Mang Thứ Tình Yêu Khốn Kiếp Của Ngươi Cút Đi!

Chương 21: Trúng Độc



Hốc mắt của Đoàn Nhạc Trì cũng đỏ lên rồi, nhìn chằm chằm Tôn Lạc Anh với vẻ không tưởng được. Hắn biết nàng là loại nữ nhân thích ong bướm đùa cợt, nhưng trước mặt hắn nàng chưa từng như vậy. Hắn ta bóp chặt ly trà trong tay.

"Bệ hạ nên quản tốt con ngựa háu đá của mình thì hơn."

Đoàn Nhạc Trì nói xong liền phủi áo ra về, để lại Tôn Lạc Anh ngơ ngác trên giường. Quả thật thường ngày Tần Vũ có lên cơn thì hắn cũng dễ dàng trấn áp. Chẳng qua lần này đối phương là hoàng tử Tây Vực, thân phận cao quý. Đoàn Nhạc Trì không dám quản chặt cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng Tác Na Thuy. Hằng này đúng là nghịch ngợm, buổi trưa làm phiền đến nàng, buổi tối lại gây chuyện với hoàng phu. Tôn Lạc Anh tự nhủ lần sau gặp lại phải dạy bảo hắn cho thật tử tế, dù sao chọc giận Đoàn Nhạc Trì cũng không phải hay ho gì. Hậu cung đã đủ náo loạn rồi, càng gây thêm chuyện thì càng mang nhiều rắc rối đến cho nàng.

****************

Chẳng qua gần đây Tôn Lạc Anh vừa hay phát hiện ra một chuyện. Lý Mạnh này là người của Hoà Thân vương phủ. Nàng ta vắt tay lên trán cố xâu chuỗi mọi việc, từng bước từng bước gần như được sáng tỏ.

Nàng nhớ trong số các nam sủng ở hậu cung Lý Mạnh chỉ từng khen qua Tản Điền vài lần. Những ngày đầu vừa trùng sinh lão còn cố tình nói giúp cho hắn. Nhưng chỉ như vậy làm sao nàng đoán ra được? Là do đêm hôm trước lão cáo già bị ngã, để lộ vết xăm nhỏ hình đại bàng dưới cánh tay. Mà biểu tượng đại bàng điểu là dấu ấn suốt đời của gia nô Hòà Thân vương phủ.

Nói cho cùng chuyện lần này để Tôn Lạc Anh biết được kẻ đứng sau Lý Mạnh đều nhờ công của Đoàn Nhạc Trì cả. Cứ vậy nàng lại gửi vàng bạc đến Nguyệt Phưng điện, Đon Nhc Trí đng trướcmyrương châu báu giật giật mí mắt. Tôn Lạc Anh hai lần đều vô cớ ban thưởng những thứ này. Đầu hắn xoay vòng không thể hiểu nổi.

Cuối cùng hắn ta thở dài, có lẽ nàng ta muốn bù đắp sự vất vả của hắn trước hoàng tử Tây Vực đó đi.

Tôn Lạc Anh chống căm ngồi nhìn mấy con bồ câu mổ thóc trước sân. Khi có người đi qua, bọn chúng bay đi rồi lại đáp xuống. Nàng từ bé đã ghen tị với chim bồ câu, chúng có thể tự do bay từ nơi này đến nơi nợ với đôi cánh khoẻ mạnh trắng muốt đó. Còn bản thân nàng mãi mãi bị nhốt trong bốn bức tường thành âm u này.

Trường Ca thành phồn hoa náo nhiệt, cảnh tượng đêm đó nàng không bao giờ quên được. Lần đầu tiên trong đời



Tôn Lạc Anh nhìn thấy một nơi như thế, có lẽ trái tim nàng đã đặt ở nơi đó mất rồi. Song, nhắc đến đêm đó lại khiến nàng nhớ lại kẻ giấu mặt kia, Tôn Lạc Anh thất thần, chân mày vô thức nhíu lại. Trần Tử mãi cũng không điều tra ra được, mà từ hôm đó đến giờ mọi chuyện vẫn gọi là yên bình nên nàng đã quên mất đi.

****************

Nửa đêm, Tôn Lạc Anh đột ngột tỉnh giấc, cảm giác bụng mình nóng ran, cổ họng khô khốc khó chịu. Nàng lồm cồm bò dậy, hơi thở hổn hển ngắt quãng.

"A...ha.Người đâu! Người đâu?!"

Hai tiểu thái giám bên ngoài đẩy cửa xông vào, mặt tên nào tên nấy từ say ngủ chuyển sang không còn giọt máu.

Một tên hốt hoảng chạy ra ngoài gọi thái y, tên còn lại quỳ bên giường nàng.

"Bệ hạ, bệ hạ! Người sao vậy? Người thấy thế nào rồi? Người cố đợi một chút, Mễ thái y đang đến rồi."

Một lúc sau Mễ Nam Anh vội vã chạy vào, Lý Mạnh cũng vừa ngáp vừa chạy theo sau, y phục còn chưa chỉnh tề.

Tôn Lạc Anh lúc này ý thức đã mất dần, trước mặt là một mảng tối tăm vô định. Mễ Nam Anh quỳ xuống bên nàng, cẩn thận bắt mạch, kiểm tra kĩ càng. Khi đôi mắt đang đảo qua đảo lại của ông ta chợt dừng, ông ấy chầm chậm ngước lên nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng.

"...Bệ hạ, trúng độc rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv