Sáng sớm, có tiếng đùng đùng vang lên không dứt, Bảo Lâm ngủ không được, liền mở mắt ra, đứng dậy mặc quần áo.
"Nương, nương làm gì vậy? Thật ầm ĩ, vất vả lắm mới được ngủ ngon." Bảo Lâm dụi dụi khóe mắt đang buồn ngủ.
"Là đại bá mẫu của con đang giặt quần áo ở đó, đừng để ý đến nàng ta, coi như không thấy đi, miễn cho nàng âm dương quái khí, nói ra những chuyện khó nghe " Tô Hồng Anh lấy giẻ lau bàn nói " đúng rồi, trong nồi có để lại nước nóng để con rửa mặt, nhớ dùng nhé!”
" Vâng, con biết rồi ạ" Bảo Lâm trả lời sau đó đi ra khỏi cửa, liền nhìn thấy đại bá mẫu Lý Đào, đang dùng thùng hứng nước mưa, để giặt quần áo, ở dưới mái hiên, giặt quần áo mà hai hôm trước, cho một nhà bốn người thay ra.
Khi đi qua chỗ của đại bá mẫu, Bảo Lâm đi đặc biệt chú ý, cẩn thận để nàng không nóng mắt, rồi đi sinh sự.
Mấy ngày trước, nghe nói nương của đại bá mẫu Lý Đào bị bệnh, đại bá mẫu liền đi tới nhà nương nàng ở phía tây thôn, cùng trẻ con ở đó dọn dẹp nhà cửa, làm ruộng..., đến khi tới giờ cơm tối mới về, vậy mà hôm nay , ban ngày ban mặt mà vẫn còn ở nhà .
À , đúng rồi, hôm nay trời mưa, không ra ngoài làm việc được, vậy còn tới đó phụ giúp cái gì, nương nàng tự nhiên cũng không sao.
" Đại bá mẫu, giặt quần áo ạ " Bảo Lâm biết đại bá mẫu chướng mắt nàng ,nhưng vẫn cần phải lên tiếng chào hỏi một chút.
Ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp, đều là một nhà dưới mái hiên, không nhất thiết phải gây chuyện.
Xoát xoát xoát, âm thanh tiếng bàn chải gỗ chải quần áo vang lên, Lý Đào ngẩng đầu nhìn cô cháu gái, không thèm đếm xỉa tới " ừ ".
vào trong bếp, Bảo Lâm vỗ vỗ những vết nước dính trên đầu, trên quần áo, cầm chậu và khăn lên, mở nắp nồi ra, thế nhưng bên trong trống không, không cần nghĩ cũng biết là ai làm, cũng không làm ầm lên, nàng không muốn vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này, mà cùng đại bá mẫu cãi nhau, nhàm chán.
Múc hai muỗng nước lạnh ở thùng nước trong bếp, lấy khăn rửa mặt, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Sau khi rời khỏi bếp, quay lại phòng chính, Bảo Lâm không nhìn thấy bóng dáng của cha, nghĩ tới điều gì, liền hỏi " nương, cha đi đầu rồi? Mới sáng sớm mà đã không thấy người đâu. "
" Vẫn còn muốn đi huyện thành hả! Hiện tại toàn bộ đàn ông trong thôn đang ở chỗ đại đội, thương lượng việc mua phân bón, sáng sớm cha ngươi đã đi rồi. " Tô Hồng Anh vắt chiếc khăn ướt trên tay và nói " Tối hôm qua, ta và cha ngươi có nói chuyện, cha ngươi nói muốn đi thì cứ đi, dù sao cũng có hắn ở đó, con không gây chuyện được đâu. "
" Dạ " Bảo Lâm vội vàng trả lời, sợ nương không đồng ý, cô nhanh chóng bày tỏ thái độ " nương, người thật là tốt . "
" Con đó, còn muốn giở trò với nương hay sao, được rồi, đi chơi đi. " Tô Hồng Anh bật cười, vỗ vai của Bảo Lâm, để nàng đi chơi.
" Đúng rồi, nương, cây nấm ngày hôm qua chúng ta phơi chưa khô đúng không? Những cây nấm nửa khô nửa ướt sẽ không bị mốc đó chứ? " Bảo Lâm không đi, nhìn vào phòng bếp lo lắng hỏi.
Tối hôm qua sau khi về phòng, toàn bộ nấm đều được cất trên kệ bếp, dù hôm nay bếp có cháy, nhưng trời mưa không khí vẫn còn ẩm, chút lửa này căn bản không có nhiều tác dụng.
" Ừm, đợi tới buổi chiều hoặc buổi tối , có khả năng sẽ bị hỏng, nhiều như vậy, thật đáng tiếc mà."
" Nương, dù sao thì cũng sẽ bị hỏng, hỏng rồi thì không thể ăn, bằng không bây giờ đem đi vứt, dù sao thì, bây giờ con cũng không có việc gì làm." Bảo Lâm nghĩ, nhân lúc chưa hỏng, đem vứt vào trong không gian, đợi khi thời tiết tốt lên, liền đem ra phơi khô, thì cũng như nhau cả.
Đương nhiên, Bảo Lâm chỉ thu nấm cho nhà mình dùng, còn người khác thì nàng không quản, trừ phi có người mở miệng muốn Bảo Lâm trợ giúp, để tránh thêm chuyện.
Trước kia, tất cả thu nhập của nhà họ Vương đều phải giao cho ông bà nội, bao gồm tiền bán nấm, măng các loại, các phòng không được để tiền riêng.
Về sau đại bá mẫu sinh được hai người con trai, còn nương nàng Tô Hồng Anh chỉ có một mình nàng là con gái, khoe khoang mình là công thần của nhà họ Vương, nên muốn bắt nạt Tô Hồng Anh, giặt quần áo, nấu cơm,đào rau dại, công điểm đều không làm, tất cả đều giao cho Tô Hồng Anh.
Tô Hồng Anh một mình có thể nguyên vẹn đi tới thôn thượng Hà, bản thân lại không phải bánh bao mềm, người khác thích nhào thì nhào thích lặn thì lặn. Nên đương nhiên sẽ không đồng ý.
Trước khi Bảo Lâm ba tuổi, Vương gia hằng ngày náo tới gà bay chó chay, đại phòng nhị phòng, lăn qua lăn lại, chỉ một việc lông gà vỏ tỏi cũng có thể dẫn tới ầm ĩ cả một ngày, cuối cùng đại phòng, nhị phòng cãi nhau tới muốn ở riêng.
Nam nhân Vương gia đều thương vợ, lỗ tai mềm, phụ nữ về cơ bản đều quản chuyện lớn nhỏ trong nhà, nam nhân thì ra ngoài kiếm điểm công.
Đại phòng nhị phòng cãi nhau thường xuyên, đương nhiên là có mâu thuẫn, nam nhân lại không quản được vợ, về sau bà nội Vương ra mặt mới dẹp yên được mọi chuyện.
Ở riêng, bà nội Vương tự nhiên là không đồng ý, đừng nói già trẻ lớn bé, còn chưa có thành gia, lại nói trong nhà không có của cải gì để chia, thật không dễ dàng gì mới có thể cưới được vợ, là cả nhà dùng toàn lực mới có được, không dễ dàng gì mới có những ngày yên ổn, thì lại náo phân nhà, muốn toàn bộ người trong thôn chế cười hay gì?.
Cuối cùng là nghĩ ra được một biện pháp, cả nhà cùng đi kiếm điểm công, tiền do bà nội giữ, dùng cho cả nhà ăn uống, cả nhà dùng chung củi lửa, cần dùng nấm, rau dại, thì cả nhà dùng đi kiếm, không ai ngoại lệ.
Tất cả các phòng kiếm được nấm ,măng, những thứ hoang dã khác thì tự mình xử lý, như vậy mỗi phòng đều có tiền riêng.
Vương gia bây giờ, tiền học, sách vở của con cái, tiền thuốc thang, quà cáp lễ Tết, đều lấy tiền riêng ra dùng, so với ở riêng cũng không khác gì nhau, vì tiền của các phòng đều tách ra rồi.
Ngay cả khi nấm của các phòng sắp hỏng, Bảo Lâm cũng không nhúng tay vào, tránh bị lộ.
Mang theo sọt đi ra ngoài, đi về phía chỗ bí mật đằng sau núi, một ít không còn dùng được, thì vất ở đây, còn lại thì để trên bàn, đợi khi nào thời tiết tốt rồi, len lén đem ra phơi.
Vừa thu dọn xong, thì trời mưa, Bảo Lâm đem sọt nhanh chóng về nhà.
Vừa tới cổng rào trúc, thì nhìn thấy cha đang đội nón rộng vành chạy ra đón.
" Nói con đó, ra ngoài vứt nấm, sao không đem theo mũ hả " Vương Kiến Đảng đau lòng con gái, vừa đội mũ cho nàng vừa nói.
" Cha, con không sao, chúng ta quay về trước đi, mưa càng ngày càng lớn rồi." Bảo Lâm không từ chối, biết cha thương nàng, lôi cánh tay Vương Kiến Đảng chạy vào nhà.
Vương Kiến Đảng cầm lấy sọt của Bảo Lâm để vào góc phòng nói " khi nãy đại đội họp, ngày mai trời không mưa, phải đi huyện mua vôi và phân bón, cha đã báo danh rồi, nếu con muốn đi thành thị cứ đi thôi."
" Vâng, cha, con đi cùng người, lớn như vậy rồi, mà con chưa từng tới huyện thành bao giờ hết." Bảo Lâm gật đầu như gà mổ thóc, trong lời nói đầu tiếng hoan hô.