*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Nguyệt đi tới bên cạnh Lục Vinh, nghe nữ nhân viên nói giọng lấy lòng với hai người bọn họ: "Tốt quá, đã thanh toán xong hết, qua mấy ngày nữa thì ngài có thể lấy xe rồi ạ.".
Lục Vinh gật đầu: "Được.".
Tiền Bân nhìn Triệu Nguyệt: "Tên kia đến tột cùng là ai thế? Người quen trước đây của em sao?.".
"Chỉ là một tên gay chết tiệt!." Triệu Nguyệt tức giận, cái tên Lục Vinh này cái gì cũng tốt, thế mà lại yêu thích đàn ông, thật không biết đàn ông cứng rắn thì có cái gì tốt chứ!.
"Hình như hắn rất có tiền đấy!".
"Giỏi đầu thai mà thôi" Triệu Nguyệt rầu rĩ.
Nữ nhân viên Uông Lỵ cười cười, giọng nói có chút hâm mộ: "Đầu thai cũng là một loại bản lĩnh, không phải ai cũng giỏi đầu thai như thế đâu.".
Đây là nữ nhân viên chốt đơn hàng với Lục Vinh, vừa nhận được một mối lớn, tâm tình của cô không tệ, nên bất giác có chút trào phúng với chuyện Triệu Nguyệt chửi bới Lục Vinh.
Triệu Nguyệt hung hăng trợn mắt nhìn nữ nhân viên, nổi giận đùng đùng rời đi.
"Uông Lỵ, cậu đắc tội với khách hàng của tớ rồi.".
"Chỉ hai khách nhỏ mà thôi, đã tới đây mấy lần rồi, lần nào cũng ép giá đến mức thấp nhất, thế mà vẫn chậm chạp không chịu chốt đơn, không có tiền thì có thể mua xe giá thấp hơn mà, cần gì phải sống chết bám lấy xe sang như vậy làm gì." Uông Lỵ thản nhiên đáp.
Cố Tuyết cười cười: "Cũng đúng. Hai người họ đến đây nhiều lần như vậy, hại ta bỏ lỡ mấy vị khách rồi, tính ra cái được còn không đủ bù cho cái mất.".
"Chàng trai kia nhìn thì cứ tưởng là phú hào, nhưng thật ra chỉ có mỗi cái vẻ ngoài thôi". Cố Tuyết thầm nghĩ: Thời đại bây giờ, người bên ngoài ăn diện đẹp đẽ, bên trong lại khố rách áo ôm thì nhiều, còn người gia tài bạc triệu lại ăn mặc hết sức bình thường a, thật sự là không dễ phân biệt!.
Triệu Nguyệt nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của Uông Lỵ và Cố Tuyết, càng thêm xấu hổ và giận dữ, lại quay sang oán giận Tiền Bân, cảm thấy Tiền Bân quá không phóng khoáng, không hề nhiều tiền như cô tưởng.
Triệu Nguyệt có chút tức giận nhìn Tiền Bân: "Sao anh lại vô dụng như vậy? Chiếc xe rẻ nhất của hãng lớn cũng mua không nổi, người ta mua hơn một triệu cũng không chớp mắt lấy một cái kia kìa.".
Tiền Bân lúng túng: "Cũng đâu phải là anh không có tiền, chỉ là dạo này cha anh đang phải đầu tư một hạng mục lớn, tiền đều đổ vào đó hết rồi.".
"Anh lúc nào mà chả có lí do, hôm nay hại em mất mặt như vậy còn dám nói mình là người có tiền? Có phải là anh gạt em không? Sớm nói mình chỉ được cái mã thì tốt rồi!" Triệu Nguyệt bất mãn.
Tiền Bân nhất thời trở nên âm trầm: "Em coi trọng cái tên Lục Vinh đó phải không? Người ta vung tiền như rác, là người rất tiêu sái phải không? Bất quá người ta là gay, em có muốn quyến rũ cũng vô dụng mà thôi!.".
Triệu Nguyệt phẫn nộ nhìn Tiền Bân: "Tiền Bân, anh nói vậy có ý gì?.".
Tiền Bân cười nhạt: "Không có gì.".
..................
Ra khỏi chỗ bán ô tô, sắc mặt của Lục Vinh vẫn còn không tốt.
"Không ngờ vừa trở về đã đụng phải nha đầu chết tiệt kia." Lục Vinh bực mình nói.
Thẩm Hiên cười cười: "Một nha đầu chết tiệt thôi, ngươi không cần để trong lòng, nói đến, người đàn ông đi chung với cô ta miệng cọp gan thỏ, cực kỳ vô dụng, kém xa so với ngươi.".
Lục Vinh gật đầu: "Cũng đúng." Hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, tên của tiểu học muội kia hắn còn không nhớ rõ, cần gì phải tức giận.
Thẩm Hiên đi cạnh Lục Vinh: "Nơi này thật không tệ, có rất nhiều đồ ăn ngon, món lẩu kia nhìn ngon quá, hay là chúng ta đi ăn lẩu được không?.".
Lục Vinh gật đầu: "Được chứ!".
Thẩm Hiên bỗng nhiên thấy sắc mặt của Lục Vinh chợt trở nên phức tạp: "Làm sao vậy?".
"Không có gì, không biết Viên Uy bên kia thế nào rồi, chúng ta ở đây ăn ngon mặc đẹp, ta cảm thấy có chút áy náy." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên cười cười: "Không sao đâu, bọn họ ít khi được ăn đồ ngon, thức ăn giao tận nhà đã có thể khiến họ cao hứng rồi, năm đó ta cũng như thế, sau khi được ăn mỳ liền cảm thấy đó chính là chuyện hạnh phúc nhất trong thiên hạ.".
Lục Vinh: "...".
..................
Bên trong biệt thự.
Tạp Liệt gặm pizza, có chút tiếc nuối nói: "Cái bánh mỳ lớn này ăn ngon nhưng lại quá ít thịt, nếu như có nhiều thịt hơn thì tốt rồi, Viên Uy đại ca, hay là ngươi lại đặt thêm 50 con gà đi, đáng tiếc mà mấy quán ăn đó chỉ bán gà rán mà không có bán heo quay, tại sao lại vậy chứ?".
Viên Uy lắc lắc đầu: "Đừng có tưởng bở, không có gì cho ngươi ăn nữa đâu.".
Tạp Liệt buồn bực: "Không có gì ăn? Sao lại không có gì ăn chứ?".
Viên Uy thở dài: "Số tiền mà lão đại để lại có hạn, mới đó đã không đủ xài, cũng không biết khi nào thì lão đại mới trở về đây.".
Tạp Liệt gãi đầu: "Vậy thì phiền phức rồi.".
"Không cần lo lắng, ta có biện pháp." Thi Lâm Nguyên nói.
Viên Uy tò mò nhìn Thi Lâm Nguyên: "Ngươi có biện pháp?".
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, ta có biện pháp, lúc nãy ta nhìn thấy một tờ rơi quảng cáo tiệc buffet, ta đã điều tra qua, buffet chính là chúng ta bỏ một khoản tiền để được vào ăn, có thể vào trong ăn bao nhiêu cũng được, nhưng không được mang đồ ăn ra ngoài, cũng không được lãng phí, nếu lãng phí sẽ bị phạt tiền.".
Tạp Liệt chớp chớp mắt: "A! Cái này được nè, ta chắc chắn sẽ không lãng phí.".
Thi Lâm Nguyên: "...".
..................
"Tin thời sự hôm nay, một sự kiện vừa mới phát sinh tại tiểu khu Cảng Vân, Tân Phượng, một bé gái bất cẩn ngã xuống từ tầng 16, ngay khi sự việc diễn ra, một người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm, dùng tốc độ siêu việt chạy cự ly ngắn 15 mét trên giây đã đỡ được bé.".
"Sau khi đỡ được bé gái, người đàn ông này liền đặt bé qua một bên, quay người bỏ đi, không kể công cũng không để lại danh tín, cha mẹ bé hi vọng có thể liên lạc với người hảo tâm này, cũng mong muốn người này có thể nhận hai mươi vạn tạ lễ của vợ chồng họ.".
Lục Vinh trợn mắt ngoác mồm nhìn tin tức được phát trên màn hình lớn của một toà nhà.
Lục Vinh sững sờ một hồi lâu mới hỏi Thẩm Hiên: "Dáng dấp kia, hình như là Tạp Liệt phải không?".
Thẩm Hiên gật đầu: "Có chút giống Tạp Liệt." Tuy không thể nhìn rõ mặt của người đàn ông đeo kính râm, nhưng Tạp Liệt có thân hình cao lớn, rất khác với người dân bản địa, dáng dấp đó chắc chắn là của Tạp Liệt.
Lục Vinh hít sâu một hơi: "Tức chết ta, đã bảo họ không nên đi ra ngoài, kết quả không chỉ ra ngoài mà còn nháo chuyện lớn như vậy nữa.".
...............
Bên trong biệt thự.
Viên Uy tiếp điện thoại của Lục Vinh: "Lão đại, có chuyện gì sao?".
"Ra ngoài? Chúng ta đâu có ra ngoài!".
"Được, ta sẽ quản chặt bọn họ, không cho họ đi ra ngoài.".
"Còn mấy ngày nữa lão đại mới về tới sao? Ta biết rồi.".
"Hai mươi vạn tiền tạ lễ kia không thể lấy, cái này ta hiểu, nhưng chúng ta cũng đâu có cứu người, chúng ta không thể mạo hiểm đi lĩnh tiền như vậy!".
"Lão đại muốn chuyển thêm tiền đến đây sao? Tốt quá, ta sẽ dùng thẻ ngân hàng để rút tiền, tiền chúng ta cũng tiêu gần hết rồi.".
"Sao lại tiêu tiền nhanh như vậy á? Đặt thức ăn bên ngoài cũng tốn rất nhiều tiền mà!".
Viên Uy vừa cúp máy, Tạp Liệt liền hỏi: "Lão đại không nghi ngờ gì chứ?.".
Viên Uy lắc lắc đầu: "Không biết nữa, hình như cũng đã hoài nghi một ít.".
Tạp Liệt: "Hai mươi vạn lận đấy, có thể mua được rất nhiều ăn, ta có thể đi lĩnh tiền về không?".
"Đương nhiên là không, lúc cứu người ngươi đã vượt qua tốc độ của quán quân chạy nước rút, không chừng còn có kẻ muốn bồi dưỡng ngươi thành vận động viên, muốn ngươi phục vụ cho quốc gia nữa kìa, những kẻ như thế chúng ta không nên chọc tới thì hơn." Thi Lâm Nguyên nói.
"Vận động viên là cái gì?" Tạp Liệt khó hiểu.
Thi Lâm Nguyên lườm hắn một cái: "Không phải là thứ gì tốt.".
Tạp Liệt: "...".
..................
Sau khi thấy bản tin thời sự, Lục Vinh có chút không yên lòng, liền lái xe về biệt thự.
"Tiểu Lục, chờ một chút.".
Lục Vinh dừng bước, thấy một người đi ra từ biệt thự bên cạnh.
Người đến là Trần Minh, ở cùng khu biệt thự này, Lục Vinh và ông ấy cũng coi như có quen biết.
"Tiểu Lục à, trong nhà cháu hình như có thêm rất nhiều người phải không.".
Lục Vinh có chút bất ngờ hỏi lại: "Trần gia gia, ông nhìn thấy bọn họ sao?".
Trần Minh gật đầu: "Đúng vậy, sáng nào bọn họ cũng đi ra ngoài, tới tận buổi tối mới trở về.".
Lục Vinh: "Mỗi ngày họ đều đi ra ngoài sao ạ?".
Trần Minh gật đầu: "Hình như là thế.".
"Tiểu Lục, mấy người đó là khách thuê nhà sao? Cháu cho thuê nhà rồi à?" Trần Minh hỏi.
Lục Vinh đành gật đầu: "Đúng vậy!".
"Sao cháu lại cho những kẻ như thế thuê nhà chứ, ăn mặc thì kỳ kỳ quái quái, còn có mấy kẻ nhìn như The Matrix* nữa cơ, vừa nhìn đã biết không phải là loại người hiền lành, cháu phải chú ý an toàn đấy, bọn họ không phải là người tốt." Trần Minh nói.
"Trần gia gia, ông nghĩ nhiều rồi, bọn họ người không phải là người xấu đâu.".
"Cũng khó mà nói trước được điều gì, mấy hôm nay trong nhà cháu hình như còn có tiếng nổ lớn nữa, tốt nhất cháu nên đi nhìn thử xem sao.".
Lục Vinh mở cửa, phát hiện biệt thự không có một bóng người.
Bên trong như vừa có một cơn bão quét qua, đồ vật đều lăn lóc lung tung.
Trước khi mở cửa, Lục Vinh đã có dự cảm không tốt, sau khi mở cửa, dự cảm này đã biến thành sự thật.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Làm sao bây giờ?".
Lục Vinh hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra: "Không cần lo lắng, ta từng mua một thiết bị định vị trong Hải Đào, có thể phát hiện được vị trí của họ, bọn khốn kiếp kia dám ra ngoài gây sự thì chết với ta.".
Đoàn người Tạp Liệt ngồi cùng một bàn, trên bàn bày đầy bánh ngọt, bánh bao, tôm, thịt nướng.
"Chỗ này tốt ghê á! Một tấm vé đã có thể được ăn no rồi.".
Tạp Liệt gặm từng cái bánh ngọt, không bao lâu đã tiêu diệt hết một trăm cái.
Sức chiến đấu của La Y cũng không tầm thường, căn cứ vào nguyên tắc ăn càng nhiều càng tốt, hồng hộc mà ăn kem.
Lúc Lục Vinh và Thẩm Hiên đến nơi, liền thấy cả đám người đang ăn ngấu ăn nghiến.
Đĩa đã chất thành một chồng cao, đám nhân viên trong cửa hàng nhìn họ với ánh mắt sùng bái.
Tạp Liệt thấy Thẩm Hiên và Lục Vinh tới liền nói: "Lão đại, các ngươi đã tới rồi sao, nhanh ngồi xuống đi.".
Lục Vinh ngồi cạnh Viên Uy: "Sao ngươi lại dẫn họ tới đây?".
Viên Uy xấu hổ đáp: "Lão đại, tiền mà ngươi cho trong ba ngày đầu đã tiêu gần hết rồi, lúc ta phát hiện đã không còn đủ tiền ăn nữa, nên chúng ta mới tìm cách tiết kiệm.".
Lục Vinh: "...".
Ăn buffet tiết kiệm tiền a! Nhưng đây lại là ý kiến không tồi mới ghê chứ! Đám thú nhân khẩu vị quá tốt, lượng cơm ăn hoàn toàn có thể lấy một chọi mười.
Chỉ là gặp phải đám người này, ông chủ cửa hàng buffet chắc sẽ khóc thét mất.
Lục Vinh đảo mắt nhìn quanh, thấy trong chén của La Y tất cả đều là kem.
Bên cạnh La Y cũng là một chồng chén, bên trong cũng toàn là kem đã bị ăn hết.
"Lục thúc thúc, cái này ăn ngon quá, con lại đi lấy thêm một chén đây.".
Lục Vinh nhìn La Y, thầm nghĩ: Ăn nhiều kem như thế không sợ bị ngọt chết sao hả?.
———————————
Edt: [Lảm nhảm] Do rén đợt bão này nên mình tự làm một chiếc bìa "hơi bị đơn sơ" để tránh quét. Hông biết có giúp ích đc gì hông nhưng mình vẫn thấy an tâm hơn.