Trong một trận hỏa hoạn, nhà họ Lý gần như phải sơ tán hết, nhưng bọn họ chỉ có được một chút đồng cảm từ những người có mặt ở đấy.
Lúc này đã khoảng mười giờ tối, ngoài người nhà họ Lý thì chỉ còn lại đội trưởng Từ, Lý Đào với Vương Kiến Quốc, chú cả Từ với con trai cả Từ Hạo của mình, chú hai Từ với con trai cả Từ Sóng của hắn.
Tối nay Lý Đào xem phim vui vẻ, lúc trở về cô ta còn nói chuyện phiếm với chị em Trần Gia Trang quen thuộc lâu rồi sau đó mới trở về, cô ta là người cuối cùng biết vụ nhà họ Lý đã xảy ra chuyện, cô ta chỉ mới vừa về.
Vừa bước vào cửa thì lập tức ôm chầm lấy bà Lý khóc lóc, vừa khóc vừa mắng, những người không biết còn tưởng cô ta bị làm sao cơ.
Bây giờ đôi mắt của cô ta vẫn còn sưng, cô lau nước đọng lại ở mắt.
Vương Kiến Quốc sớm đã đến nhà họ Lý để dập lửa, bây giờ cả người trông rất chật vật, âm u mùi hôi, mặt ông đỏ bừng, trên cổ đẫm mồ hôi.
Nhà mẹ đẻ của Từ Tú Anh bây giờ chỉ có hai anh em, hai năm trước mẹ già cũng đã đi rồi, nhà họ Từ cũng lợi dụng hoàn cảnh mà chia tài sản, cho nên hôm nay nhà họ Lý xảy ra chuyện, Từ Đại Bình với Từ Đại Minh cũng đều dẫn con trai của họ đến giúp đỡ.
“Mọi người ai biết tình huống như thế nào, thì nói chút đi.” Đội trưởng Từ lên tiếng trước.
Ông thật đúng là không quan tâm mấy chuyện này, dù sao trong thôn xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định phải có kết quả.
Lại nói, Từ Tú Anh là cháu gái của anh họ ông, quan hệ còn thân hơn nữa.
“Đội trưởng, cháu không nghĩ chuyện này thoát khỏi có liên quan đến con quỷ đòi nợ Lý Thảo kia, tìm được nó rồi thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.”Đội trưởng Từ vừa nói xong, thì Từ Tú Anh đỏ con mắt gấp gáp không chờ nổi nữa, nói.
“Tú Anh à, bác hiểu cảm giác của cháu, nhưng bây giờ Lý Thảo rời đi không thấy đâu, thế thì đi đâu tìm bây giờ!” Đội trưởng Từ lấy bao thuốc từ thắt lưng ra, lấy giấy thuốc lá, cuộn điếu thuốc sợi lại, châm lửa bằng một que diêm, buồn bức hít một hơi, hít mạnh điếu thuốc vào miệng, sau đó lại thở ra bằng mũi.
“Bây giờ tìm không thấy người, nên cho dù cháu có nói ra bao nhiêu suy đoán, thì cũng bằng không thôi.”
“Quân đội xây dựng nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, các cậu vừa mới dập lửa chỗ kia, có phát hiện ra gì không? Phát hiện cái gì thì nói cái đó, đều là thân nhân với nhau, không có chuyện gì là không thể nói cùng được.”
Đội trưởng Từ với cha mẹ của Từ Tú Anh là anh em họ, mối quan hệ của bọn họ rất thân thiết khi ở trong ***, hơn nữa mấy năm nay cha mẹ của Từ Tú Anh đều đã đi rồi, ông nhìn ba anh em cùng lớn lên, Đội trường Từ đã chăm sóc cho bọn họ rất nhiều.
Nếu không phải vì mối quan hệ giữa nhà mẹ đẻ của Từ Tú Anh với nhà Đại đội trưởng này, thì bà Lý vốn có một ít tiền tiết kiệm cũng sẽ không coi trọng Từ Tú Anh mang theo đứa bé về làm dâu.
“Chú Ba, lúc đang dập lửa, cháu nhìn thấy có người ra vào nhà, lúc đấy cháu chỉ tưởng là đang dập lửa nên cũng không nghĩ ngợi nhiều, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn có người trong thôn thừa dịp hỏa hoạn ăn trộm đồ.”
“Nhưng trời tối quá, lúc đó lại đang bận dập lửa nữa nên không nhìn rõ mặt, cũng không biết là ai”.
“Sau này khi em gái với em rể kiểm tra đồ thấy bị mất, cháu mới nhớ ra chuyện này nhưng không thể nói lại được, mọi người giúp dập lửa, nếu giờ nói ra chuyện cháu nghi ngờ bọn họ lấy trộm đồ, trước không nói đến việc bọn họ có thể tìm ra hay không, nhưng nếu nói trước mặt mọi người rằng cháu nghi ngờ bọn họ ăn trộm đồ, thì về sau chúng ta sẽ không thể tạo dựng được chỗ đứng ở thôn Thượng Hà.”
Từ Đại Binh là người đầu tiên nói ra những điều mình biết và còn nghi ngờ, hắn luôn là người có đầu óc quan sát nhạy bén, nếu đổi lại là người khác biết, nói ngay mấy chuyện này ra tại đây, vậy thì sẽ khiến rất nhiều người tức giận.
“Cái gì, chú liền biết những người đó không tốt gì mà, nói không chừng bọn chúng làm vậy để sơ tán những người dập lửa kia đi.”
“Anh cả, tại sao lúc đó anh không nói? Nếu anh đã nói thế, vậy thì em sẽ liều mạng cho dù thế nào đi nữa cũng phải lục soạt từng người bọn chúng, nói không chừng còn có thể lấy lại được đồ về.” Từ Tú Anh tức giận nói.
Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều nhìn Từ Tú Anh không nói nên lời, không ngờ lại có người lỗ mãng như vậy, không để đầu óc phát triển thêm chút hay sao?
Lý Cường vươn tay, kéo bà mẹ ra sau, không cho bà đi ra ngoài làm mất mặt xấu hổ nữa:” Được rồi, em biết những gì, thì giả mù đi, anh cả cũng là vì lợi ích của chúng ta thôi, bởi tính cách này của em, em biết chuyện đó có thể còn tốt hơn.”
“Mọi người nhớ kỹ chuyện này nhé, dặn dò mẹ già con cái trong nhà, chú ý đồ vật nhà người khác dùng mỗi lần đến nói chuyện phiếm cùng, nói không chừng có người sẽ lấy những đồ vật đã lấy trộm ra dùng đấy.”
“Ngoài ra, hay để ý nhà Tảng Đá Lớn ngay tại phụ *** của mọi người nhé, tất nhiên đừng quá để ý nhiều quá, nếu bọn họ phát hiện, sau này nếu chuyện này được lan truyền ra ngoài, thì mọi người sẽ đuối lý với bọn họ đấy.”
Đội trưởng Từ đoán ra được một số điều từ lời nói của Từ Đại Binh, nhưng cái này vẫn không có bằng chứng gì, những đồ bị trộm có lẽ cũng được cất giấu từ lâu rồi, bởi vậy chỉ có thể để cho bọn họ chú ý xem nhà người khác có lén lút lấy ra sử dụng hay không thôi, đến lúc đó có bằng chứng thấy cầm đồ rồi, vậy thì chuyện gì cũng có thể dễ dàng giải quyết.
“Ừ ừ.”
Mọi người có mặt đều gật đầu đồng ý, đây là biện pháp duy nhất đối phó khi chưa có bằng chứng xác thực.
Nhìn thấy bóng lưng Đội trưởng Từ cầm điếu thuốc bỏ đi, Từ Đại Binh cũng nói với bà Lý: “Thông gia, hôm nay muộn rồi nên chúng tôi về trước, có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp.”
Do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói với Từ Tú Anh: “Em Ba, nếu ở nhà không đủ đồ ăn, ngày mai đến nhà anh đi, nhưng đồ khác không có, nhưng 10 – 20 cân khoai vẫn còn trên đỉnh đó.”
Hắn nói xong, mang theo con trai rời đi.
“Em gái, nếu em cần người giúp việc, thì cứ tìm đến anh hai, dù cái khác anh hai không có nhưng anh có rất nhiều sức lực, anh vẫn còn sức lực nhóm cháu trai của em nữa đấy.” Nói xong, Từ Đại Binh cũng mang con trai rời đi.
Không phải Từ Đại Minh hắn gõ cửa không nói tình thân, những thật sự là nhà hắn rất nghèo, trong nhà có nhiều người, bốn cậu con trai, hai cô con gái, hiện tại cả nhà hắn đều nghèo rớt mồng tơi, nơi nào mà còn thức ăn để giúp em gái được.
“Mẹ, đêm nay không dọn dẹp xong hết được, nếu không thì đêm nay Tiểu Cúc với Tiểu Quyên đi theo con sang nhà họ Vương đi, với tình hình hiện tại trong nhà thì giường đệm cũng không ngủ đủ đâu.” Lý Đào nhìn cháu gái đang chật vật không tả nổi bên cạnh, đau lòng mở miệng nói.
Cô ta đau thương đứa cháu gái của mình, cô không có một đứa con gái của riêng mình, đứa cháu gái này cô ta lấy làm như con gái thân thiết của mình.
Vương Kiến Quốc ở bên cạnh cô ta bất động thanh sắc kéo nhẹ vạt áo của Lý Đào,”Làm gì thế? Này là không có việc gì nên muốn đi tìm gây thêm chuyện phải không! Giờ có nhà nào có giường đệm cho hai chị em ngủ đâu.”
Nhà họ Lý ít người, điều kiện sống tốt hơn so với nhà họ Vương rất nhiều, thu dọn một chút thì có thể ở lại, cũng không phải đốt hết đồ trong phòng.
Bây giờ đưa hai chị em gái về nhà, này chẳng phải là không có việc gì nên tìm việc giết thời gian sao?
Lý Đào đẩy tay Vương Kiến Quốc ra, ở lại mỗi một đêm thôi, ngày mai thu dọn xong thì dọn về ở sau, có gì đâu, lại nói, cô ta cũng đã lỡ nói ra rồi, bây giờ lại đổi ý, nhà mẹ đẻ của cô sẽ nghĩ gì về cô đây? Cháu gái sẽ nghĩ cô là người như thế nào đây?
“Được rồi, cứ để hai cô nhóc này ở nhà cô mấy ngày đi, bọn họ còn chưa ở mà.” Bà Lý dời mắt, vờ như không nhìn thấy cử chỉ nhỏ của hai vợ chồng rồi trèo lên cột do Lý Đào tạo ra.
Cứ để hai cô nhóc này ở nhà họ Vương mấy ngày, sống ở nhà họ Vương cô ta không thể nuôi ăn cho thông gia sao, điều đó là không thể, nhà mình bây giờ ngay chỗ hầm có khoai lang, tiết kiệm một chút là được rồi.
Hơn nữa, nhà họ Vương với nhà họ Lý đều ở cùng thôn nên sẽ không chậm trễ việc hai cô nhóc này trở về làm việc.