Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời còn một mảnh đen kịt, Bảo Lâm bị cha của nàng là Vương Kiến Đảng đánh thức, sau khi mò mẫm rửa sạch mặt mũi, hai cha con ăn tạm một củ khoai lang đặc biệt để lại từ tối hôm qua xong bữa sáng.
" Cha, đằng nào cũng đi huyện thành, không bằng đem mấy cây nấm với măng đã phơi khô đi cùng đi, dù sao chỗ đó để ở nhà cũng mang đến trạm thu mua để bán, sớm như vậy chúng ta đem tới huyện thành bán cũng như nhau cả." Bảo Lâm vừa nói vừa lôi hai cái sọt ra, dùng hai cái sọt để đựng nấm với măng.
Bảo Lâm có ý định đến huyện thành, xem xem có thể lừa cha của nàng hay không, nếu được thì nàng sẽ đến khu dân cư ở huyện thành giả vờ tìm người thân để giao đồ, sau đó để cha nàng ở ngoài canh trừng. Đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh, bí mật mang theo hành lậu, dù sao nàng cũng có không gian, những thứ trong sọt đều được bọc vải, ngoại trừ cha nàng biết bên trong đó có cái gì, cụ thể là gì, nếu không coi như đi huyện thành chơi một ngày, đi dạo trạm thu mua cùng một số nơi khác.
Nghĩ đến việc đi huyện thành, món tiền đầu tiên có thể đến, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích.
Không còn cách nào khác, Bảo Lâm chỉ đi loanh quanh một mẫu ba phần đất ở nhà mình, xa nhất trong mắt trẻ con là thị trấn, còn có nguồn tiền gì có thể tới chứ.
Nhiều năm như vậy, Bảo Lâm chỉ tiết kiệm được, 1 đồng 2 mao 5 phân tiền, đây là tiền hằng năm vào dịp Tết nương nàng lì xì cho , mỗi cái là 1 mao tiền, cho rồi cũng không thu lại, để nàng mua đường ăn, những người khác trong nhà hàng năm cũng chỉ được 1 phân tiền lì xì, chịu đựng không tiêu loạn, tích nhiều năm như vậy, chỉ mới được hơn 1 đồng một xíu, nghĩ thôi cũng thấy chua xót trong lòng.
Lần này đi huyện thành, để phòng ngừa vạn nhất, Bảo Lâm đem toàn bộ tiền tích góp được lấy ra xem, mặc dù nàng không có phiếu.
Phiếu của cả nhà đều nằm trong tay bà nội, nhị phòng cả một năm cũng không có cơ hội lấy phiếu từ tay bà nội.
Bà nội cũng sẽ không cho đâu.
Quần áo của nhị phòng đều là dùng tiền chung hoặc những đồ khác là dùng vải bố để đổi, rất thô ráp, chính vì như vậy, quần áo người một nhà thường mặc, may may vá vá, quần áo trên người đều đầy miếng vá.
Cả gia đình ba người mỗi người có một bộ quần áo tươm tất dùng cho ngày Tết ,mặc mấy năm rồi, giặt tới trắng bệch, nhưng vì được ba người nâng niu nên không mòn, cũng không có miếng vá trên đó.
Đối với quần áo hay ga trải giường, chăn bông trong không gian của Bảo Lâm đều là loại vải tốt, cotton tinh khiết, màu sắc rất dễ nhìn khá phù hợp, tất cả đều là những sọc kẻ sọc trắng tinh, đen tuyền hoặc xanh xám, không phải là rất bắt mắt khi lấy chúng ra, nhưng những thứ này của Bảo Lâm không có xuất xứ, vì vậy cho đến bây giờ những thứ này vẫn còn nằm trong tủ trong không gian .
Vương Kiến Đảng nghĩ một chút, dù sao thì mấy chỗ nấm và măng kia, cũng phải đem tới trạm thu mua để bán, hiện tại nếu mang đi thì đỡ hơn một việc " được, nghe con, con đợi ở đây đi, cha đi lấy đồ."
Cầm cái sọt, Vương Kiến Đảng trở về phòng, mò mẫm mở rương ra, cẩn thận lấy ra số nấm, măng bên trong rồi đi ra.
Tô Hồng Anh sáng nay thức dậy sớm, nhưng Vương Kiến Đảng không để nàng dậy, nàng cũng không có việc gì để làm khi thức dậy, vì vậy cũng chỉ có thể ngủ thêm.
Bây giờ trời tối đen như mực, hai người mỗi người đều mang một cái sọt trên lưng, Vương Kiến Đảng dẫn Bảo Lâm ra khỏi cửa.
Bảo Lâm đeo theo một chiếc sọt nhỏ thường dùng, nàng tập trung đi trên con đường ra khỏi cổng thôn, trên đường mọi người đã sớm có mặt đông đủ, cũng may là con đường này ngày nào cũng có người đi bộ, quen rồi, nếu không, thật sự sẽ vô tình ngã xuống.
Tại lối ra vào thôn, đại đội trưởng và mọi người đã sớm đợi sẵn ở đó cũng với một chiếc xe trâu, nghe thấy tiếng bước chân, liền an tâm, may mà đủ người, có thể đi được rồi.
" Bảo Lâm, qua đây ngồi đi, chúng ta ngồi trên xe, còn để bọn họ đi bộ." Từ đội trưởng từ ái nói
Ngày hôm qua, sau khi ghi danh Vương Kiến Đảng cũng đã nói rõ mọi chuyện, cũng không phải chuyện gì lớn.
" Vâng, Từ gia gia, con tới đây." Bảo Lâm cười đáp, đầu tiên đặt cái sọt lên xe trâu, sau đó lấy sọt của cha nàng đeo vào rồi leo lên xe trâu.
" Bảo Lâm a, đem gì mà tận hai sọt vậy?." Từ đội trưởng nghi ngờ hỏi.
" Đúng vậy, Kiến Đảng, các huynh đem gì tới vậy."
" Đại đội trưởng trên xe bò cũng mang theo dây thừng, và đòn gánh sao."
Không phải chúng ta đi lựa vôi và phân bón ư, thế nào mang theo hai cái sọt để làm gì .
" đội trưởng gia gia, các vị thúc bá, thứ ở trong sọt là nấm khô mà gia đình chúng cháu đã phơi khô lúc trước, muốn đem lên huyện thành, đi trạm thu mua ." Bảo Lâm vội vàng giải thích, miễn cho bọn họ lại nghĩ linh tinh, rồi đoán này đoán nọ.
" Ồ , thì ra là vậy, vậy thì không có chuyện gì, ngồi cho vững nào, chúng ta xuất phát thôi " Đội trưởng nói lớn, giơ tay giật nhẹ thanh trúc, con trâu to trong đội chậm rãi di chuyển.
Người trong thôn đều biết chuyện nhà họ Vương, đều biết nhà họ Vương vẫn là người một nhà, nhưng tiền riêng sớm đã tách ra, nên cũng không nhiều lời nữa.
Bốn người còn lại đi chậm phía sau xe trâu.
Xe trâu chậm rãi bước đi, mặt trời đã lên cao hẳn, tầm chín giờ sáng mới đi bộ từ trong thôn đến huyện thành.
Từ đội trưởng trước tiên đến trung tâm, mở giấy chứng nhận, sau đó đi cung tiêu xã nhận đơn hàng, dù sao thì thủ tục cũng rườm rà, tốn thời gian, giữa trưa đoàn người nghỉ ngơi 1 giờ, vậy ít nhất cũng phải mất tầm 3 giờ, điều này cũng giúp Bảo Lâm có đủ thời gian để lập kế hoạch.
"Tách ra ở đây thôi, Kiến Đảng à, cầm lấy hai cái bánh bột ngô này, để dành cho bữa trưa, nhớ phải đợi ở cửa cung tiêu xã trước 1 giờ 30 phút chiều, rồi lúc đó tập hợp ở đây. "
Từ Đội trưởng dừng xe nói với Vương Kiến Đảng ở bên cạnh: "Cũng nhớ đừng để Bảo Lâm đi một mình, đây là lần đầu tiên ra ngoài, nên không thể tránh khỏi việc, cần phải chăm sóc nhiều hơn một chút, cũng chỉ có như vậy thôi. Phải làm thế nào, có bà con nào muốn xem hay mang gì về thì đến gặp tôi lấy hai cái bánh bột ngô, làm xong thì đợi dưới gốc cây to ở lối vào. của cung tiêu xã, để tập hợp. "
" Đội trưởng, tôi biết rồi. Bây giờ, tôi sẽ dẫn Bảo Lâm đi với tôi trước. "Sau khi Vương Kiến Đảng nói xong, liền đặt chiếc sọt lên lưng, kéo con gái của mình đi về phía trạm thu mua .
“ đội trưởng gia gia, cháu sẽ ngoan khi đi theo cha mà. Hẹn gặp lại sau ạ.” Bảo Lâm tạm biệt.
Đi xe trâu này thực sự rất khó chịu, nó lên xuống liên tục trong một thời gian dài, đến cuối cùng, Bảo Lâm nghi ngờ rằng mông của nàng liệu có bị hỏng rồi hay không nữa.
Sau khi chậm rãi đi bộ với Vương Kiến Đảng một lúc, Bảo Lâm mới cảm thấy đằng sau tốt hơn được một chút.
Cảm thấy tốt hơn nhiều, Bảo Lâm liền nhìn sang cha của nàng, nghĩ làm thế nào mới đạt được mục đích trong chuyến đi lần này, lặng lẽ không tiếng động bán và trao đổi đồ vật a
Bảo Lâm nảy ra một ý, nghĩ đến nhà người khác xin nước miếng, sau đó vô tình nói ra mục đích chuyến đi lần này tìm người thân trao đổi đồ vật, không sao cả, nếu không mắc câu thì thôi, có để ý hay không không cần phải tự mình nói ra.
“cha, con khát, con muốn uống nước.” Bảo Lâm đáng thương nói, kéo tay áo Vương Kiến Đảng.