Mang Theo Hệ Thống Sinh Hoạt Nuôi Bánh Bao

Chương 46: Phô bày tay nghề



Edit: Avwa

Tân Tiểu La nói rất chân thực, không hề phóng đại chút nào, căn bếp này thật sự vô cùng rộng lớn, rộng khủng khiếp, rộng đến mức khiến Nguyên Khê phải trợn mắt há mồm.

Bếp không chỉ rộng mà còn cực kỳ cao cấp, Nguyên Khê bước vào dạo một vòng, sờ chỗ này một tí chỗ kia một tí, rất nhiều đồ phải nghiên cứu kỹ mới biết được công dụng của chúng.

Nhưng cũng may là vạn biến bất ly kỳ tông*, dù hình thức thay đổi rất nhiều, nhưng dù dụng cụ nấu nướng có cải tiến đổi mới như thế nào đi nữa thì cũng không thể thiếu các thứ như xoong nồi bát đĩa được.

Vạn biến bất ly kỳ tông: dù thay đổi hàng vạn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.

Chỉ là cái nồi này đúng là có hơi lớn, cao khoảng ba mét, đường kính cũng khoảng hai mét, một cái nồi lớn như vậy, điều Nguyên Khê thắc mắc nhất là phải đảo thức ăn kiểu gì.

Tiếc là chỉ một lát sau cậu không cần thắc mắc nữa, mấy đồ công nghệ cao này đúng là quá đã.

Đây không phải một cái nồi bình thường! Bên dưới đáy nồi có một phòng điều khiển, bày trí bên trong rất đơn giản, có một cái ghế rộng rãi, phía trên ghế có một chiếc mũ bảo hiểm, Nguyên Khê cũng không hiểu tại sao.

Đám Tân Tiểu La cũng không rõ cách dùng mấy thứ này cho lắm, trái lại Nhị Mập vì ham ăn nên có hiểu một chút, cậu ta hướng dẫn Nguyên Khê ngồi vào ghế, sau đó đội mũ lên.

Còn chưa hiểu Nhị Mập nói gì, Nguyên Khê đã được mở mang tầm mắt, ngay lập tức lĩnh hội.

Sau khi đội mũ lên, thứ cậu nhìn thấy vậy mà lại là một chiếc nồi thu nhỏ, giống chiếc nồi cậu dùng thường ngày, xẻng và các bộ phận khác cũng dùng rất thuận tay, cậu chỉ cần làm như bình thường là được, thuận tiện đơn giản.

Cậu lấy mũ bảo hiểm xuống, Nhị Mập tò mò nhìn cậu, hỏi: "Anh Nguyên, trước kia anh từng dùng rồi ạ?"

Nguyên Khê nói: "Đâu có, sao vậy?"

Nhị Mập hơi chau mày nói: "Ồ, không có gì ạ."

Nguyên Khê biết cậu ta còn vài lời chưa nói ra, nhưng người ta không muốn nói, mình truy vấn cũng chẳng nghĩa lý gì.

Đoàn người lại tiếp tục tham quan phòng bếp, tổng thể mà nói, đa phần dụng cụ trong bếp đều giống cái nồi lớn trước đó, cần dẫn truyền tinh thần để mô phỏng làm việc, chuyện này đối với Nguyên Khê lại dễ như trở bàn tay, không có chút khó khăn nào.

Mà trong phòng bếp của chiến hạm không có loài người mà để năm người máy bảo mẫu thông minh làm việc, đây cũng là nổi khổ của nhóm năm người phàm ăn.

Người máy bảo mẫu thông minh dù có thể ghi lại rất nhiều công thức nấu ăn, cũng có thể làm ra nhiều kiểu dáng, nhưng mùi vị thì... Chậc chậc, thật sự không dám khen.

Nói khó ăn thì cũng không phải, nhưng mà rất khô khan, luôn chỉ có một vị, ăn món này xong, món tiếp theo không cần thử cũng biết có vị như thế nào, dầu muối tương giấm, tất cả gia vị và nguyên liệu đều không hề thay đổi, không sai lệch ly nào.

Hơn nữa không biết tại sao, món mà bảo mẫu thông minh làm ra dù có sao chép tay nghề của đầu bếp thời nay thì mùi vị món ăn cũng kém gấp nhiều lần, chúng luôn có năng lực biến tất cả món ăn thành một vị duy nhất, đây cũng là một chuyện rất thần kỳ.

Vậy nên, đám Imia ăn xong đồ Nguyên Khê làm, khi ăn lại đồ do người máy làm, cảm giác lúc ấy...

Nói theo lời của Tân Tiểu La thì: "Con mẹ nó, ăn kiểu gì cũng ra vị gỉ sắt."

Nguyên Khê không biết những chuyện này, bây giờ cậu đang rất hứng thú, nóng lòng muốn dùng thử những dụng cụ đắt tiền này một lần, thử xem nấu cơm bằng những thứ này sẽ có cảm giác như thế nào.

Nhất là ngài cá đông lạnh to bự kia, có cái phòng bếp này, cậu có thể xử lý toàn bộ con cá này rồi!

Nguyên Khê đang có hứng, nhóm năm người phàm ăn cũng bắt đầu chảy nước miếng, hận không thể có đồ ăn ngay lập tức.

Nguyên Khê suy nghĩ một chút, nói với họ: "Mấy cậu cứ đi làm việc đi, chỗ này cứ giao cho tôi, một mình tôi ở đây là được." Cậu nhìn Triệu Chiêu rồi bổ sung, "Nếu rảnh rỗi thì dẫn bạn tôi đi xung quanh dạo một vòng với."

Cậu vừa nói vậy bọn họ đều không phản bác, chỉ là Imia vẫn hơi lo: "Anh Nguyên, một mình anh có ổn không ạ?" Nếu chưa từng tiếp xúc, sử dụng những thứ này hẳn sẽ không dễ dàng...

Nguyên Khê nói: "Không vấn đề, còn có những bảo mẫu thông minh này hỗ trợ mà, tôi sẽ làm được thôi."

Nghĩ vậy thì, cũng đúng, bảo mẫu thông minh quen thuộc với mấy thứ này nhất, năm người họ đều chưa từng xuống bếp, ở lại đây cũng chẳng giúp được gì, nhất là Nguyên Khê còn không muốn họ ở lại. Họ nghĩ thầm, cao thủ nấu ăn cũng như cao thủ luyện công, cũng không thể bị quấy rầy!

Vì vậy năm người bèn dẫn bạn nhỏ Triệu Chiêu ra ngoài.

Căn bếp lớn như vậy chỉ còn lại mình, Nguyên Khê xắn tay áo, ngập tràn hứng thú!

Cậu bảo họ đi ra ngoài, không vì cái gì khác ngoài muốn thử lưỡi dao thần bếp, tuy nói phòng bếp này có các loại dao chuyên biệt, hiệu suất cũng cao hơn không ít, nhưng so với khả năng cắt trong chớp mắt của lưỡi dao thần bếp thì vẫn chênh lệch rất nhiều.

Bảo mẫu thông minh tuy nói là thông minh nhưng thực ra chỉ số thông minh vẫn chưa đủ, có thể nghe hiểu mệnh lệnh của loài người, có thể làm việc theo các bước tuần tự, nhưng bản thân chúng không biết suy xét cũng không thể ghi nhớ. Hoàn toàn khác với những người máy thông minh cực kỳ hiểu nhân tính mà Nguyên Khê từng thấy trong phim.

Bọn chúng hoàn toàn không có ý thức tự chủ, đương nhiên có lẽ tùy đặc thù chủng loại. Nhiều khi người máy bảo mẫu đúng là không cần có trí tuệ quá cao.

Cho nên Nguyên Khê có thể yên tâm sử dụng chúng, hơn nữa có thể dùng một cách chính xác.

Chỉ cần được trao quyền, Nguyên Khê ra lệnh gì bọn chúng sẽ nghe nấy, không có chút sai lệch nào.

Tâm trạng Nguyên Khê rất thoải mía, nhìn ngài cá lớn sau khi được Imia rã đông lại trở nên tươi mới, cậu cười hề hề, xoa tay bước tới.

Con cá này mặc dù rất lớn, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con cá, cấu trúc cơ thể cũng không có gì đột phá, chẳng qua là đột biến trở nên cực kỳ lớn mà thôi.

Có người máy bảo mẫu thông minh hỗ trợ, còn có cánh tay rô bốt có thể thao tác, nên xử lý con cá lớn này không có gì khó khăn, Nguyên Khê đầu tiên thẳng tay chặt con cá thành năm mươi miếng lớn.

Mỗi miếng như vậy ít nhất cũng phải khoảng mười cân, sau khi cắt miếng, phân đoạn xử lý còn lại sẽ dễ hơn nhiều.

Đầu và đuôi cá Nguyên Khê để nguyên, thân cá tùy vào thịt ở các vị trí khác nhau mà phân loại.

Con cá này to như vậy nên xương cũng lớn cực kỳ, hơn nữa còn sắc bén cứng rắn đến khó tin, Nguyên Khê thấy thú vị nên góp nhặt một ít xương cá bỏ vào rương gỗ, dù sao cũng chồng lên nhau được, cũng chỉ chiếm một ô nên cậu nhặt hơn ba trăm cái.

Lúc làm việc này, tiếng bíp bíp bíp bíp liên tục kêu bên tai cậu, Nguyên Khê đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, xử lý con cá to như vậy, độ thành thạo của hắn chắc chắn sẽ đột ngột tăng mạnh, bây giờ mà kiểm tra thì lãng phí thời gian quá, đợi xong việc rồi xem dần sau thôi.

Hệ thống cứ kêu bíp bíp mãi không hết, vậy mà Nguyên Khê không thấy phiền chút nào, trái lại cậu lại thấy vui vẻ, rất có cảm giác thành tựu!

Dùng cánh tay rô bốt cắt phi lê cá trước, sau khi loại bỏ xương cá chỉ còn phần thịt non mềm, tính ra con cá này cũng đặc biệt phết, thịt bụng cá trắng ngần trơn mềm. Không cần ăn thử, nhưng dựa vào cảm giác khi chạm vào cùng với màu sắc cũng biết mềm đến mức nào.

Phần thịt lưng cá thì lại khá dẻo dai, màu cũng không phải màu trắng mà là màu cam đỏ, nhìn đường vân lại thấy khá giống cá hồi. Mà phần thịt đuôi lại cực kỳ khác biệt, rất dày dai chắc thịt, có màu trắng gạo, chất thịt thì khá giống râu bạch tuộc.

Nguyên Khê suy nghĩ ý tưởng, trong đầu đã có một đống công thức nấu ăn.

Mất khoảng một tiếng, cuối cùng cũng xử lý xong hết, cũng may mà có căn bếp cao cấp lại còn đầy đủ chức năng, nếu không cậu đúng là không HOLD được con cá khủng bố này.

Điều suy nhất khiến Nguyên Khê tiếc nuối là, vảy con cá này không ăn được, một mảnh vảy cá to như cái chảo, đã vậy còn cực kỳ cứng rắn, đừng nói là răng, Nguyên Khê cầm dao chặt mà vẫn không xi nhê. Món này mà dùng làm thức ăn thì răng có khi phải làm bằng kim cương...

Nhưng dựa vào nguyên tắc không lãng phí, Nguyên Khê lại thu nhặt mấy miếng vảy cá này, bỏ vào rương gỗ, dù sao thì bây giờ rương gỗ của cậu đã có nhiều ngăn, còn lâu mới đầy được!

Bước chuẩn bị đã làm xong, Nguyên Khê bèn lấy lưỡi dao thần bếp ra, phần quan trọng nhất sắp bắt đầu rồi!

Nguyên Khê lựa ra một miếng thịt cá đã nhặt sạch xương, dùng lưỡi dao thần bếp bắt đầu thái mỏng. lưỡi dao thần bếp trông bề ngoài tả tơi vậy thôi, nhưng độ sắc bén thì mười điểm, người quen dùng dao chỉ cần lướt vài đường sẽ cực kỳ thoải mái bởi cảm giác thuận tay khi dùng.

Chỗ thịt này thái xong cũng nhanh cực kỳ, ở đây có khoảng mười miếng cá phi lê, Nguyên Khê không tốn bao lâu đã cắt toàn bộ thành lát mỏng.

Không ngoài dự đoán, chiếc dao đã ghi lại rất thuận lợi, Nguyên Khê lại cầm một miếng thịt cá đến, nghĩ nghĩ rồi cầm dao cắt, sau đó có ngay một đống cá thái lát.

Nguyên Khê rất vui vẻ, ánh mắt khi nhìn con dao cũng trìu mến hơn không ít, dù bề ngoài mi xấu xí nhưng công dụng lại hoàn mỹ, cho nên ta vẫn rất thích mi đó.

Có sự trợ giúp của lưỡi dao thần bếp, Nguyên Khê không cần tốn nhiều thời gian đã giải quyết xong hết mấy miếng thịt cá này, cậu rất chú tâm, không chỉ thái lát mỏng, còn cắt miếng, cắt khúc, thái sợi, băm nhuyễn,... đủ loại để làm ra nhiều món khác nhau.

Sau khi công đoạn chuẩn bị đã xong hoàn toàn, chỉ cần chờ cho vào nồi là được. Nguyên Khê vẫn rất tò mò với cái nồi lớn khủng bố như này, rất mong đợi không biết hiệu quả sau khi sử dụng sẽ ra sao.

Bởi vì lần đầu dùng nên Nguyên Khê chỉ dùng một chút thịt cá, định thử tay nghề trước, thử nêm nếm xem cậu có kiểm soát được không. Chứ nhỡ làm phí hết nguyên liệu thì thật đáng tiếc. Cậu bỏ ớt vào xào luôn với cá, cách làm rất đơn giản nhưng cần chú ý độ lửa và kỹ thuật xào, đây cũng là dụng cụ mà Nguyên Khê muốn thí nghiệm.

Quá trình thử đúng là rất mượt, không hề có cảm giác ngượng tay, sau khi đội mũ bảo hiểm vào, cái xẻng nấu ăn to lớn ngoài kia cũng trở nên linh hoạt, không hề có độ trễ. Cảm giác này giống như Nguyên Khê biến thành một người khổng lồ, cho nên dùng những vật dụng to lớn này không có gì khó chịu.

Thật ra Nguyên Khê chẳng biết gì về cấu tạo của những thiết bị này, có thể những thứ này không hề đơn giản như Nguyên Khê nghĩ, những chương trình phức tạp cùng kết cấu đặc thù trong đó đều không thể giải thích trong một hai câu. Nhưng hiện tại Nguyên Khê chỉ là một đầu bếp, cậu chỉ cần làm xong món ăn, biết cách sử dụng, làm được thứ mình hiểu là được, chứ không cần như nhà khoa học đi nghiên cứu những thứ này.

Nguyên Khê gạt bỏ mọi suy nghĩ, tốn thêm một chút thời gian, thử nghiệm thêm vài thứ, cho đến khi nắm rõ hoàn toàn mới dứt khoát bắt tay vào nấu!

Hấp, luộc, nấu, nướng, chiên ít dầu, chiên ngập dầu,... Bởi vì nguyên liệu quả thực rất nhiều, Nguyên Khê lôi những món mình muốn làm ra thử hết một lượt! Mãi cho đến tối, bữa tiệc toàn cá đáng kinh ngạc này mới xong.

Khi nhóm năm người phàm ăn lần nữa tới phòng bếp, sau khi thấy cảnh tượng trước mặt cũng phải ngây người.

Người máy bảo mẫu thông minh số một tiến lên trước, giọng nói trong trẻo êm tai, cực kỳ dễ nghe: "Một trăm suất bụng cá sốt, hai trăm suất cá viên chiên giòn, tám mươi suất cá hấp, một trăm suất cá chua ngọt, năm mươi phần cá kho, một trăm suất cá viên tươi, một trăm suất cá phi lê nướng giòn, một trăm suất cá nấu chua, hai trăm suất cá hấp ngập dầu."

Cuối cùng Nguyên Khê đi ra, nói thêm: "Còn có một suất đầu cá hấp ớt cực lớn nữa!"

Tra tên mấy món mà lú luôn :). Một số món được nhắc đến: Cá chua ngọt - cá hấp ngập dầu - đầu cá hấp ớt. 







Nhìn hàng loạt món ngon la liệt trước mắt, cùng với số lượng cực kỳ nhiều kia, còn có cái đầu cá to đùng đựng trên cái đĩa lớn phủ ớt băm xanh đỏ đan xen cực nổi bật kia nữa! Nhóm năm người ham ăn hiện giờ khi nhìn về phía Nguyên Khê, chỉ cảm thấy toàn thân cậu từ đầu đến chân như tỏa ra ánh hào quang!

Nhất là anh bạn Imia, ngạc nhiên đến ngơ ngác luôn.

Nguyên Khê hít sâu một hơi, nói thật chính cậu cũng rất có cảm giác thành tựu, con cá lớn như vậy mà chớp mắt đã làm ra nhiều thức ăn như vậy cũng ngoài dự đoán của cậu, nhất là cái đầu cá to đùng này, làm thành đầu cá hấp ớt đã tốn không ít công sức, riêng lượng ớt cần dũng cũng đã rất ghê gớm rồi.

May mà nguyên liệu trên Bôn Lôi hào có rất nhiều, nên mới có thể làm được, nhất là có người máy thông minh giúp cậu bày thức ăn ra đĩa, nếu không một mình cậu chỉ mỗi việc bày thức ăn cũng phải bận tối mắt tối mũi.

Ở đây phải có lời khen cho những bảo mẫu thông minh, hành động nhanh gọn lẹ, hơn nữa còn không ngại phiền phức, công việc nhàm chán cũng có thể chịu đựng làm cho xong, không có nửa lời than vãn, khiến Nguyên Khê cũng nảy ý định muống mua mấy con về dùng.

Nhưng sau đó cậu đối ý nghĩ lại, mình không mở quán cơm, cơ hội để lần sau làm nhiều món như vậy cũng không nhiều, hay là thôi...

Mà chuyện xảy ra ngay sau đó khiên Nguyên Khê ngu người luôn.

Anh bạn Imia bước lên trước một bước dài, nhanh chóng bắt đầu giành trước đống thức ăn ngon đếm không xuể trước mặt, động tác nhanh chóng, thái độ nghiêm túc, người không biết nhìn vào còn tưởng đang tranh giành vàng bạc châu báu gì.

Imia vừa ra tay, Minh Hữu cũng hành động ngay lập tức, ý thức địa bàn bộc lộ, may là số lượng có rất nhiều, nếu ít một chút, Nguyên Khê nghi là hai người này đánh nhau luôn quá.

Tân Tiểu La chậm nửa nhịp, trong mắt cậu ta lóe lên vẻ ảo não, cũng lập tức nhào tới, sau đó là Minh Tả, thể hình Nhị Mập không chiếm ưu thế nhưng không thể vì vậy mà coi thường cậu ta, thân thể cậu ta tuy mập nhưng ánh mắt tinh tường, xuống tay chuẩn xác, bắt phát nào dính phát đấy, cũng không tính là thua thiệt trong cuộc tranh giành này.

Triệu Chiêu mắt chớp chớp, nhìn về phía Nguyên Khê: "Anh Nguyên Khê... Bọn họ, bọn họ... đang làm gì thế ạ?"

Nguyên Khê đỡ trán, lát sau cậu đành phải nói lớn: "Đừng giành nữa, mấy cậu ăn một lần sao hết được nhiều món như vậy? Mấy món này cũng không để lâu được, mấy cậu giành xong định làm thế nào? Tiểu La! Cẩn thận kẻo bỏng!"

Tốc độ của nhóm ham ăn không hề giảm, Nguyên Khê không còn cách nào khác đành nói: "Lần sau các cậu muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, tôi lại làm cho các cậu ăn tiếp."

Chỉ một câu này đã khiến động tác của họ dần chậm lại, anh bạn Imia quan sát tình thế, nhân cơ hội này cướp lấy bốn suất cá hấp ngập dầu mà Minh Hữu ôm trước ngực.

Nguyên Khê: o(╯□╰)o

Nhưng cũng may nhờ có câu nói của Nguyên Khê mà họ đã bình tĩnh, mọi người đều hoàn hồn lại, kể cả bọn họ có thích ăn đến đâu, nhiều thức ăn như vậy họ có ăn đến no chết cũng không ăn hết được.

Nhị Mập là một người thấu tình đạt lý: "Vậy hôm nay khao cả tàu đi, chúng ta và mọi người cùng thưởng thức!"

Vì vậy... Trong lúc Diệp Hằng vắng mặt, vợ hắn đãgiải quyết đàn em của hắn dễ dàng như vậy đấy... 


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv