Buổi trưa, Bảo Lâm đeo giỏ đựng mớ rau dại trở về nhà, đến cửa sân, thấy Lý Cúc với Lý Quyên nhìn cô, như đang cười trên nỗi đau của cô.
Có vẻ như hai người bọn họ đã mang chuyện này đem đưa cho Lý Đào biết rồi, không biết người bác gái kia của cô có nói chuyện này cho bà nội cô không, hay sẽ lấy chuyện này làm cái cớ nhân cơ hội uy hiếp cô.
Bảo Lâm dỡ giỏ ở cửa phòng nhà chính, sau đó lập tức đi thẳng vào phòng.
Cô vừa bước vào cửa, thì thấy người lớn người bé trong nhà đều quay lại nhìn chằm chằm vào cô ngay khi cô vừa bước vào.
“Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại nhìn con như vậy?” Bảo Lâm cũng không hề sợ, cô còn giả ngu, thậm chí còn cố ý sờ lên khuôn mặt, vỗ về quần áo của mình.
“Chẳng lẽ có chỗ nào trên người con bị dính bẩn sao? Thứ đó vừa hôi lại khó giặt, thật phiền phức mà.”
Bảo Lâm quay lại nhìn Lý Cúc với Lý Quyên, cô trực tiếp chơi chữ một câu hai nghĩa với Lý Cúc.
“Mày ...” Lý Cúc còn chưa nói một câu hoàn chỉnh xong, thì Lý Quyên đã kéo tay áo cô ta lại.
Bây giờ là chuyện của nhà họ Vương, Lý Quyên sẽ không để Lý Cúc nói vào lúc này để tránh làm hỏng độ thiện cảm ưu ái đối với mọi người, nếu hai người bọn họ cãi nhau với Vương Bảo Lâm, nói không chừng còn sẽ bị người nhà họ Vương đuổi đi, đến lúc đó cuộc vui còn chưa thấy thì đã khiến mình một thân nhục nhã rồi.
Bà Vương nhìn thấy hai chị em hiểu biết thức thời, vừa lòng gật gật đầu, đây là chuyện của nhà họ Vương, bọn họ không cần người khác can thiệp vào, nếu không phải xem hai đứa cháu buộc tội tố giác Bảo Lâm, cần hai người đối đầu với Bảo Lâm, thì hai đứa đó thậm chí còn không đủ tư cách để trở thành người xem chuyện này.
Nghĩ đến đây, bà nội nháy mắt với Lý Đào, biểu thị rằng đã đến lúc phải bắt đầu rồi.
Tất nhiên là chuyện này cô ta sẽ không tự mình mở miệng trước, dù sao thì cô ta cũng lớn tuổi rồi, lại còn cùng đứa cháu gái đối đầu tranh luận, vậy thì quá mất mặt rồi
“Bảo Lâm, Tiểu Cúc nói rằng đã nhìn thấy cháu nướng khoai bên bờ sông, có thật thế không?” Sau khi nhận được ánh mắt chỉ thị của bà nội Vương, cô ta tự nhiên mở miệng hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng hòa nhã.
Bảo Lâm dường như không nhìn thấy vụ liếc mắt giữa hai người phụ nữ, cô tự mình ngồi vào chiếc ghế nơi cha mẹ mình đang ngồi cùng, nhau, kéo tay mẹ mình, dùng ánh mắt ra hiệu:”Việc này cứ để con, trước đó thì mẹ đừng can thiệp vào.”
“Đúng vậy ạ, bác gái, lúc đấy nó tự nhiên nhào tới muốn giật lấy, làm cháu sợ hãi vô cùng, nó còn nói cái gì mà cha mẹ bà nội không quan tâm tới mình, nó với em gái của nó sẽ chết đói mất.”
“Bác gái à, nhà họ Lý bây giờ thật sự sống như thế này sao? Cháu cảm thấy thật đáng thương, bác là con gái nhà họ Lý, là người thân duy nhất, bác còn hiếu thảo như vậy, nếu không bác giúp bọn nó đi, bác thử nói xem, là đưa tiền tốt hơn? Hay là tặng đồ tốt hơn!”
Bảo Lâm còn cố tình nhấn mạnh giọng vào từ “con gái duy nhất, hiếu thảo, đưa tiền, tặng đồ.” Như là sợ người khác nghe không rõ vậy.
Lời này vừa nói ra, toàn thân Lý Đào cứng đờ, không dám ngước mắt lên, lương tâm giả tạo, tên khốn nhỏ này, nhất định là cố ý, nó làm sao biết được mình đưa tiền tặng đồ cho nhà mẹ đẻ được.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của mẹ chồng, Vương Kiến Đảng, hai đứa con trai với những người còn lại trong nhà, Lý Đào có dã tâm muốn cắn chết Vương Bảo Lâm, nhưng bây giờ cô ta nhất định phải tỏ thái độ, chỉ có thể lắp ba lắp bắp nói.
“Gả đi … Con gái gả cho nhà chồng chỉ như bát nước đổ đi, vừa … Thích hợp giúp … Có thể giúp một chút, nhưng … lại phụ thuộc nhiều vào … Bản thân bọn họ, lại nói gia đình nhà em dâu có cuộc sống khá tốt, giúp không ít việc, vừa mới đây.”
Càng nói về sau càng thuận lời, nếu không phải biết Lý Đào là người như thế nào, có lẽ Bảo Lẫm cũng sẽ bị bà ta lừa gạt rồi, Lý Đào người này là loại ngoài mặt sắc sảo, âm thầm giả dạng ngốc nghếch, chỉ có một mình bà nội với Vương Kiến Quốc mới bị cô ta lừa gạt, hai người đó rất tin tưởng cô ta.
Lý Đào không hề có bố trí phòng bị nào trước nhà mẹ đẻ với em trai, đặc biệt tin tưởng bọn họ, của cải trong nhà đều cho người ta dọn dẹp sạch sẽ, mẹ già khóc vài tiếng, đứa em trai nhăn nhó cau mày trước mặt cô ta, tất cả tiền đều cho người ta mượn hết, ngay cả tấm vải mà định may quần áo mới cho hai cậu con trai cũng được đưa cho nhà mẹ đẻ, bây giờ lại được mặc trên người cháu trai.
“Thật vậy sao? Bác gái không giúp được gì cho nhà họ Lý! Thì ra là vậy, bảo sao Lý Cúc lại khóc lóc nói nhà mình không có thức ăn cho mình với em gái, hóa ra là nhà họ Lý có cuộc sống khó khăn như vậy, bảo sao ngày hôm qua cháu còn nhìn thấy Lý Bảo Đản mặc bộ quần áo mới.”
“Bác gái à, bác cũng nên khuyên nhủ nhà họ Lý đi, rõ là con gái cũng là đứa nhỏ nhà bà ta, sao có thể để nhà người khác giúp đỡ nuôi dưỡng được chứ, không có lý do mà nuôi dưỡng thì để người khác nhìn vào còn bị chê cười đó.”
“À, đúng rồi, bộ quần áo mới ngày hôm qua của Lý Bảo Đản, chất liệu vải kia giống hệt như chất vải bác gái lấy rồi nói là may quần áo cho hai người anh trai, thật là trùng hợp quá nhỉ, không hổ danh là nhà họ Lý, ai cũng có lòng nhân hậu hết, đến nguyên liệu mua còn giống nhau, đến lúc đó hai người anh kia mặc bộ quần áo mới vào chắc chắn mọi người vừa nhìn cái biết luôn hai người này là anh em bà con cô bác với Lý Bảo Đản nhỉ.”
“Bác gái à, khi nào thì quần áo kia của bác mới làm xong? Mấy năm rồi cháu vẫn chưa thấy các anh trai được mặc quần áo mới, nên bây giờ cháu muốn nhìn thấy các anh trai mặc vào ngay quá.”
Bảo Lâm nói giọng trà xanh, gần như tự khiến mình choáng ngất, sao trước đây mình lại không phát hiện ra mình có tài thế này cơ chứ, quả nhiên là do ảnh hưởng của hoàn cảnh tạo nên con người!
Bảo Lâm hớn hở tự nói một mình, nhưng Lý Đào nhìn như sắp khóc, thấy ánh mắt giận dữ của hai đứa con trai đang nhìn mình, cô ta biết rằng hai người bọn họ đã đoán ra điều đó.
Vào thời khắc quan trọng, vẫn là Lý Quyên ra tay giải cứu.
“Chị Bảo Lâm, khoai lang này của chị có từ đâu thế? Chị có thể nói cho em biết không? Em cũng muốn ăn khoai lang, đặc biệt là khoai lang nướng ấy, vừa mềm, vừa dẻo lại rất thơm, ăn ngon lắm.”
Lý Quyên bĩu môi nhìn vẻ mặt háo hức của Bảo Lâm, cứ dùng bộ dáng như thế này, ngoan ngoãn làm bé ngoan hiểu chuyện, cô có thể có ý đồ xấu nào sao!
Làm vậy là để giải vòng vây cho Lý Đào, một lần nữa thu hút sự chú ý của những người khác, trở lại vấn đề ăn vụng khoai lang.
Suy cho cùng, chuyện lạc đề trước đó quá nghiêm trọng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lý Đào, lần này cô ta với Lý Quyên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vương Bảo Lâm, ai bảo trên người Vương Bảo Lâm có tất cả những thứ khiến cô ta ghen ghét.
Thân là một cô gái, có thể đi học, thành tích tốt, được cha mẹ yêu thương, được người khác khen ngợi, được khen ngợi vì sự thông mình của mình, những cái đó đều là những điều mà Lý Quyên muốn nhưng không đạt được, cô nhấn định phải dẫm lên Vương Bảo Lâm, cho mọi người biết, Lý Quyên cô mới là đứa trẻ thông mình hiểu chuyện, đáng được yêu thương nhất.
Bảo Lâm mỉm cười, nhìn cả người Lý Quyên tỏa ra mùi bạch liên hoa thảo mai :” Mày có tiền à? ”
“Không có.” Lý Quyên sững sờ khi thấy Bảo Lâm không chơi bài theo lẽ thường, tại sao nó lại không ra bài theo lẽ thường chứ! Rõ là mày chỉ cần trả lời vấn đề kia thì tốt rồi, không phải là trước đây, mấy cô gái trong thôn đều trực tiếp trả lời mấy vấn đề được hỏi sao!
“Không có tiền vậy mà vẫn còn muốn ăn khoai lang, không ngờ mày lại mặt dày như vậy, chẳng lẽ tất cả người nhà họ Lý lại có da mặt dày như vậy? Chị của mày đã thế này rồi vậy mà mày cũng như thế, tao nghĩ rằng không bằng mày ngủ nhiều giấc hơn, để còn mơ mộng hão huyền, đang ban ngày ban mặt mà mày còn dám nói như vậy, sợ không phải đang suy nghĩ đến thả rắm ăn đấy chứ.” Sắc mặt cô lạnh lùng, thốt ra những lời nói khiến người ta kinh ngạc.
Rốt cuộc, bây giờ Bảo Lâm độc mồm độc miệng khác hẳn ngày thường, nhìn cô có có chút không khỏe, Bảo Lâm trầm lặng, hay sống nội tâm ngày trước đi đâu rồi?
Ngay khi Bảo Lâm nói những câu này ra, sắc mặt Lý Quyên tái mét, trước đây chưa từng có ai đối xử trực diện với cô như vậy, thậm chí Từ Tú Anh còn đối với cô hiền lành hơn chị gái của cô, lần này đột nhiên đối mặt với những chất vất chỉ trích của Vương Bảo Lâm, việc này làm cho cô không biết nên nghe theo ai, không biết nên đối phó như thế nào.
Lúc này bầu không khí nghiêm túc ban đầu trong phòng chính đã bị ảnh hưởng, phút chốc, sự xấu hổ bối rối tràn đầy trong không khí.