Bảo Lâm đi theo hai người họ băng qua bến tàu, sau đó đi dọc theo con đường nhỏ bên cạnh sông được hai phút thì nhìn thấy phía trước xuất hiện một cái bậc thang đá dài, được lát bằng những phiến đá xanh dài khoảng nửa mét. Mười mấy bậc thang được lát đá xanh ở phía trước lung linh lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Bước lên bậc thang, đi qua hai ngôi nhà bên phải, hai người phía trước dừng lại, đứng ở cổng sân đợi Bảo Lâm.
“Chính là ở đây sao?” Bảo Lâm hỏi.
Bức tường đất cao khoảng 1m2, nhìn từ đây ra, sân không quá lớn chỉ phân khoảng ba bốn phần đất, bên trong ngoại trừ con đường đi lát đá, những nơi khác đều được đào để trồng cây.
Hai phần đất bên trái thì trồng khoai lang và đậu phộng, khoảng một phần đất bên phải thì trồng ớt, gừng, tỏi và hẹ, những chỗ như góc tường cũng không bỏ qua, họ đào rất nhiều cái hố lớn, các mầm non bí ngô có cái đã dài đến nửa mét rồi, trông rất đẹp mắt.
Nhìn vườn rau này có thể thấy được hai anh em nhà họ Tần rất siêng năng.
Đứng từ ngoài tường nhìn vào, có thể thấy cách nhà hai ba mét có một nhà vệ sinh vô cùng đơn sơ. Nó rất thấp, bốn góc được chống đỡ bởi bốn khúc gỗ, chính giữa được bao bọc bởi một cái chiếu rơm, mái lợp bằng tranh. Nhà vệ sinh này cũng quá đơn sơ rồi! Chẳng bằng một góc nhà họ Vương của cô nữa.
Tường nhà được xây bằng gạch bùn, mái lợp ngói, nhà cũng không lớn lắm, Bảo Lâm đoán rằng bên trong trừ phòng khách ra thì chỉ có tối đa ba phòng, có điều nhà họ chỉ có hai người, nhà của họ rộng hơn rất nhiều so với hầu hết các nhà khác.
“Ừm, chính là nhà này.”
“Đừng thấy cái sân này nhỏ, thật ra hai anh em Đại Sơn đã dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ. Cũng đừng thấy căn nhà này nhỏ, chỉ là nhà Đại Sơn có ít thành viên mà thôi, chứ nhà của họ chắc chắn là rộng hơn hầu hết các nhà khác.”
Thím Hương hăm hở nhận lời của Bảo Lâm, bà háo hức kể một mạch cho hai chị em cô nghe mọi thứ về gia đình Đại Sơn.
Dù sao thì bà cũng rất tự tin với điều kiện của cháu trai mình, mấy cô gái trước kia coi thường Tần Đại Sơn, chắc chắn là do mắt của bọn họ có vấn đề. Điều kiện tốt như thế lại không phải sống chung với mẹ chồng, gả vào trực tiếp lên làm chủ gia đình, trong nhà cũng không bị liên lụy gì, Tiểu Sơn có thể nhận tiền trợ cấp, chỉ cần hai vợ chồng một lòng một dạ sống với nhau, cuộc sống sau này tuyệt đối sẽ không tệ. Nếu như lúc trẻ bà ấy có thể gặp được một người như vậy, bà nhất định sẽ không nói lời nào mà gả cho họ ngay.
Lúc này, Tần Đại Sơn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền vò vò tay áo, xoa xoa tay rồi căng thẳng đi ra ngoài đón người.
Tần Đại Sơn cao khoảng 1m7, với chiều cao này bấy giờ là được đưa vào danh sách những người cao rồi. Anh để kiểu tóc đầu đinh, có thể nhìn ra nó đã qua cắt tỉa gọn gàng. Anh trông cũng bình thường, gương mặt đại trà không mấy nổi bật, nhưng thân hình của anh thì lại rất săn chắc. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường bên trong, bên ngoài khoác một bộ quân phục không mấy vừa vặn. Dưới chân là đôi giày vải quân đội đã được giặt sạch sẽ, trông anh rất thần thái, có thể thấy anh rất coi trọng việc xem mắt lần này.
Nhìn thấy Lý Thảo và Bảo Lâm, Tần Đại Sơn thận trọng chào hỏi: “Em…em gái, mời vào trong ngồi, để anh pha nước đường nâu cho các em uống.”
Nhìn thấy Tần Đại Sơn trước mặt, Lý Thảo ngượng ngùng cúi đầu, không nói lời nào.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Thảo, Bảo Lâm đã quá hiểu rồi, có điều cô đối với Tần Đại Sơn cũng có ấn tượng rất tốt.
“Vâng, cảm ơn Tần đại ca.” Bảo Lâm đáp lại, kéo tay Lý Thảo bước vào trong.
Đến cửa nhà, Bảo Lâm nhìn thấy Tần Tiểu Sơn, em trai của Tần Đại Sơn, nghe nói anh bị tật ở chân, đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cái bàn.
Nước da của anh trắng hơn bọn người Bảo Lâm rất nhiều, anh đang ngồi trên một chiếc ghế được thiết kế đặc biệt, chiếc ghế rất to và rộng, phía trên còn có đệm bông, anh trông đẹp trai hơn Tần Đại Sơn rất nhiều.
Tần Tiểu Sơn nhìn thấy mấy người đi vào, thận trọng chào hỏi: “Mời ngồi.”
Có thể nghe ra anh ấy không thường xuyên nói chuyện và giọng nói của anh lúc nói hơi bị khàn, thế nhưng Bảo Lâm lại cảm thấy rất hay.
Sau khi ba người phụ nữ ngồi xuống, Tần Đại Sơn nhấc ấm trà và bát gốm trên bàn lên, rót cho mỗi người một bát nước đường nâu.
Bảo Lâm cầm bát lên hớp một ngụm, nước đường vừa ấm vừa ngọt, có thể thấy được anh ấy đã rất dụng tâm chuẩn bị, tốt, lại còn chu đáo, cộng thêm một điểm ấn tượng.
“Này, cô gái, không biết ấn tượng của cô về Đại Sơn như thế nào nhỉ?”
“Để tôi nói cho cô biết nhé, Đại Sơn nhà chúng tôi không có mấy tật xấu như rượu chè hay đánh vợ đâu, càng không kết thân với những loại người không ra gì, chỉ là gia cảnh hơi nghèo xíu thôi, nhưng chỉ cần cô gả cho nó, lập tức có thể trở thành chủ của cái nhà này.”
Thím Hương sau khi ngồi xuống liền bắt đầu tâng bốc cháu trai, tuy cô gái này là tự mình đến nhà họ xem mắt, về cơ bản đã chịu người ta rồi, tuy vậy nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn quyết định, trong lòng vẫn chưa thể yên tâm.
Nên biết một điều rằng, trong thôn này bây giờ vẫn còn rất nhiều người đang ở độ tuổi đôi mươi nhưng vẫn còn độc thân, hơn nữa nhìn vào những thứ mà hai chị em này mang theo, liền biết rằng của hồi môn khi gả vào đây tuyệt đối không thể thiếu. Nếu không phải vì mấy món đồ cô không đem theo trước đó, thì đến lượt bà ấy hỏi, cô đã sớm đồng ý làm con dâu rồi.
Cũng nên biết rằng hai chị em họ mang theo đồ đạc bước vào cửa nhà Đại Sơn, không có ai là không nhìn thấy, nếu như bây giờ để hai chị em họ bước ra khỏi cánh cửa này, những người còn lại trong thôn không phải sẽ lập tức xông tới “đớp mồi” ngon sao!
“Cũng không tệ.” Lý Thảo ngượng ngùng, nói xong câu đó liền im bặt.
Bảo Lâm và cô đã thỏa thuận từ trước rồi, khi đến nhà họ Tần thì Bảo Lâm sẽ là người hỏi, dù sao thì Bảo Lâm cũng sẽ không sống chung với nhà họ Tần, nếu như cô nói lỡ nói ra những lời khó nghe, gây ấn tượng xấu đi nữa thì là cũng chẳng sao. Vậy nên, vai diễn phản diện này cứ để cho Bảo Lâm đảm nhận, còn cô chỉ cần cúi đầu ngại ngùng và lắng nghe là được rồi.
“Thím Hương, chuyện này trước hết không cần vội, dù sao đây cũng là chuyện đại sự cả đời của chị con, con còn muốn hỏi anh Đại Sơn một vài chuyện.”
Tần Đại Sơn sửng sờ, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại: “Không sao đâu em gái, em cứ hỏi đi, chỉ cần anh biết anh sẽ trả lời ngay.”
“Anh Đại Sơn, hiện tại trong lòng anh đã có người mình thích chưa? Anh sẽ không cưới chị gái em chỉ vì tình thế ép buộc đấy chứ?”
“Không có, anh chưa từng thích ai và hiện tại cũng chưa có người mình thích.” Tần Đại Sơn sợ Lý Thảo hiểu lầm liền liên tục xua tay.
“Ồ, vậy thì tốt, anh đương nhiên là có thể nuôi dưỡng em trai của mình, chị gái em cũng không phải là người xấu, nhưng có một số việc cần phải nói rõ trước với anh. Sau này, em trai của anh phải cố gắng làm việc, không được ăn không ngồi rồi, còn nếu chị gái em đã gả cho anh rồi thì đồ ăn của cả ba người trong nhà phải giống nhau, em trai anh không thể ăn món ngon một mình, và tất nhiên chị gái em cũng sẽ không như vậy. Mọi người trong nhà phải ăn chung nồi ngồi chung mâm, anh có đồng ý với điều này không?”
“Tôi đồng ý, tôi và anh trai của tôi trước giờ vẫn như vậy.” Sau khi Bảo Lâm nói ra những lời đó, không đợi Tần Đại Sơn đáp lại, Tần Tiểu Sơn đã vội vàng đồng ý. Anh đã liên lụy anh trai của mình lâu như vậy rồi, khó khăn lắm mới có một cô gái không tính toán gì mà đồng ý lấy anh trai của mình, anh đương nhiên là đồng ý ngay, hơn nữa yêu cầu này cũng rất hợp lý vì bình thường anh và anh trai mình cũng sống như vậy.
Khi Bảo Lâm nghe thấy câu trả lời của Tần Tiểu Sơn, cô ấy không đáp lại mà cứ nhìn chằm chằm vào Tần Đại Sơn, chờ đợi đích thân anh ấy cho cô một câu trả lời chính xác.
“Anh cũng đồng ý.” Tần Đại Sơn nhìn vào mắt Bảo Lâm, không chút do dự mà đồng ý ngay.