Hôn lễ ở thời đại này, kém hơn kiếp trước nhiều, kiếp trước tài nguyên phong phú, cho dù là tiệc cưới lần hai cũng có hơn mười, hai mươi bàn ăn xa hoa, cái gì mà long úc, cua, rồi thịt cá sấu…… Cái gì cần có đều có.
Tiệc cưới ở đây, chay mặn cũng chỉ có tám món, trong đó còn bao gồm một mâm đậu phộng xào, một mâm củ cải chua…… Nhưng cũng đã rất có thể diện.
Ngươi một bàn ăn đến miệng bóng nhẫy, mỗi mâm đều quét sạch sành sanh, hai tiểu tử choai ngồi cùng bàn, hình như là rất đói, ăn thực mạnh.
Lục Lâm bừng tỉnh nhớ lúc còn nhỏ ở kiếp trước, khi đó trong rất nhà nghèo, hy vọng nhất là thăm người thân, nếu nhà ai mời khách, hắn sẽ sớm đi đưa tin, lúc ấy, nếu trên bàn có một mâm hạt dẻ hiếm hoi, người trên bàn đều sẽ nhìn chằm chằm.
Nhưng sau đó điều kiện sống tốt lên, mọi người lại cảm thấy chuyện ăn liên hoan ở nông thôn, có chút phiền phức, mỗi lần đều là miễn cưỡng đi.
Sau khi vật tư phong phú lên, các loại quả hạch, đào bảo có một đống lớn, giá thành cũng không có bao nhiêu, gần đây Lục Lâm ăn thức ăn thơm ngon hơn trước nhiều, nên lực hấp dẫn dẫn của thức ăn trên bàn đối với hắn cũng hữu hạn, nên cũng ít động đũa.
Những người khác thì lại khác, người một bàn ngoại trừ Lục Lâm, phần lớn đều bù đầu ăn cơm, sợ bị tranh đoạt.
Sau khi tham dự tiệc cưới, Lục Lâm đến chỗ Chu thúc một chuyến, tặng chút gạo thóc cho Chu thúc.
Lão thợ săn không muốn lấy không đồ của Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ, có chút ngượng ngùng, liên tục từ chối, dưới sự kiên trì của Lục Lâm lão thợ săn vẫn thu.
Về quê một chuyến, từ trong thôn hái được chút thức ăn, rồi về trấn trên.
Lục Lâm khống chế xe ngựa, nghĩ đến bộ dáng uể oải gần đây của Trần Tiểu Mễ, luôn cảm thấy có chút không yên lòng.
Lục Lâm về đến tòa nhà ở trấn trên, Trần Tiểu Thái hứng thú vội vàng đi ra, hứng khởi bừng bừng nói: “Lâm ca, ca ta có oa oa.”
Lục Lâm nghe Trần Tiểu Thái nói, nhịn không được có chút ngoài ý muốn.
Lục Lâm bỗng nhiên nghĩ đến, hình như gần đây Tiểu Mễ thường xuyên cảm thấy buồn ngủ, lượng cơm ăn hình như cũng tăng lên, không nghĩ tới là có oa oa, Lục Lâm liền có loại cảm giác hưng phấn đến không nói nên lời, phi thường hưng phấn, còn có loại cảm giác thần kỳ.
Trần Tiểu Mễ lười biếng nằm ở trên giường, nhìn Lục Lâm liếc nói: “Ngươi đã trở lại?”
“Ngươi không có việc gì chứ? Đại phu nói như thế nào?" Lục Lâm bình phục lại chút cảm xúc hỏi.
“Đại phu nói thân thể của ta rất tốt, hẳn là không thành vấn đề, thân thể ta tốt, còn cần hắn nói sao? Tiểu Thái rất khẩn trương, cái tiểu tử thúi này nhất định phải bắt ta nằm, hiện tại càng ngày càng kỳ cục, cư nhiên dám làm chủ ta luôn.” Trần Tiểu Mễ rầu rĩ nói.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ hơi có chút tùy hứng, bất đắc dĩ cười cười, nói: “Tiểu Thái cũng là lo lắng cho ngươi, nghe Tiểu Thái nói, đã có hai tháng.”
Lục Lâm gãi gãi đầu, mơ hồ cảm thấy chính mình thật sự có chút hồ đồ, Trần Tiểu Mễ đã có thai hai tháng, hắn cư nhiên một chút manh mối cũng không nhìn ra.
Trần Tiểu Mễ vỗ vỗ bụng, nói: “Một chút cảm giác cũng không có.”
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: “Vẫn là nêm cẩn thận một chút cho thỏa đáng……”
“Đồ ăn ở Trương gia thế nào a?” Trần Tiểu Mễ hỏi.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Cũng tạm.”
Trần Tiểu Mễ do dự một chút hỏi: “Ngươi đi, không ai nói ngươi cái gì chứ?” Trần Tiểu Mễ rõ ràng, thanh danh của Lục Lâm so với y còn tốt hơn một chút, nhưng bởi vì ở rể cho y, nên cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
“Tất cả mọi người đều rất khách khí, ta nói với bọn họ, một tháng có hai lượng bạc tiền công, những người đó đều thực hâm mộ.” Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ nghiêng nghiêng đầu, làm quản sự ở trấn trên mới có hai lượng tiền công, hạ nhân bình thường thì không được như thế, cũng khó trách thôn dân hâm mộ, nhưng trên thực tế, Lục Lâm là làm lão bản, dựa vào bán túi mỗi tháng có mấy chục lượng tiền lời, hơn nữa còn bán rượu, trong tay cũng có kha khá, nói hai lượng bạc, Lục Lâm đã thực hàm súc.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: “Gần đây tích cóp được bao nhiêu tiền?”
“Khoảng một trăm lượng.”
Trần Tiểu Mễ tràn đầy ngoài ý muốn nói: “Không phải kiếm lời rất nhiều sao?”
Lục Lâm bất đắc dĩ nói: “Tiêu dùng cũng lớn a! Phải trả công cho nhiều nữ công như vậy, hơn nữa, lại còn mua một đám vải vóc giá cả xa xỉ……”
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm một hồi, nói: “Nhà chúng ta, ăn quá xa xỉ.” Mỗi ngày đều có đến vài món ăn, này cũng quá xa xỉ, Trần Tiểu Mễ nằm mơ cũng không nghĩ tới, cuộc sống cư nhiên có thể trôi qua như vậy, mỗi ngày có tiền có thịt, muốn ăn chút điểm tâm nói, cũng có thể tùy tiện mua.
Lục Lâm nghiêng nghiêng đầu, nói: “Nhân sinh trên đời, nếu như không ăn mỹ thực, thì còn có lạc thú gì nữa.” Ưu điểm lớn nhất của thế giới này, chỉ sợ là lương thực rất tự nhiên, chỉ cần thủ pháp nấu nướng thích đáng, liền có thể làm thành đồ ăn ngon.
Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: “Ngươi thực biết lấy cớ, ta muốn ăn kem.”
Lục Lâm lắc lắc đầu, nói: “Ngươi không phải đã ăn qua một cái rồi sao, ăn nhiều không tốt.”
Trần Tiểu Mễ liếc xéo Lục Lâm một cái, mơ hồ có loại oán trách 'ngươi lại nữa'.
Lục Lâm cười cười, nói: “Ta nghe người ở hôn lễ nói, Lý Phương Nguyệt cùng Lâm Tú Nhi đều mang thai.” Còn có người nói, có thể Trần Tiểu Mễ không thể sinh, nhưng mấy chuyện này, không cần nói cho Trần Tiểu Mễ.
Trần Tiểu Mễ mở to mắt, nghiêng nghiêng đầu, nói: “Đều tới cùng một lúc a!”
Lục gia.
Trong nhà có người mang thai là chuyện tốt, nhưng cũng không trọn vẹn.
Gần đây Thang thị có chút phiền muộn, sau khi Lâm Tú Nhi mang thai, đem rất nhiều chuyện đẩy lên đầu nàng, Lý Phương Nguyệt cũng là học theo.
Nếu Thang thị cãi cọ với Lâm Tú Nhi vài câu, Lâm Tú Nhi liền giả bệnh, Thang thị nhất thời cũng không có các nào.
Sau khi Lâm Tú Nhi mang thai, tiền công của Lục An cũng không nộp lên đúng hạn, nói là để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lão thái thái rất thiên vị tiểu nhi tử, nên cũng không có miệt mài theo đuổi.
Nhưng bạc trong nhà chỉ có ra mà không có vào, nhất thời cũng có chút túng thiếu.
Lão thái thái tràn đầy buồn bực nói: “Một đứa hai đứa đều chỉ biết ăn mà không biết làm, Trình Ngọc còn phải giao quà nhập học, học viên trong học viện, cả đám đều là phủng cao dẫm thấp, nếu như không có tiền, sẽ có thể bị người ta khinh thường, vậy phải làm sao bây giờ a.”
Giấy và bút mực đều phải cần tiền, hoa màu cũng chưa đến lúc thu hoạch.
Lão gia tử nhìn lão thái thái, nói: “Nếu thật sự không được, thì lại bán một mẫu đất nữa.”
Lão thái thái tràn đầy không tha nói: “Lại bán một mẫu đất?” Trong mắt thôn dân Lục gia rất có phong quang, còn không phải là do có đất nhiều sao? Vì hôn sự của Trình Ngọc, đã bán hai mẫu đất, đất càng bán càng ít, cuộc sống chẳng phải là càng ngày càng nghèo sao?
Lão gia tử thở dài, nói: “Nhiều đất như vậy, hiện tại không phải trong nhà trồng không hết sao?” Nếu đưa đất ruộng cho người khác trồng, vậy sau khi nộp thuế, cũng không còn dư được bao nhiêu.
Lão thái thái thở dài, lúc gieo trồng là vào mùa xuân, mấy đứa trong nhà một đứa lười hơn một đứa, lão thái thái đành phải thuê người về trồng, nhưng vào vụ mùa, trên cơ bản là nhà nào cũng bận rộn, nhân thủ phi thường khan hiếm, ngày thường bỏ hai mươi văn là có thể thuê được người, vào ngày mùa, 40-50 văn cũng không có ai nguyện ý làm.
Mấy năm nay lão thái thái không hề xuống ruộng, bây giờ mệt đến suýt chút nữa nằm luôn trong đất.
Thuê người cũng tốn không ít tiền, làm lão thái thái đau lòng một hồi.
“Ta nghe nói, cái tiểu tử thúi Lục Lâm kia, ở trấn trên tìm được một phần công việc, một tháng có hai lượng bạc.” Vương thị có chút không vui nói.
Lục Lâm tham gia hôn lễ của Trương gia, thuận miệng bịa chuyện tiền công hai lượng bạc, rất nhanh đã truyền khắp thôn, tự nhiên cũng truyền tới tai lão thái thái.
Vương thị luôn luôn nhận định lão nhị là một đứa ngu ngốc, lão nhị sinh ra Lục Lâm cũng là một đứa không có phúc khí, không có bản lĩnh, nghe nói, Lục Lâm ở trấn trên tìm được việc làm, một tháng còn có hai lượng bạc, lão thái thái liền có chút khó chịu.
Vương thị luôn lấy công việc của lão tứ làm vinh, phát hiện Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ cư nhiên cũng tìm được công việc có tiền công bằng tiền công của Lục An, Vương thị liền cảm thấy không có khả năng.
Lão gia tử thở dài, tâm tình có chút phức tạp.
Mười ngón tay có dài có ngắn, lão gia tử cũng bất công, tuy rằng không có nghiêm trọng như lão thái thái, nhưng cũng không đem một nhà lão nhị để ở trong lòng.
“Ngươi có chủ ý gì a?” Lão gia tử hỏi.
Vương thị rầu rĩ nói: “Cái đứa song nhi kỳ quái Trần Tiểu Mễ, nói không chừng là không thể sinh, tương lai Lục Lâm kiếm được tiền chỉ sợ toàn tiện nghi cho hai đệ đệ của Trần Tiểu Mễ.” Nếu Lục Lâm thực sự có tiền công hai lượng bạc một tháng, một năm liền có hơn hai mươi lượng.
Vương thị đột nhiên cảm thấy để Lục Lâm ở rể cho Trần Tiểu Mễ đúng là lỗ to, vậy mà lúc trước chỉ lấy của Trần Tiểu Mễ mười lượng bạc.
Lão gia tử cũng có chút đau thịt, người nhị phòng không còn ai, lão gia tử mới bắt đầu nghĩ lại chỗ tốt của nhị phòng, gần đây trong nhà vì mấy việc trồng trọt, nấu cơm, giặt quần áo, đốn củi, gánh nước mà gây lộn đến túi bụi.
Lão gia tử bỗng nhiên phát hiện, trước kia lúc nhị phòng còn ở, trong nhà nào có xảy ra nhiều chuyện như vậy, lượng thực trong ruộng cũng sẽ có người làm.
“Chỉ sợ là Lục Lâm áp chế không được song nhi bưu hãn như Trần Tiểu Mễ, tiền công của hắn chắc là Trần Tiểu Mễ lấy hết rồi.” Lão gia tử thở dài nói.
Đất cũng phải dưỡng, trước kia khi nhị phòng còn ở, lão nhị sẽ thường xuyên đến bãi sông lấy nước bùn làm phân bón, sau khi lão nhị đi rồi, đất trồng không thu hoạch được nhiều bằng trước, mà bây giờ đất chỉ sợ là càng ngày càng không tốt.
Vương thị hùng hùng hổ hổ nói: “Cái tiểu tử thúi Lục Lâm này, đi theo Trần Tiểu Mễ, còn học theo y vong ân phụ nghĩa.” Lão gia tử cũng có chút ngoài ý muốn với hành động của Lục Lâm.
Ở trong mắt lão gia tử, cho dù Lục Lâm đã ra ngoài ở rễ, cũng sẽ không chặt đứt quan hệ với Lục gia. Nhưng mà sự thật lại là, sau khi Lục Lâm ra ngoài ở rể, trong nhà kêu hắn về hỗ trợ làm việc, hắn lại đưa đẩy không chịu.
Lão gia tử căn bản không nghĩ tới, trước khi Lục Lâm ra ngoài ở rể, đã thay đổi một quả tim.
Nếu là nguyên chủ, Lục gia chỉ cần nói hai câu dễ nghe, hắn có khả năng sẽ ngoan ngoãn trở về làm việc, cũng có khả năng lấy đồ ở nhà Trần Tiểu Mễ, chuyển về Lục gia, tuy rằng nhug nguyên chủ ghi hận lão gia tử cùng lão thái thái bất công, nhưng trong xương cốt lại là một người ngu hiếu.
Lục Trình Ngọc ngồi ở trong phòng, đọc sẽ, nhưng một chữ cũng đọc không vô.
Tiệc cưới nhà Trương Đại Trụ, có mời Lục Lâm, lại không mời hắn, làm trong lòng Lục Trình Ngọc buồn bực không thôi. Nghe nói, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đều tìm được việc làm ở trấn trên, Lục Trình Ngọc càng thêm hụt hẫng.
Người trong thôn, trước kia khi nhắc tới Lục Lâm, phần lớn đều nói Lục Lâm là người thành thật, nhưng không có bản lĩnh. Bây giờ khi nhắc tới Lục Lâm, rất nhiều người đã thay đổi cách nói, nói Lục Lâm kỳ thật rất không tồi, lớn lên cũng rất có rất tinh thần, nhưng trước kia ở Lục gia bị áp bức tàn nhẫn, nhìn không ra được.
Lục Trình Ngọc cảm thấy trong lời nói của thôn dân, có người thấy có chút không đáng giá giùm cho Lục Lâm, cũng có người chỉ trích gia nãi bất công, hắn cảm thấy cực kỳ hụt hẫng.
Nghĩ đến tương lai chính mình có thể thăng chức nhanh, tiền đồ của Lục Lâm bất quá cũng chỉ là một kẻ làm thuê cho người ta.