Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác

Chương 16: "Sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?"



Keng—!

Âm thanh lanh lảnh của vũ khí va chạm nhau khiến Tống Kỳ hoàn hồn trở lại, trận chiến trên lôi đài thu hút sự chú ý của mọi người vẫn đang diễn ra ác liệt, hai người đánh đến nỗi không nỡ quyến luyến rời xa, cuối cùng lại là Tống Thiên Tinh thắng nửa chiêu.

Nếu Tiêu Sanh không sử dụng bộ kiếm pháp Vụ Trung Hoa thì hắn chắc chắn sẽ thua.

Tống Kỳ thầm nghĩ, đúng như dự đoán, hai người họ vừa giao đấu hơn mười chiêu, Tiêu Sanh liền nhận thua, rất giống với những gì được miêu tả trong sách. Trong sách viết: Tiêu Sanh không đánh nổi nữa nên giơ tay xin hàng, Tống Thiên Tinh giành được danh hiệu người đứng đầu Đại hội.

Đương nhiên lần này là giành được tư cách tiến vào vòng chung kết.

Tống Thiên Tinh đương nhiên rất cao hứng, nhưng Tống Kỳ thì lòng đầy nghi hoặc không biết giãi bày cùng ai, thậm chí khi Tống Thiên Tinh đi đến trước mặt cô, cô cũng không thể nặn ra được một nụ cười.

"Muội muội, có chuyện gì vậy?"

Tống Thiên Tinh thấy mặt mày Tống Kỳ khác thường nên quan tâm hỏi han, mà cô lại chỉ cười cười nói: "Không sao cả, mải suy nghĩ về kiếm chiêu của các ngươi, thực sự xuất sắc."

Xuất sắc là thật xuất sắc, hai người ta đến ngươi đi, gặp chiêu phá chiêu, đặc biệt là Tống Thiên Tinh đã sử dụng Khinh Chu Quá Vạn Sơn gãy gọn dứt khoát phá giải thức thứ hai "Tê chiếu*" của U Minh Kiếm Pháp. Đó là một đòn triệt hạ trực tiếp và bạo lực, đoán chừng Tiêu Sanh không ngờ rằng Tống Thiên Tinh ngày thường lịch sự hòa nhã lại có thể ác liệt như vậy trong một cuộc trao đổi chiêu thức.

Tống Kỳ vô thức nhìn về phía đài, Tiêu Sanh đang chuẩn bị bước xuống đài, hắn bỗng nhiên ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua Tống Kỳ, thấy Tống Kỳ cũng đang nhìn mình, liền nở một nụ cười cực kì nhạt. Rõ ràng là một nụ cười, nhưng Tống Kỳ lại thấy có chút lạnh người, cảm giác có những mưu toan ngấm ngầm không thể để ai biết ẩn giấu đằng sau nụ cười này.

"Chưởng môn gọi ta, ta đi trước."

"Được."

Tống Kỳ lơ đãng nghiêm trọng đến mức không nghe thấy Dụ Minh Thuận gọi Tống Thiên Tinh. Cô quay đầu nhìn về phía Ôn Vãn Tịch đang ngồi trên tế đài Thiên Sơn, nàng đang nói chuyện với Tiêu Sanh, trông không giống như đang khiển trách mà giống như đang bàn giao nhiệm vụ gì đó.

Nói xong, nàng quay sang nhìn về phía Tống Kỳ, ánh mắt của Tống Kỳ quá mức rõ ràng trực tiếp, Ôn Vãn Tịch hiển nhiên có thể nhận ra.

Thôi chết!

Nhìn thích quá cái lỡ nhìn miết thôi!

Tống Kỳ thu hồi ánh mắt, sau đó lập tức đi về phía đám người Thần Kiếm môn đang chờ, hòa mình vào trong đám đông người.

Nhưng trong đầu cô vẫn đầy suy tư ngẫm nghĩ, rốt cuộc mục đích của Ôn Vãn Tịch là gì, cô nhớ rằng không có chuyện gì khác xảy ra trong Đại hội anh hùng thiếu niên ngoại trừ việc kết thành thù oán với Tống Thiên Tinh. Bản thân mình đang ở thế giới này, nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được sự tình không hề đơn giản như vậy, có cái gì bí ẩn được giấu kín ở một nơi nào đó mà không ai có thể nhìn thấy.

Dụ Minh Thuận trắng trợn tán thưởng Tống Thiên Tinh trước mặt mọi người, đưa cho hắn một viên Quy Nguyên Đan để phục hồi thể lực, đồng thời khuyên răn các đệ tử khác noi gương Tống Thiên Tinh, trau dồi võ nghệ hằng ngày, tương lai có hành tẩu giang hồ cũng chớ có quên hai chữ hiệp nghĩa.

Cuối cùng, Dụ Minh Thuận còn liếc cô một cái, Tống Kỳ nhìn thấy sự khinh thường cùng ghét bỏ trong ánh mắt đó, suýt chút nữa không nhịn được mà trừng đáp trả.

Nếu không phải bây giờ đang có chuyện phiền lòng, Tống Kỳ nhất định sẽ làm ầm một trận khiến Dụ Minh Thuận không hài lòng mới thôi.

Tống Kỳ không thể hiểu được, cô luôn cảm thấy những gì Vũ thành đang làm bây giờ không phải là cốt truyện mà cô quen thuộc, thậm chí cô còn hoài nghi phải chăng mình đã đọc phải bản sách giả.

Hồ Đồ: [Sách mãi mãi cũng chỉ là sách, nhưng thế giới này lại là thật, đương nhiên có rất nhiều sự tình cô chưa nhìn thấy bao giờ.]

Tống Kỳ: [Ý là, những gì tao thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm?]

Hồ Đồ: [Có thể nói là như vậy.]

Tống Kỳ hít sâu một hơi, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: [Có nhiệm vụ chính tuyến mới chưa?]

[Chưa đâu, coi bộ phải đợi cho đến khi Đại hội anh hùng thiếu niên kết thúc.]

Hiếm khi thấy Hồ Đồ nghiêm túc như vậy, Tống Kỳ cũng trở nên nghiêm túc theo. Từ trên xuống dưới Thần Kiếm môn đều được bao trùm trong niềm vui, nhưng Tống Kỳ lại cảm thấy có chút bất an, bất an vì cốt truyện đã rời khỏi quỹ đạo mà mình nhận thức.

Trước đây cô vẫn rất bình tĩnh vì cốt truyện vẫn là cốt truyện mà cô quen thuộc, nhưng bây giờ cô phát hiện ra dường như có điều gì đó ẩn giấu đằng sau lớp màn của cốt truyện. Bộ kiếm pháp Vụ Trung Hoa chỉ được nhắc đến ở giai đoạn giữa và cuối của "Thiên Tinh", bây giờ nghĩ lại, nói Tiêu Sanh đã lĩnh hội được bộ kiếm pháp này tám năm, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã lĩnh hội được nó ở thời điểm diễn ra Đại hội anh hùng thiếu niên.

Tống Kỳ đo đắn ngược xuôi, dường như không có lí do gì để không sử dụng nó, ngoại trừ là phải giấu nghề.

Mệt cô còn nói bản thân là fan trung thành của sách, thế mà lại dám bỏ qua nhiều chi tiết như vậy, hổ thẹn làm sao!

Cùng ngày, có không ít người lôi kéo làm quen với Tống Thiên Tinh, Thần Kiếm môn xuất hiện một thiên tài, tất cả mọi người đương nhiên muốn nhìn xem thiên tài này là người phương nào.

Hào quang không thuộc về Tống Thiên Tinh, Tống Kỳ cũng không xun xoe kè kè bên cạnh, mà là đi lang thang khắp nơi, muốn tự mình suy nghĩ về mục đích của Vũ thành. Đáng tiếc là cô không nghĩ ra cái gì, chắc là đầu óc không được tốt, cho nên sau khi nói một tiếng với Bạch Lạc Âm, cô liền đi ra sau núi của Bắc viện để tĩnh tọa.

Chuyến này tham vọng của Vũ thành lại không dành cho danh hiệu người đứng đầu, năm đó sau khi Tống Thiên Tinh và Băng Nhàn kết bạn, Ôn Vãn Tịch càng thêm chú ý đến Tống Thiên Tinh.

Nhân tiện, năm đó còn do phụ thân Băng Kỳ của Băng Nhàn se tơ hồng cho hai người, người anh hùng trẻ tuổi, có ai lại không thích?

"Này, nhóc con, sao ngươi lại ở đây?"

Tống Kỳ chỉ nghe tiếng mà không thấy người, nhưng giọng nói này rất quen thuộc, chính là ông lão mà cô đã nhìn thấy ở nhà ăn.

"Tiền bối?"

Tống Kỳ liếc nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy người kia mang theo khinh công đi từ đằng xa tới chỗ mình chỉ trong vài nhịp thở, khinh công của hắn có thể đặt cùng hàng với khinh công của Trình Doanh.

Tên ông lão là Chung Thiên Mệnh, đệ tử Thiên Sơn phái đều tôn kính gọi hắn một tiếng Chung gia.

Chung Thiên Mệnh ngồi xuống bên cạnh Tống Kỳ, một ảo giác chớp mắt lướt ngang đầu Tống Kỳ, cô còn tưởng đây là Trình Doanh đang ngồi cạnh mình, bởi vì trên người Chung Thiên Mệnh cũng nồng nặc mùi rượu.

"Có chuyện phiền lòng?"

Chung Thiên Mệnh cởi bầu hồ lồ lớn được buộc bên eo, mở nút rượu, mùi rượu quen thuộc bay vào mũi, chính là mùi rượu trong chiếc hồ lồ nhỏ của Tống Kỳ.

Hắn tu ừng ực hai ngụm, lại nói: "Thằng nhóc của Thái Hư môn có thù gì với ngươi mà đánh người ta dữ vậy?"

"Ngài nhìn thấy rồi?!"

Thôi rồi thôi rồi, lần này là chơi lố thật rồi! Hà Thụy nói sẽ điều tra rõ ràng, mà ông già này vậy mà đã nhìn thấy cô đánh Từ Ngạn, vậy chẳng phải rất nhanh thôi cô sẽ bị phát hiện sao?

"Ha ha, vô tình nhìn thấy thôi, chẳng qua ta không để ý những việc này, ta gặp nhóc con nhà ngươi liền thấy vui vẻ, thấy ngươi đánh thằng nhóc kia cũng khoái khoái đã cơn ghiền, nên ta cũng không nhúng tay làm chi."

Oa~ Mấy danh môn chính phái bây giờ đều ngẫu hứng tùy ý như vậy sao? Là cô nông cạn! Không, nếu nói lúc ấy Chung Thiên Mệnh đang ở gần đó, vậy có lẽ đây là lí do vì sao trong nguyên tác Ôn Vãn Tịch lại không giết Từ Ngạn, bởi vì Chung Thiên Mệnh đã ngăn nàng lại.

Đánh người thì được, nhưng giết người thì không, dù sao đây cũng là Thiên Sơn, nếu có người chết, Thiên Sơn phái sẽ rất khó để giải thích.

"Cũng không có gì, chỉ là ta không nhìn nổi một vài hành vi của hắn, dạy cho hắn một bài học mà thôi."

Tống Kỳ tin Chung Thiên Mệnh, nếu như hắn muốn báo cáo cô, e rằng cô không thể nào yên ổn ngồi đây ngẩn người nãy giờ.

"Tuổi trẻ bốc đồng, thật tốt—!"

Chung Thiên Mệnh vươn vai, uống thêm hai ngụm rượu, ngả người ra sau, dựa vào thân cây. Dáng người Chung Thiên Mệnh nhỏ gầy, cũng không cao, ánh mắt mơ mơ màng màng kia luôn mang theo mấy phần trong sạch nhìn thấu thế gian.

Tống Kỳ cảm thấy với bộ trang phục của Chung Thiên Mệnh, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đánh ra một bài Túy Quyền.

"Tiền bối khi còn trẻ hẳn là phải điên cuồng hơn ta đi!"

Tống Kỳ ôm đầu gối quay sang nhìn Chung Thiên Mệnh đang lười biếng dựa vào thân cây.

"Chính xác."

Chung Thiên Mệnh mở một mắt nhìn Tống Kỳ, lại nhấp một ngụm rượu: "Càn quét mười ba tên đạo tặc băng đảng Phi Nhạn, diệt thổ phỉ, đánh côn đồ, hầu như chuyện gì cũng trải qua cả rồi."

Chung Thiên Mệnh đột nhiên ngồi thẳng dậy, Tống Kỳ còn tưởng hắn sẽ tiếp tục kể về những chiến công oai hùng của mình, nhưng hắn lại mở miệng nói: "Nếu hôm ấy ta không nhìn lầm, ngươi đã sử dụng Tửu Tiên Thất Thức, có hình thể đó, đáng tiếc là còn thiếu chút ý tứ."

Đánh giá của hắn cũng giống như của Trình Doanh, nhưng Tống Kỳ vẫn không hiểu, cái gọi là thiếu chút ý tứ là thiếu chút cái gì.

"Có muốn biết là thiếu chút cái gì không?"

Chung Thiên Mệnh cười cười, sau đó chỉ vào bầu hồ lô rượu của mình: "Uống một ngụm rồi ngươi sẽ hiểu."

Tống Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, Tửu Tiên Thất Thức, không uống chút rượu làm sao lĩnh ngộ được kiếm ý của nó! Tống Kỳ lập tức cởi bầu hồ lô nhỏ đang buộc bên eo, mở nút rồi lại chùn bước.

Rượu này thơm thì thơm thật, nhưng lại nồng không chịu nổi, là rượu mạnh!

Tống Kỳ nhẫn nhịn, cuối cùng cũng nhấp một ngụm. Rượu vào đến đầu lưỡi, lúc đầu có vị đắng chát, sau đó lại cay nồng, thế nhưng mùi của rượu quá mức nồng nặc, chiếm lấy toàn bộ hơi thở của cô. Sau khi nuốt xuống, cổ họng như có lửa đốt cháy bỏng khiến Tống Kỳ cảm thấy có chút khó chịu.

"Khụ khụ khụ, nghẹt thở quá!"

"Thì ra nhóc con nhà ngươi không biết uống rượu, nhưng có thể luyện Tửu Tiên Thất Thức đến như vậy, cũng không dễ dàng."

Chung Thiên Mệnh lại dựa vào thân cây, nói: "Đợi một chút đi, đợi một chút rồi cho ta xem kiếm pháp của ngươi."

"Được."

Tống Kỳ vốn dĩ không hiểu tại sao cô phải đợi một chút, nhưng cô nhanh chóng nhận ra, thì ra là đang đợi cho men rượu ngấm vào người.

Quả thực là phê tận óc!

Tống Kỳ có chút choáng váng, làm sao cô biết tửu lượng của nguyên thân lại kém như vậy, mới nhấp một hớp đã có chút chóng mặt.

"Hãy bắt đầu ngay khi ngươi cảm thấy nó!"

Tống Kỳ rút trường kiếm của mình ra, sử dụng thức thứ nhất "Nâng rượu chúc gió đông" của Tửu Tiên Tiên Thất Thức, tuy bước chân không vững, nhưng độ không vững này lại vừa khéo, đã đả thông những chỗ tắc nghẽn thường ngày. Lá khô xung quanh nổi lên bốn phía, kiếm chiêu lướt qua, gió mạnh thổi ngang, từng động tác kiếm đều sắc bén phi phàm.

"Ngộ tính thật tốt nha nhóc con!"

Chung Thiên Mệnh ném một hòn đá lớn về phía cô, Tống Kỳ thấy vậy liền xoay cổ tay mấy cái, hòn đá cứng bị chém cực nhanh, không còn lực bay, rớt xuống đất. Sau đó Tống Kỳ sử dụng ra hết thảy kiếm thức, vui sướng tràn trề hơn bao giờ hết.

Lúc nàng thu kiếm lại, sắc trời đã trở tối, cô đảo mắt đi tìm Chung Thiên Mệnh, nhưng trên thân cây đã không còn người, không biết hắn đã rời đi khi nào, chỉ để lại một bầu hồ lô nhỏ.

Cho cô một bầu rượu?

Tống Kỳ hào hứng cầm bầu hồ lô nhỏ trong tay, lòng tràn đầy vui vẻ, đôi khi cảm thấy mình thực sự là một người rất dễ thỏa mãn.

Cô nhìn lên bầu trời, đã đến lúc phải quay về rồi, nếu không e rằng Bạch Lạc Âm và Tống Thiên Tinh sẽ đến tìm người.

"Tống Kỳ."

Một giọng nữ trong trẻo truyền đến, tim Tống Kỳ thình thịch một chút, quay đầu lại nhìn, Ôn Vãn Tịch một thân đồ đen đi từ xa đến, rõ ràng là đi rất chậm, nhưng chỉ mấy hơi thở đã đứng trước mặt cô.

"Ngươi, ngươi ngươi, muốn làm gì?"

Tống Kỳ lùi lại vài bước, cô vẫn còn hơi chếnh choáng, đến cả lưỡi cũng không còn linh hoạt.

"Không muốn làm gì."

Sau khi Ôn Vãn Tịch nói xong, nàng lấy đi hồ lô nhỏ trên tay Tống Kỳ, đưa lên chóp mũi hít hà như người thực sự không có chuyện gì.

Không, người này là đạo tặc sao, rượu của người ta thích lấy là lấy?

Được rồi, cô đánh không lại nàng, hơn nữa nàng cũng không phải bà chủ thích nghe giảng đạo lý, thôi thì thua thiệt này cô nhịn.

"Hôm nay, sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?"

Sau khi Ôn Vãn Tịch nói xong, cả người Tống Kỳ giật thót một cái, cảm giác như đi ăn trộm bị phát hiện...

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi không nhìn ta thì làm sao lại biết ta nhìn ngươi?

- -----------------

Chú thích:

Tê chiếu (犀照)/Đốt sừng tê giác để soi: Người Trung Quốc cổ đại đốt sừng tê giác và dùng ánh sáng từ đó để soi sáng cho thần linh và yêu quái, ngoài ra dân gian lưu truyền rằng thắp nến bằng sừng tê giác có thể gặp lại người thân đã khuất. Câu chuyện về chiếc sừng tê giác từ đó được lưu truyền, và "tê chiếu" cũng trở thành một tính từ chuyên dụng miêu tả con người có đôi mắt độc nhất vô nhị, người có thể nhìn rõ chân tướng của sự vật. (nguồn: baidu)

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn tỷ: Sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?

Tống Kỳ: Ngươi không nhìn ta làm sao biết ta nhìn ngươi?

Ôn tỷ dịu dàng mỉm cười: Ừ?

Tống Kỳ:...Bởi vì ngươi xinh đẹp (cúi đầu trước thế lực xấu xa).

Ôn tỷ: Vậy thì nhìn nhiều chút.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv