ lại có thể khiến nữ nhân diễm lệ ấy phải thốt lên lời nhớ nhung nũng nịu nhường vậy.
Ngọc Bội chậm rãi bước tới, đưa tay phủi đi những lớp bụi mỏng phủ trên bàn trà làm bằng gỗ tử đàn thơm ngát, mỉm cười nhìn nữ nhân ấy.
Đã lâu lắm rồi sao, nếu lão nhớ không nhầm thì lần cuối lão gặp nàng mới chỉ cách đây có mấy hôm mà thôi.
“Một chén Bích La Xuân, hai lần nước nóng, một lần nước ấm, thêm chút đường trắng, muối thô, cuống cải thảo, nếu có thể bỏ thêm hai nhành ngũ hương thảo có lẽ sẽ thơm hơn.”
Nữ nhân ấy chẳng để Ngọc Bội phải nói câu thứ hai, đôi tay ngọc đã nhanh nhẹn đun nước, chân thì khấp khởi khều củi thêm cháy. Tà áo nàng không ngừng chao đi liệng lại giống như cánh bướm giữa vườn hoa, khiến muôn hồng nghìn tía cũng phải ngượng ngùng tự nhận sắc tươi chẳng bằng.
Chẳng mấy chốc mà chén trà nghi ngút khói đã được nàng bưng lên rồi dịu dàng đặt xuống trước mặt lão. Ngọc Bội cầm lấy chén trà rồi từ từ đưa lên mũi để cho hương trà thấm nhuần vào từng hơi thở. Sau khi thưởng thức hương trà, lão mỉm cười hài lòng rồi kê chén lên miệng nhấp ngụm đầu tiên. Bích La Xuân vốn chỉ là một loại trà tầm thường, thế nhưng khi vào tay nàng, thứ trà đó lại có phẩm vị lạ thường khó diễn tả hết được thành lời. Hương trà thanh thanh, khi đưa vào trong miệng lại có chút vị đắng nhẹ, nhưng khi dòng nước ấm đó chảy xuôi xuống cổ họng lại cơ hồ ẩn ý thi vị ngọt ngào không dứt, khiến lão cảm giác như một chén trà của nàng thôi cũng là đủ để đưa lão lên đến tột cùng của nhân gian.
Trông thấy vẻ mặt hài lòng không giấu giếm của Ngọc Bội, nàng che miệng cười thầm. Đến bây giờ nàng mới để cho tay chân mình được nghỉ ngơi, nàng tùy ý ngồi xuống đối diện lão, hai tay chống cằm rồi nhoẻn miệng hí hửng nói:
“Không có điều cầu xin thì chẳng ai quỳ gối trước tượng Phật. Nào, huynh mau nói đi, huynh lại có chuyện gì khúc mắc trong lòng đúng không?”
Ngọc Bội đặt chén trà nóng đã vơi đi quá nửa xuống, lặng nhìn sóng nước đung đưa trong chén trà rồi thở dài nói:
“Quả không có gì có thể giấu được sư muội.”
Nữ nhân trước mặt tên Vân Tê, là sư muội cùng bái một thầy của Ngọc Bội.
Năm xưa gặp đại nạn với Ám Hà Cung, nếu không phải nhờ vào Vân Tê đã cướp lão từ Quỷ Môn Quan trở về, thì có lẽ giờ đây lão đã chẳng thể nào còn ngồi được ở đây mà nhàn nhã uống trà như thế. Lão vẫn còn nhớ rõ, khi ấy lão mười tám kinh mạch đứt đoạn, nội công tiêu tán, gần như đã trở thành một phế nhân, thế nhưng nhờ vào Vân Tê hết lòng cứu chữa mà may mắn nhặt được mạng trở về.
Tuy rằng là còn sống, thế nhưng công lực cả một đời Kiếm Tiên bị phế đi đến tám phần. Nếu như là một người khác rơi vào trong hoàn cảnh của lão, có lẽ sẽ chẳng thể chịu đựng được cảnh ngộ giống như rơi vào hố sâu của tuyệt vọng như thế. Thật ra khi ấy lão cũng từng có ý định một nhát kiếm cắt đứt hết tất cả nỗi đau khổ của thế gian, cùng người trong lòng đoàn tụ nơi chốn cửu tuyền. Thế nhưng số phận không cho phép lão buông bỏ, không cho phép lão được ích kỷ một lần, bởi nàng ấy đã nhờ cậy lão, đã đem toàn bộ sự tin tưởng đặt lên người lão mà trao cho lão điều mà nàng ấy trân trọng hơn cả sinh mạng mình.
Cũng chính vì vậy, lão chỉ đành phải chấp nhận ngày ngày chịu đựng cơn đau đớn xé gan xé ruột mỗi khi kinh mạch liền lại, chịu đựng nỗi đau rằng nàng đã rời xa dương thế, một mình một bóng chờ đợi bên bờ Vong Xuyên.
Sau khi cơn nguy hiểm đến tính mạng đã qua đi, lão quy ẩn giang hồ rồi dời đến Tuyết Vân Sơn thành lập Phong Linh Đường. Vân Tê những năm ấy cũng theo lão về chốn sơn dã, mở trà quán dưới chân núi hoang sơ chẳng có lấy một bóng người này.
Trà Vân Tê làm vô cùng hợp khẩu vị lão, thế nên mỗi khi nhớ nhung tay nghề của nàng, lão sẽ lại cất công xuống núi để nhấm nháp hương vị bấy lâu đã chẳng thể thiếu trong cuộc sống vốn bình lặng nơi sơn cùng thủy tận.
Vân Tê tuy rằng chỉ kém lão vài tuổi, thế nhưng dung mạo nàng vẫn mị hoặc và diễm lệ như thời còn trẻ. Nếu không phải nhờ vào suối tóc trắng trên đầu cùng với những cử chỉ so với khi xưa đã trở nên chín chắn hơn thì có lẽ nàng so với cái tuổi đôi mươi năm ấy chẳng khác nhau là bao. Nàng có thể sở hữu tấm dung nhan bất hòa với thời gian như vậy thật khiến những nữ nhân trên khắp thế gian này phải cắn răng đỏ mắt vì ghen tỵ với nàng.
Vân Tê ném chiếc khăn trên tay đi rồi gõ gõ mấy nhịp lên bàn.
“Liệu còn có chuyện gì khiến huynh phiền lòng ngoài chuyện về nữ nhi của huynh? Mau nói đi, lần này nha đầu ấy lại có cơ sự gì?”
Ngọc Bội nhấp một ngụm trà rồi mới đáp lại:
“Con bé năm nay đã mười lăm rồi, thế nhưng càng ngày càng khó dạy bảo. Kiếm pháp trì trệ, cả ngày chỉ mải mê chơi đùa với nha đầu Ngân Như mà thôi. Sư muội, muội nói xem ta nên làm thế nào bây giờ?”
Vân Tê hơi cau mày, sau đó đôi mắt đẹp lẳng lặng nhìn lên đỉnh núi Tuyết Vân đương đắm chìm trong cảnh sắc mỹ miều của Xuân xanh.
“Người trẻ tuổi mà, tùy ý một chút cũng chẳng phải là chuyện to tát gì.”
Dường như câu trả lời bâng quơ đó của Vân Tê chẳng giúp được gì cho tâm trạng của lão lúc này. Muộn phiền, lão ngửa cổ lên một hơi uống cạn chén trà.
Vân Tê đón lấy chiếc chén rỗng từ tay lão rồi rót đầy thêm. Khung cảnh bỗng nhiên im lặng như tờ, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng gió phảng phất bên tai.
Vân Tê lên tiếng phá tan sự im lặng:
“Huynh… còn muốn giấu con bé đến bao giờ?”
Giọng nói của nàng tuy vô cùng nhỏ nhẹ, thế nhưng giờ đây rơi vào trong tai lão lại giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho chén trà trong tay không tự chủ mà bắn vài giọt ra bên ngoài.
Vân Tê nhìn thấy được hành động đó của Ngọc Bội, nơi đáy mắt thầm lóe lên những tia chua xót.
“Muội biết điều này đối với huynh, đối với Uyển Nhi không hề dễ dàng chút nào, thế nhưng đó vốn là sứ mệnh, là sự thật mãi mãi không thể thay đổi. Chẳng lẽ huynh muốn con bé cả đời này cứ sống một cách mù quáng như vậy về bản thân, muốn con bé cứ vô tri như thể tất cả những chuyện trước kia đều chẳng liên quan gì đến con bé. Thật ra vốn dĩ huynh là người hiểu rõ hơn ai hết, đâu cần đến muội phải nói làm chi thêm thừa thãi.”
Lão cúi gằm mặt nhìn dòng nước đang không ngừng lăn tăn tựa như những suy nghĩ càng ngày càng rối bời thêm của lão. Cả một đời lão tung hoành khắp thiên hạ, long đàm hổ huyệt đều đã từng kinh qua. Song, dù khi gươm đao kề cổ, dù khi đứng trước ba vạn đại quân Bắc Ly, lão cũng chưa từng có dù chỉ là một cái nhăn mày. Thế nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Thanh Uyển, lão lại chưa từng một lần có thể quyết đoán. Bởi lão biết chỉ cần đi sai một bước thì cũng có thể khiến cho bi kịch năm ấy lại một lần nữa xảy đến.
Lão đã mất nàng một lần rồi, nhất định không thể để mất nàng thêm lần nữa.
“Năm đó… ta đã hứa với nàng ấy…”
Chẳng kịp để Ngọc Bội nói hết câu, Vân Tê đã lên tiếng cắt ngang:
“Muội tin chính bản thân huynh cũng không muốn phải ngày ngày giày vò bản thân như hiện tại, lại càng không muốn để một chuyện của hai mươi năm xa xôi trở thành gông cùm trói buộc chính nữ nhi mà huynh yêu thương nhất. Ngọc Bội ca ca của muội… Huynh… đã chẳng còn là huynh thuở ấy nữa.”
Vân Tê ảo não thở dài. Nàng tiến tới trước mặt Ngọc Bội, hai tay nắm lấy bả vai lão như để tiếp thêm cho lão một chút dũng khí ít ỏi còn lại.
“Nàng ta đã buông bỏ, hà cớ gì đến bây giờ huynh vẫn còn cố chấp níu giữ? Huynh làm vậy là vì Uyển Nhi, hay thực sự chỉ là để thỏa mãn nỗi ích kỷ của chính bản thân huynh?”
Vân Tê nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trên ngực trái của lão. Bờ vai rộng lớn này, khuôn ngực ấm áp với những tiếng đập mãnh liệt này, mãi mãi chẳng phải của nàng, mãi mãi chẳng thuộc về nàng.
Bỗng nhiên nàng cảm giác được trong lòng dường như có một dòng thủy triều dần dần dâng lên, từng đợt, từng đợt cuốn lấy cái vỏ bọc tưởng chừng như cứng rắn của nàng.
“Huynh có thể không yêu ta, ta vẫn bằng lòng đợi huynh ròng rã hai mươi năm nơi chân núi Tuyết Vân lạnh lẽo, chờ một ngày huynh hồi tâm chuyển ý, chờ một ngày trong trái tim huynh có hình bóng của ta. Ngày đó có thể rất xa, hoặc sẽ không bao giờ xảy đến, nhưng ta vẫn cam tâm tình nguyện.”
“Ngọc Bội, Uyển Nhi không giống chúng ta, con bé còn rất trẻ, khí khái thiếu niên, hay thậm chí là tâm tình thiếu nữ còn đang ở phía trước. Huynh bằng lòng sao, bằng lòng biến con bé thành một con chim nuôi nhốt trong lồng vĩnh viễn chẳng thể đập cánh bay đi?”
Lời vừa dứt, Vân Tê chua xót đẩy lão ra, sau đó cánh tay nhanh nhẹn lau đi dòng nước đang chực chờ nơi khóe mi ấm nóng.
“Huynh đi đi. Một mình ta chịu khổ là đủ lắm rồi. Ta không cho phép huynh vì chấp niệm của bản thân mà khiến cho cả Uyển Nhi cũng phải đau lòng. Ta tin rằng ở dưới suối vàng, nàng ta cũng sẽ chẳng muốn nhìn thấy bộ dạng nhu nhược lúc này của huynh đâu.”
Ngọc Bội lặng người nhìn bóng lưng khoác lên trên mình áo trắng đó. Từ trước đến nay lão luôn tránh đi ánh mắt nàng, lão sợ phải đối diện với tình cảm cháy bỏng tha thiết của nàng, bởi lão chẳng biết phải làm thế nào mới có thể vẹn đôi đường. Vân Tê là sư muội suốt bao nhiêu năm nay của lão, lão quá hiểu con người nàng. Vân Tê cao cao tự đại, nếu biết rằng lão chấp nhận tình cảm của nàng chỉ vì sự thương hại, nàng chắc chắn sẽ khiến mọi chuyện còn trở nên rắc rối, khó vãn đường gấp vạn lần hiện tại.
Nguyên lai là vậy, thế nên lão cũng chỉ đành chiều theo ý nàng, để nàng quy ẩn chốn núi rừng, mở trà quán giữa chốn hoang vu hẻo lánh chẳng có lấy một bóng người này.
Trông thấy bóng lưng mảnh mai quen thuộc đang cố làm như tất cả đều chỉ là gió thoảng hương bay của nàng, lão bất giác muốn ôm nàng vào lòng, nói với nàng rằng nàng nói đúng. Lão giờ đây đã chẳng còn là vị Ngọc Bội ca ca bảo đao cung khỏe, chí ôm toàn thiên hạ như năm xưa. Giờ đây lão suy cho cùng cũng chỉ là một ông lão nhu nhược khăng khăng ôm lấy chấp niệm suốt hai mươi năm ròng rã mà thôi.
Cảnh tàn người mất, hồng trần vốn nghiệt ngã như vậy đấy.
“Huynh còn không mau đi đi! Chẳng lẽ huynh còn định ở đây để chế giễu mấy lời ủy mị vừa rồi của muội?”
Lão biết rằng nếu mình còn ở lại thì sẽ chỉ khiến cả hai người thêm khó xử. Sau một hồi lưu luyến, lão bèn quay gót lặng lẽ rời đi.
Gió Xuân mơn mởn như hiểu được lòng người đang chứa đựng nỗi ưu phiền. Trong tiếng xào xạc qua từng phiến lá, qua chái nhà được lợp bởi ngói uyên ương (*), đâu đó vang lên những thanh âm phảng phất qua tai nữ nhân tóc trắng ấy.
“Sư muội, thứ lỗi cho ta.”
(*) Ngói uyên ương: Thứ ngói cứ ghép thành hai phiến một để lợp nhà được gọi là ngói uyên ương. Xuất phát từ điển cố Ngụy Văn Đế nằm mơ thấy hai mái ngói rơi xuống đất rồi hóa thành đôi uyên ương.
Vân Tê lặng lẽ đóng sập cửa căn nhà nhỏ của nàng. Tấm lưng yếu đuối dựa nặng vào bức tường lạnh lẽo phía sau lưng, dường như trái tim không ngừng run lên từng đợt trong lồng ngực khắc khoải nỗi trông mong.
“Một nữ tử tại sao lại có thể được hưởng ơn trời như vậy! Nàng ta đã chết rồi, tại sao lại còn kéo theo trái tim của hai nam nhân cùng ả chết theo! Còn ta, tại sao đến tư cách đợi huynh ấy cũng không có! Ông trời ơi, rốt cuộc kiếp trước ta đã nợ ông những gì để giờ đây phải chịu sự giày vò này!
“Bạch Nghinh Uyên, ngươi nói đi, ngươi mau nói đi, rốt cuộc ngươi đã đem chân tình của huynh ấy vứt đi đâu rồi! Tại sao ngươi nỡ lòng giày xéo lên khát vọng cả một đời thiếu nữ của ta!”
“Bạch Nghinh Uyên!”
Vân Tê gào thét đến lạc cả giọng nói trong nỗi cô đơn tuyệt vọng. Thân hình mềm mại giờ đây quằn quại giữa nền đất lạnh lẽo, suối tóc trắng của nàng rũ rượi in trên khoảng đen mờ mịt lại càng nhuốm vẻ thê lương đến tột cùng.
Hai mươi năm khắc khoải, hai mươi năm héo mòn, hai mươi năm sống vì chấp niệm… Lại chẳng bằng được cái liếc mắt của một tuyệt thế giai nhân…
Xuân tháng Ba… Đông trong lòng…