Bảo Lâm đang cần mẫn bẻ hái trà ngâm mơ với trái dại ở sau núi, những cây nấm bị cô nhìn thấy cũng được đóng gói lại cho vào giỏ, cũng không nhiều lắm, một buổi trưa liền tìm được khoảng hai hoặc ba cân.
Tuy nhiên có khá nhiều loại trái cây dại, ở trong không gian có một thùng đựng đầy trái cây dại, đa số là quả ở cây mơ, quả này mọc theo đằng dài, thời điểm này đang là mùa chín mọng, quả mơ chua chua ngọt ngọt, người lớn với trẻ nhỏ đều thích hương vị này, loại quả dại mà Bảo Lâm thích ăn nhất chính là quả mơ này.
Bây giờ hầu như những đứa trẻ lớn trong thôn đều đang đi học, còn những đứa trẻ nhỏ thì không được phép rời khỏi nhà, đó là lý do tại sao Bảo Lâm lại hái được nhiều như vậy. Nếu ngày mai cô lại đến, vậy chỗ này chắc chắn là loại trái cây cho hái.
Sáng sớm sẽ có trẻ con mang theo mấy tên nhóc lên núi đến căn cứ bí mật của chúng để hái quả dại, sao có thể chờ Bảo Lâm đến hái hết được nữa.
Theo trà ngâm mà nói, cây dầu trà trên cây mới mọc, ở thôn Thượng Hà không có nhiều cây cải dầu, một số cây hoa dầu trà nho nhỏ lùn lùn nằm xen kẽ trong rừng cây tùng, tất cả đều là loại được người dân thôn trồng hơn mười năm rồi, nhưng mà loại này muốn nuôi sống ở bên ngoài thì không nhiều lắm.
Trong rừng, những cây tùng cao lớn, cành lá xum xuê, rễ cây ăn sâu, sau này những loại cây hoa trà này trồng không được màu mỡ với không hấp thụ được ánh sáng mặt trời nên sau hơn mười năm vẫn chỉ cao bằng một con người thôi, năm nào cũng không ra được nhiều quả, cũng không có nhiều dân thôn đến thôn Ngưu Gia nhặt nhạnh hái được chỗ tốt nhiều.
Trước khi trà ngâm lột xác, ăn lên sẽ có vị vừa đắng vừa chát, phía sau núi trà ngâm căn bản không còn gì để ăn.
Tất nhiên, thôn Ngưu Gia lại khác, khi pha kết trà ngâm xong, không biết người thôn Ngưu Gia bọn họ hạnh phúc đến mức nào đâu, có cả một khu rừng rộng lớn đầy rẫy trà ngâm, vừa nhìn đẹp mắt lại có thể tùy ý ăn.
Năm ngoái, Bảo Lâm còn nhìn thấy người dân thôn Ngưu Gia đi chợ bán những thứ này, để ở trong một cái túi lớn, nặng khoảng hai hoặc ba cân, chỉ bán với giá một xu.
Có khá nhiều người bán đồ vật này, dù sao thì việc kinh doanh thứ này cũng không mất vốn nên bán được bao nhiêu thì kiếm được bấy nhiêu.
Ngược lại, có khá nhiều quả dâu rừng ở trên mặt đất, Bảo Lâm chọn những quả có màu sẫm, sờ lên nó khá mềm thì lấy, những quả đó đã chín để hái được rồi.
Bảo Lâm từng nghĩ rằng thứ này là cho rắn ăn để phun nước miếng, là đồ ăn của rắn, cho nên cô vẫn luôn không dám động vào đó, sau đó lại thấy Văn Huy với Văn Xán hái về được, thấy bọn họ ăn đến mức rất vui vẻ, Bảo Lâm cũng đi theo nếm thử vị chua chua chát chát đó, cũng có thể ăn, nhưng đừng ăn nhiều quá là được.
Trong không gian của cô có một góc trồng rau dại, giỏ sau cũng đóng gói một nửa, trên đó còn lại mấy quả cây mơ với trà ngâm, đặc biệt dành riêng cho cha mẹ cô.
Thấy sắp đến lúc tan tầm, Bảo Lâm đeo giỏ trên lưng rồi xuống núi.
Ngay khi Bảo Lâm quay trở về nhà, cô liền phát hiện bà nội của cô đang nấu cơm, bà ta chỉ liếc nhìn Bảo Lâm một cái rồi lại phớt lờ cô.
Nhìn thấy tình cảnh này, Bảo Lâm đương nhiên sẽ không vội vàng đến thân thiết với bà ta, cô chỉ chào hỏi gọi một tiếng “ Bà nội “, sau đó không nói thêm câu nào nữa, tự cô đi lo rửa sạch rau dại mà mình hái được.
Không khí trong phòng bếp nhất thời ngưng tụ đến cực điểm.
Bà Vương không phải là người có thể thô bạo ra tay hay trực tiếp xé rách da mặt của mình để xúc phạm con cháu, cho dù bà ta không thích đứa cháu gái này, nhưng bà cũng chỉ thực hiện hành vi bạo lực lạnh lừng, thơ ơ lạnh nhạt là được rồi.
Vốn dĩ bà ta cho rằng loại hành vi này sẽ làm cho đứa cháu gái này cảm thấy lo lắng bất an, tưởng đứa cháu gái sẽ hiểu được kết cục khi đối nghịch với bà, sau đó làm hai vợ chồng phòng thứ hai khiếp sợ, thế nhưng mà cô nhóc này lần nào cũng không rước họa vào thân, đáng giận, điều này ngược lại làm bà ta không biết làm thế nào, quả nhiên con nhóc này giống với mẹ của mình, hai mẹ con đều khiến người ta không ưa nổi, đều là quỷ đòi nợ.
Bảo Lâm cái gì cũng không cảm giác được, cái hành vi lạnh lùng gì đó, chỉ cần mình không để tới chuyện đó là được, vốn dĩ cô đối với người bà nội này cũng không có kỳ vọng gì, đừng để ý bà ta là được, quan tâm bà ta làm gì!
Chờ đến thời gian tan tầm buổi trưa bọn họ trở lại, lúc bà Vương chia cơm thì cũng không giống buổi sáng nữa, Vương Kiến Đảng với Tô Hồng Anh cũng được phân chia một bát cháo nhỏ giống của Văn Quân với Bảo Châu, lúc tới ba người Bảo Lâm, Lý Cúc và Lý Quyển, nước cháo trong thau cũng đã bị lấy sạch sẽ.
Nhìn thấy thau cháo sạch sẽ, Bảo Lâm tức giận đến mức bật cười, người bà nội này đúng là rất thích mang thù!
Bảo Lâm trực tiếp đứng dậy, bưng đĩa rau dại trộn lên bàn cơm, cầm đũa lên ăn, không phải cũng là cơm sao! Dù sao thì cô cũng không hiếm lạ cháo khoai lang này, không ăn thì không ăn, thà ăn đĩa rau dại trộn này còn no lâu hơn nhiều so với việc uống một bát cháo loãng.
Tô Hồng Anh nhìn đến đáy thau cháo, cô muốn nổi giận, nhưng khi nhìn thấy hành động của Bảo Lâm, cô lại không nói gì cả, lẳng lặng uống hết cháo khoai lang.
Lý Đào nhìn hai đứa cháu gái đang đứng ngồi không yên, nói vài câu với Bảo Lâm: “Bảo Lâm, sao cháu lại tự mình ăn hết đồ ăn thế? Mọi người vẫn còn chưa được ăn đâu! Cháu càng ngày càng không có bộ dạng của con gái gì cả.”
“Bác cả à, cháo hết rồi, cháu ăn rau dại cháu tự hái, không quá đáng lắm đâu nhỉ! Nếu bác không đồng ý thì để hai đứa kia tự mình đi hái rau dại đi, hai đứa đó tự đi hái được bao nhiêu thì ăn từng bấy nhiêu, cháu tuyệt đối sẽ không nói hai lời.”
Nghe Bảo Lâm nói xong, Lý Đào xấu hổ giật giật khóe miệng không còn gì để nói, hai chị em này chưa từng làm gì cho nhà họ Vương! Liền chỉ ăn ở nhờ nhà họ Lý, bây giờ nhà họ Vương không phân chia cơm cho hai người, thật ra là chuyện nên làm, lúc này đi sang nhà người khác ăn chực, đây không phải là tự mình đi tìm phiền phức sao!
Chỉ nhìn hai chị em đã gầy đi một vòng trong mấy ngày qua, cuối cùng Lý Đào cũng không đành lòng, lúc ăn cũng ăn không hết, để lại một nữa, cho hai chị em dự trữ.
Từ Tình khẽ cong miệng cười nhìn màn kiện tung trên bàn cơm, hai bữa cơm này, cô ta luôn ăn no, ồn ào như thế nào cũng không phải việc của phòng thứ ba, dù sao bà nội cũng đang bảo vệ cô ta, dù thế nào đi nữa phòng thứ ba cũng không phải chịu thiệt thòi.
Bà Vương nhìn tình hình này, không nói gì, bà ta mới là người muốn mặt mũi nhiều nhất, nếu bà ta bảo Bảo Lâm nhường rau cho, thì bà sẽ trở thành người như thế nào, cố tình không cho cháu gái cơm để ăn à? Bà ta không thể để mất mặt mũi như vậy được.
Bảo Lâm cầm chiếc bát to, cô dùng đũa ăn từng miếng một, thỉnh thoảng cô kẹp hai miếng bằng đũa cho cha mẹ mình, một lúc sau, cô ăn hết rồi, đặt bát đũa xuống, trở về nhà ở của cha mẹ cô, ngồi thất thần trên chiếc bằng tre của mình.
Phía sau cũng có Tô Hồng Anh với Vương Kiến Đảng đi vào nhà cùng, nhìn thấy Bảo Lâm như vậy, hai người tức khắc hiểu lầm, cho rằng cô chịu oan ức nên mới ngồi thương tâm như thế.
Tô Hồng Anh dùng sức đánh mạnh vào cánh tay của Vương Kiến Đảng:” Ông nhìn mẹ ông kia, bà ta đã làm những gì, ngay cả một cô gái nhỏ cũng không bỏ qua, bà ta còn sĩ diện như vậy nữa.”
“Tôi mặc kệ đấy, chia nhà này ra đi, tôi muốn nhà này phải chia. Ông nhìn con gái của tôi đi, ở trong nhà này còn không biết phải chịu đựng bao nhiêu chuyện oan ức như thế nữa.”
“Được được được, rời thì tời, hai ngày nữa tôi sẽ nói đề cập chuyện này với mẹ tôi, nếu lại nháo như thế thì cũng không phải chuyện hay.” Vương Kiến Đảng kéo lấy tay Tô Hồng Anh, ôm lấy cô, “A” Bà cô này ra tay đánh ngực lực rất mạnh, bây giờ vẫn còn rất đau.
Bảo Lâm nhìn thấy hai người họ hiểu lầm, cô cũng không nói gì hay giải thích gì, cuối cùng thì nếu không nhờ nỗ lực chăm chỉ của bọn họ thì gia đình sẽ không ở riêng được, liên tiếp việc xảy ra trong hôm nay làm Bảo Lâm hiểu ra rằng, cả gia đình sống chung với nhau, cũng không phải là vấn đề gì, nhưng cô chỉ muốn có một nhà ba người bọn cô mà thôi.
Buổi chiều, Bảo Lâm không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng đọc sách, học thuộc lòng mấy chữ tiếng Nga, lúc mệt thì viết tiểu thuyết một lúc, cô viết không được tốt, rốt cuộc cần phải suy xét cẩn thận, hiện tại mới chỉ có một bản phác thảo thôi.
Đột nhiên, Bảo Lâm như thể nghĩ đến điều gì đó, vỗ vỗ đầu mình, túi tiền mà Lý Đình đưa cho cô ngày hôm qua cô vẫn chưa mở ra xem, lúc về có nhiều việc quá nên quên béng mất.
Bảo Lâm ngay lập tức lấy đồ vậy trong gian ra, mở nó ra, bên trong không có nhiều đồ lắm mà chỉ có 3 tờ 10 tệ. Bảo Lâm cầm đống tiền, có hơi xúc động. Đôi mắt cô ươn ướt, Bảo Lâm nhìn lên mái nhà, chớp chớp mắt. Sau cùng cô lại đổ nước mắt trở về, Lý Đình đối với cô quá tốt, Bảo Lâm không thể phụ lòng cô ấy được.