“Muội định phụ trách cái gì?” Cặp mắt đen nhánh của hắn nhìn Mạnh Thê Thê, ánh mắt bình tĩnh mà thâm sâu, giống như một dòng sông ẩn giấu vô số đợt sóng ngầm.
Hắn dứt lời, cầm khăn gấm trên bàn định lau giúp giọt nước vương trên khóe môi Mạnh Thê Thê, Mạnh Thê Thê vội lùi về sau trốn tránh, sắc mặt Thịnh Gia Ngạn lập tức lạnh đi.
Bầu không khí hơi xấu hổ, bên ngoài cửa, một trận gió lạnh ào ào thổi qua, quạ đen vỗ cánh bay đi.
“Không được tránh!” Ba chữ này của hắn dường như được rít qua kẽ răng, Thịnh Gia Ngạn túm lấy cánh tay của Mạnh Thê Thê, kéo luôn nàng đến bên cạnh.
Mạnh Thê Thê không nhúc nhích mặc cho hắn giày vò, mặt của Thịnh Gia Ngạn đã ở rất gần, hơi thở của hắn phả vào mặt, Mạnh Thê Thê nhìn qua cặp mắt chuyên chú của hắn kia, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt lên: “Anh đừng lo, ta sẽ phụ trách!”
Thịnh Gia Ngạn liếc nàng một cái, trên mặt chợt hiện lên ý cười nhàn nhạt, hắn nói hơi giễu cợt: “Xem ra không phải muội hoàn toàn không nhớ gì cả nhỉ?”
Mạnh Thê Thê còn định tự bào chữa thêm mấy câu, nhưng Mạc Xuân Phong đã bối rối chạy từ ngoài vào: “Vương gia, kinh thành đã xảy ra chuyện rồi.”
Lão hoàng đế không chịu đựng được, đêm qua đột nhiên ho ra máu, cho đòi Thịnh Gia Ngạn vào cung diện thánh gấp, có lẽ định giao phó hậu sự. Thịnh Gia Ngạn không thể không lập tức lên đường, Tố Hòa sắp lâm bồn, Mạnh Thê Thê chọn ở lại chăm sóc nàng ta. Vì thế Thịnh Gia Ngạn để Hướng Đỉnh Thần ở lại với nàng, chỉ dẫn Mạc Xuân Phong về kinh.
Ngày thứ hai sau khi Thịnh Gia Ngạn vừa đi, cả thành Dương Châu lại chìm trong màn mưa mịt mùng.
Từ sáng sớm, trời đã đen kịt như nhúng vào nghiên mực, đến chiều, mưa rào xối xả rơi xuống, mặt đường mặt sân nổi bong bóng nước. Nước mưa theo mái hiên chảy xuống phía dưới hóa thành một cái rèm châu ngăn trở tầm mắt, Mạnh Thê Thê ngồi trong phòng Tố Hòa nói chuyện với nàng ta.
Tố Hòa từ lúc đến Dương Châu tới giờ, thỉnh thoảng lại đấy đau nhức xương cốt, còn thường xuyên bị ác mộng, ngủ cũng không ngon. Bây giờ, người nàng ta đã gầy thêm, cơ thể suy nhược lại thêm cái bụng to, Mạnh Thê Thê càng nhìn càng đau lòng.
Mạnh Thê Thê vừa bón cho Tố Hòa một bát cháo tôm, nào ngờ Tố Hòa ăn được một lát đã nôn hết ra rồi.
“Tố Hòa…” Mạnh Thê Thê đỡ nàng ta: “Hay chúng ta gọi lang trung tới xem thử đi.”
Tố Hoa suy yếu lắc đầu: “Không cần phiền toái như thế, Ngụy công tử đã mời lang trung giỏi nhất thành Dương Châu đến khám rồi, cô đừng lo lắng. Ta không có vấn đề gì, lúc có thai bị buồn nôn là chuyện bình thường mà.”
Mạnh Thê Thê ngồi cạnh giúp nàng ta súc miệng: “Có thai khổ thế, nhìn cô thế này sau này ta không muốn sinh con nữa đâu.”
Tố Hòa bị nàng chọc cười: “Ta thấy Thịnh công tử là người tương đối bá đạo đó, chuyện con cái cô nói không sinh là không sinh được à?”
“Ai muốn sinh con cho hắn?”
Tố Hòa cười khẽ, lại lo lắng nhìn về cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ: “Dạo gần đây lòng ta luôn hoảng hốt, hi vọng đứa bé này có thể ra đời thuận lợi, dù ta phải chịu thêm khổ nữa cũng cam lòng.”
Mạnh Thê Thê giữ chặt lấy tay nàng ta: “Nhất định sẽ như vậy, cô đừng suy nghĩ nhiều. Cũng là vì cô nghĩ nhiều quá nên đêm mới ngủ không ngon đấy. Mấy ngày tới ta dẫn cô đi chùa Bích Vân trên núi Dương Minh nhé, nghe nói chùa này linh lắm, chúng ta đi cầu cái bùa bình an cho em bé nhà cô!”
Tố Hòa gật đầu: “Cũng được!”
Mạnh Thê Thê nói chuyện nàng muốn dẫn Tố Hòa lên núi Dương Minh này cho Ngụy Tử Hi, nhờ hắn hỗ trợ bố trí cho một chiếc xe ngựa. Ngụy Tử Hi không cự tuyệt, còn tinh tế sắp xếp cho Tố Hòa hai cô nha hoàn.
Hướng Đỉnh Thần bị để ở lại có vẻ rất không tán thành, hắn chạy đến tìm Mạnh Thê Thê nói chuyện riêng: “Lần này vương gia vào kinh, tám chín phần mười là sẽ đăng cơ thống trị thiên hạ này. Thời khắc mấu chốt thế này, Thê Thê cô đừng đi lung tung thì hơn.”
Mạnh Thê Thê đang chọn hoa văn thêu yếm cho con của Tố Hòa, nàng cầm một hình vẽ hoa sen lên ngắm rồi lơ đễnh đáp: “Chỉ là cùng Tố Hòa lên núi cầu bình an thôi, có gì đâu. Huynh đi theo là được mà. Với lại huynh không biết ta chắc?” Ánh mắt Mạnh Thê Thê quét về phía chén trà trên mặt bàn, chén trà lập tức vỡ thành hai nửa, nàng đắc ý hỏi: “Thế này đủ cho ta bảo vệ mình với Tố Hòa rồi đi?”
Hướng Đỉnh Thần vẫn không an lòng, hắn không phải người giỏi ăn nói, chỉ nói thẳng thắn rằng: “Mặc dù cô có thiên phú dị bẩm, nhưng kẻ gian khó phòng mà, ta không thể để cô…”
“Ôi giời Đỉnh Thần à!” Mạnh Thê Thê ngắt lời hắn: “Xuân Phong mới đi có mấy ngày, sao huynh đã học hắn lải nhải rồi? Ta nói không có việc gì thì sẽ không có việc gì, huống chi Tố Hòa mấy ngày nay tâm thần bất an, đi núi Dương Minh cầu bình an cũng sẽ giúp nàng ta an tâm lại, sao không đi cho được?”
“Được rồi…” Hướng Đỉnh Thần không thuyết phục được nàng, đành phải đáp ứng.
Ngày hôm sau, trời không còn mưa nữa, nhưng vẫn âm u như cũ, gió thu cuốn qua đình viện từng đợt, lá khô đảo qua làn váy của Mạnh Thê Thê.
Cả nhà họ Lâm nghe nói Mạnh Thê Thê muốn lên núi Dương Minh, lập tức xung phong tỏ ý muốn đi cùng. Vì thế Hướng Đỉnh Thần đau đầu, coi một Mạnh Thê Thê đã đủ phiền rồi, còn phải dẫn theo một phụ nữ mang thai với cả nhà ba người họ Lâm nữa.
“Lâm chưởng quỹ…” Hướng Đỉnh Thần nhìn Lâm Cao Sơn đang hứng thú bừng bừng vác bàn trà lên xe ngựa: “Lần này Thê Thê với Tố Hòa cô nương lên núi cầu bình an, Xuân Phong lại không ở đây, một mình ta không quan sát hết được. Không bằng chờ công tử trở về, ngài lại đi cùng chúng ta nhé?”
Lâm Cao Sơn còn chưa kịp nói gì, Ngụy Tử Hi đứng bên cạnh nghe thấy thế đã cười nói: “Hướng công tử lo lắng quá rồi, hai vợ chồng Lâm chưởng quỹ lại không phải trẻ lên ba, huynh đừng lo lắng quá. Bọn họ chẳng mấy nữa đã phải rời nước Tấn, trước khi đi muốn lên núi Dương Minh du ngoạn một chuyến cũng không có gì khó.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Lâm Cảnh Hành thò đầu khỏi cửa xe ngựa, sau đó lại cảnh giác nhìn Ngụy Tử Hi: “Ngụy ca ca, chắc ca không đi cùng bọn đệ đúng không? Xe ngựa không đủ chỗ đâu.”
Ngụy Tử Hi cười nho nhã: “Ta còn việc bận, đệ và mọi người cứ đi trước đi. Có gì bảo người xuống núi nhắn tin cho ta.”
Mạnh Thê Thê xuyên qua màn xe nhìn thấy nét mặt mơ hồ của Ngụy Tư Hi, vẻ mặt của hắn làm Mạnh Thê Thê hơi khó chịu. Nhưng Ngụy Tử Hi không chỉ giúp bọn họ chuẩn bị và bố trí tất cả mọi thứ, còn quan tâm nhắc nhở phu xe lái xe chậm lại để tránh Tố Hòa đang mang thai bị xóc nảy.
Vì thế Mạnh Thê Thê không nghĩ nhiều nữa, vén rèm lên hỏi: “Tử Hi, anh đi hỏi Sơ Hoa xem có muốn đi cùng bọn ta không?”
Ngụy Tử Hi đáp lại không chút nghĩ ngợi: “Mưa to mấy ngày liên, Sơ Hoa không được khỏe, lần sau sẽ cho muội ấy cùng đi với các cô.”
Mạnh Thê Thê gật gật đầu, do dự thả màn xuống.
Hình như mấy ngày nay nàng không gặp Sơ Hoa rồi…
Xe ngựa nhanh chóng lăn bánh đưa bọn họ rời đi, đi về phía núi Dương Minh xa xôi. Từ phía xa có thể thấy từng mảnh mây đen bao phủ đỉnh núi. Ngụy Tử Hi đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, cho đến khi xe ngựa biến thành một điểm nhỏ biến mất không thấy gì nữa.
Ngụy Tử Hi quay về phủ, hắn vòng qua tường xây làm bình phong ngoài cổng, đi hết hai dãy hành lang vào tiểu viện của Ngụy Sơ Hoa, trước viện có hai nha hoàn đang đứng trông.
“Hôm nay Sơ Hoa thế nào rồi?”
Một trong hai tiểu nha hoàn bẩm lại: “Vẫn không ăn không uống như cũ, công tử mau đi khuyên đi ạ.”
“Các ngươi lui xuống đi.” Ngụy Tử Hi lạnh lùng lên tiếng, bọn nha hoàn cáo lui rời đi, hắn mới đẩy cửa ra.
Một vật thể lóe lên trước mắt, hắn nghiêng đầu né qua, ấm trà lập tức đập xuống vị trí hắn vừa đứng, vỡ thành trăm mảnh.
Ngụy Sơ Hoa bị trói ngồi bên giường, tức giận nhìn chằm chằm hắn, miệng nàng ta bị nhét khăn, chỉ có thể phát ra những tiếng “Ô ô ô” không rõ.
“Mấy đứa nha hoàn thật vô ý, lại để đồ nguy hiểm cách muội gần như vậy!” Ngụy Tử Hi xoay người đóng cửa, đì đến trước mặt Ngụy Sơ Hoa, lấy khăn lau trong miệng nàng ta xuống, cúi đầu nhìn thẳng vào nàng ta: “Muội muội, sao muội phải khổ như vậy?”
“Phì!” Ngụy Sơ Hoa gắt lên: “Ngươi không xứng làm ca ca của ta, ngươi là cái đồ tiểu nhân hèn hạ, thủ đoạn dơ bẩn, nham hiểm xảo trá! Đáng lẽ phải để vương gia phát hiện bộ mặt thật của ngươi để xử tử ngươi!”
Ngụy Tử Hi giận quá hóa cười: “Ta âm hiểm hèn hạ?” Hắn đột nhiên bóp cổ Ngụy Sơ Hoa: “Nếu như ta là kẻ âm hiểm, còn để mày với mẫu thân mày sống đến hôm nay à?”
Ngụy Sơ Hoa không nói lên lời, chỉ hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ta khuyên muội vẫn đừng uổng phí sức lực làm gì. Vị nhiếp chính vương kia lần này trở về kinh thành, còn có thể bình an quay về đây không còn chưa biết được đâu. Muội hẳn phải cảm thấy may mắn vì mình còn chưa gả cho hắn. Nếu không chẳng phải muốn thủ tiết vì hắn sao?” Khuôn mặt nho nhã tuấn tú thường ngày của Ngụy Tử Hi hôm nay dữ tợn như một người khác.
“Ngươi điên rồi!” Ngụy Sơ Hoa khàn giọng kêu lên: “Phụ thân cũng theo vương gia trở về, ngươi cũng muốn phụ thân chết sao?”
Ý cười của Ngụy Tử Hi hơi thu lại: “Phụ thân hồ đồ, ông ta và ta mỗi người thờ một chủ riêng, nếu phụ thân vì thế mà chết, đấy cũng là chết có ý nghĩa. Ông ta cả đời tất cung tất kính, trung thành với hoàng vị, chẳng phải vì mấy chữ “lưu danh sử sách” sao?”
“Ngươi quên lúc trước cả nhà chúng ta được hưởng ân huệ của vương gia thế nào à? Phụ thân dạy bảo chúng ta ăn khế trả vàng, ngươi cũng quên rồi à? Ngươi thực sự là người ca ca mà ta biết sao?”
“Còn nói muội biết ta, chẳng bằng nói muội chưa bao giờ hiểu ta.” Giọng nói của Ngụy Tử Hi không hề có chút tình cảm nào: “Nếu như hắn thực sự có ân huệ với Ngụy gia ta, há lại bắt chúng ta chuyển khỏi kinh thành ngay khi con đường làm quan của phụ thân đang mở rộng? Còn làm bộ mặt ngoài che chở, bên trong lại giáng chức điều đi, muội cho rằng nhiếp chính vương kia đối xử thật lòng với nhà chúng ta à? Hắn chỉ đang đề phòng thôi!”
Ngụy Sơ Hoa không thể chấp nhận chuyện ca ca bình thường luôn đối xử ôn hòa với mọi người lại biến thành bộ dạng bây giờ, nàng ta không nói ra lời, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt.
“Muội khóc cái gì? Muội hẳn là phải vui mừng vì ta mới đúng. Trước kia ta như vậy, không phải luôn bị muội và phụ thân quở trách là nhu nhược à? Hiện giờ ta thế này chẳng lẽ không tốt?” Ngụy Tử Hi ngồi dậy cúi đầu nhìn muội muội của mình: “Sơ Hoa, muội là muội muội của ta, đến lúc đó, nhớ phải nói lời hay về ta trước mặt Thê Thê đấy.”
Ngụy Sơ Hoa nhìn về phía hắn đầy oán hận, gằn từng chữ: “Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ nói hết tất cả những chuyện ngươi làm cho Mạnh Thê Thê, ngươi nghĩ nàng sẽ chấp nhận ngươi à?”
Ngụy Tử Hi lại nhét khăn vào miệng Ngụy Sơ Hoa, trên mặt hiện ra ý cười kinh khủng: “Nàng sẽ chấp nhận. Đến lúc đó Thịnh Gia Ngạn chết rồi, nàng lại mù một đôi mắt, khắp thiên hạ này chỉ còn ta muốn nàng.” Hắn đi đến cổng, đột nhiên nghĩ đến cái gì quay đầu lại bảo: “Đúng rồi, mẹ của muội ta cũng đang “chăm sóc” rất kỹ, khuyên muội đừng phí sức nữa. Ngoan ngoãn đợi ở đây chờ tin tức tốt của ca ca đi.”
.............
Thịnh Gia Ngạn ra roi thúc ngựa, sắp đến kinh thành.
Triệu Yên Nhiên biết được tin tức này thì vui sướng hơn bất cứ kẻ nào, nàng ta xưa nay vẫn thích trang điểm thanh nhã, nhưng hôm nay thấy vương gia sắp về nên không nhịn được mà vẽ một đóa hoa mai màu cam đỏ lên trán.
“Chúc mừng nương tử đã được như nguyện!” Phương Lăng cười nói.
Triệu Yên Nhiên cười cúi đầu: “Chờ vương gia trở lại hẵng nói.”
Thịnh Gia Ngạn rốt cuộc cũng trở về rồi, không uổng công nàng hao hết tâm tư truyền tin cho hoàng hậu và Triệu quý phi.