Thịnh Gia Ngạn ăn qua loa tượng trưng vài miếng nấm tươi, bộ dạng rất là không nhiễm khói lửa nhân gian, sau đó không động đũa nữa, chỉ chậm rãi đáp Mạnh Thê Thê một câu: “Quên.”
“Ai bảo thế? Rõ ràng là Thịnh ca ca lo lắng cho Mạnh tỷ tỷ, cả ngày trời không chợp mắt! Lâm Cảnh Hành nhanh mồm nhanh miệng, nó vừa dứt lời, Mạc Xuân Phong không nhịn được, phì cười, sau đó cảm nhận được sát khí dâng lên trong mắt Thịnh Gia Ngạn, vội vàng vùi đầu vào bát cơm.