Chuyện nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của Hướng Thần, đứng ở ngoài phòng cấp cứu mà dường như hắn chưa tỉnh hồn lại được, không biết qua bao lâu, ánh đèn đỏ vẫn cứ lóe sáng mới tắt đi, Hướng Thần nhanh chóng chạy tới cửa, người bác sĩ mặc chiếc áo dài trắng chau mày: “Cô ấy đã bao nhiêu lâu không làm trị liệu bằng hóa chất rồi?”
Hướng Thần nhìn thoáng qua cô gái bị đẩy ra ngoài, giọng hơi yếu ớt: “Tôi… tôi không biết, vậy cô ấy nghiêm trọng thế nào?”
“Các cậu không phải thân nhân người bệnh à?”
“A, không phải, là bạn đã lâu không gặp, tôi, tôi không biết bệnh cô ấy nghiêm trọng như thế, bây giờ không sao rồi chứ?”
Bác sĩ thả ống nghe xuống cổ: “Không sao ư? Mau liên hệ với người thân qua làm cấy ghép, mau chóng giải phẫu.”
Ngồi trong phòng bệnh lục tìm số điện thoại, gọi cho người nhà, lại không thể nói rõ là chuyện của Bạch Vân Đóa. Mới nghe thấy Hướng Thần nhắc tới người nhà họ Bạch, mẹ hắn chẳng thèm nói câu nào đã ném văng điện thoại đi. Hắn xoa Thái Dương không biết làm sao bây giờ, bỗng nghĩ tới gì đó, vội đổi quần áo cho y tá giúp đỡ bên cạnh, mở di động của Bạch Vân Đóa ra nhìn thấy hai chữ thì rốt cục đã có chỗ dựa rồi, sau khi ấn số xong, điện thoại vang lên vài tiếng thì chuyển được máy: “Vân Đóa?”
“Húc Đông! Tôi là Hướng Thần! Bây giờ cậu ở đâu?”
“Hướng Thần? Tôi… tôi ở miền Nam…”
“Mau tới chỗ tôi! Bạch Vân Đóa nằm viện rồi, cậu có biết bệnh của cô ấy không? Bác sĩ nói phải mau chóng giải phẫu, tôi, tôi không liên hệ được với người nhà cô ấy, trên di động của cô ấy cũng không lưu, cậu có thể liên hệ chứ?”
Đối phương có vẻ hoảng loạn bởi câu nói của Hướng Thần: “Nằm viện? Bệnh viện nào?? Tôi qua ngay!”
“Là bệnh viện trung tâm… Không phải cậu đang ở miền Nam…”
“Chờ tôi!”
Không tới nửa tiếng đã thấy Húc Đông thở hổn hển chạy vào phòng bệnh, Hướng Thần nhích ra khỏi vị trí, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn, Húc Đông quay đầu, mặt đầy nước mắt nhìn chằm chằm vào Hướng Thần: “Cảm ơn.”
“Không… không có gì… Ủa, không phải cậu đang ở miền Nam sao? Sao lại…”
Húc Đông cúi đầu lau mặt, không dám nhìn vào mắt Hướng Thần: “Tôi… tôi, kỳ thực là cùng đến với Vân Đóa… cô ấy tới thăm Bắc Bắc… tôi thì muốn đến tìm cậu… Bệnh của Vân Đóa đã đến lúc nguy hiểm nhất rồi, nếu như còn không tiến hành cấy ghép tủy thì nhất định sẽ chết, Hướng Thần, tôi, tôi không dám liên hệ với nhà cô ấy… Nếu như còn có chút hy vọng tôi cũng sẽ không liên hệ với người nhà cô ấy, để chúng tôi chết cùng một chỗ còn tốt hơn là tách chúng tôi ra, Hướng Thần, cậu hiểu ý tôi chứ? Chúng tôi không tìm được ai tự nguyện hiến tủy, nhưng Bắc Bắc và Vân Đóa là mẹ con ruột, khả năng ghép tủy thành công nhất định là rất cao, nếu có thể… tôi xin cậu đấy, Hướng Thần, có thể để Bắc Bắc cứu mẹ nó không.”
Khó tin nhìn thân thể dần dần khuỵa xuống kia, Hướng Thần đột nhiên có một loại cảm giác bị sắp đặt: “Cậu và Bạch Vân Đóa đã thương lượng rồi? Cô ấy đến thăm Bắc Bắc là tạo hy vọng cho nó rồi sau đó lại phá hủy nó ư? Nếu Bắc Bắc không cứu cô ấy thì có phải cô ấy sẽ chết không? Các người nghĩ rằng Bắc Bắc vừa nhận mẹ xong thì nhất định sẽ mất đi mẹ! Bắc Bắc nhất định phải cứu cô ấy, đúng không? Không thể nào! Tôi sẽ không đồng ý! Bắc Bắc còn nhỏ như vậy! Các người tính toán ngay cả với một đứa trẻ như vậy ư! Thật đáng sợ!”
Vội vội vàng vàng bám lấy người Hướng Thần, đôi mắt sưng đỏ dọa người: “Hướng Thần, cậu hãy nghe tôi nói đã! Là ý của tôi, không phải ý của Vân Đóa, cậu không nên hiểu nhầm cô ấy, cô ấy chỉ đơn thuần đến thăm Bắc Bắc để sống những tháng ngày cuối cùng thôi, tất cả đều là suy nghĩ của tôi, là do lúc cô ấy nhắc đến Bắc Bắc tôi mới nảy sinh suy nghĩ này, Hướng Thần ơi tôi van cậu, tôi không thể mất Vân Đóa…”
Hướng Thần vén tóc mái, mày cau chặt lại: “Dù sao đi nữa tôi cũng sẽ không đồng ý!!” Nói xong thì xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, không hề để ý đến người con trai vẫn đang gọi tên mình.
Sau khi dỗ dành Bắc Bắc, An Triệt mặc xong quần áo muốn đi bệnh viện xem thử tình hình thế nào, chỉ thấy Hướng Thần đã ngồi ở trên sô pha phòng khách rồi, đang cúi đầu không biết nghĩ cái gì nữa.
“Nghiêm trọng sao.”
“Ừ.” Ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng An Triệt, sau đó cứ nhìn ngơ ngác, An Triệt đi qua, ngồi bên cạnh Hướng Thần: “Làm sao thế?”
Chậm rãi tựa đầu lên ngực An Triệt, giọng buồn phiền nói: “Bọn họ không phải tới mang Bắc Bắc đi… Nhưng so với chuyện mang Bắc Bắc đi, điều đó còn tàn nhẫn hơn… Sao cô ấy có thể ngấm ngầm mưu tính đến con cô trai ruột của cô ấy chứ… Bắc Bắc vừa có mẹ, anh có thể thấy tia sáng trong mắt nó không? Đó là khát vọng với người mẹ mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy, là tình yêu với người mẹ, ấy vậy mà cô ấy lại tính kế với Bắc Bắc… Nếu Bắc Bắc lại mất mẹ lần nữa, tôi dám tưởng tượng thằng bé sẽ trở thành cái gì, nếu như thế thì cô ấy đừng xuất hiện là tốt nhất, cả đời đừng xuất hiện.”
Nhẹ nhàng vuốt tóc Hướng Thần và hôn lên đó: “Là bệnh máu trắng?”
“Ừ.”
“Muốn Bắc Bắc hiến tủy sao?”
“Ừ.”
“Cậu…”
“Tôi không đồng ý, tôi sẽ không đồng ý, Bắc Bắc nhỏ lắm, nếu lưu lại di chứng gì thì làm sao đây, tôi sẽ không lấy tính mạng của con tôi ra đùa giỡn, không bao giờ…”
Cửa phòng tầng hai bị kéo ra, Hướng Bắc Bắc dụi mắt bước ra ngoài, nhìn thấy Hướng Thần về rồi lại nhanh chân chạy xuống: “Ba ơi, mẹ con thế nào rồi? Chú An nói không sao cả, là thật chứ? Ba dẫn con đi thăm đi.”
Thằng bé vẻ mặt đầy lo lắng, bỗng nhiên khiến Hướng Thần rất tức giận, rõ ràng con mình bị tính kế, vậy mà còn muốn Bắc Bắc lo lắng cho ư? Giọng nói kiên định trước nay chưa từng có: “Sau này không được nhắc tới mẹ con nữa, con không có mẹ.”
“Ba ba…”
“Về phòng đi…”
Thằng bé nghẹn họng, đứng bất động tại chỗ, bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào Hướng Thần, chẳng nói lời nào.
Hướng Thần có hơi nóng nảy: “Hướng Bắc Bắc! Ba bảo con về phòng cơ mà! Con không có mẹ, không có, hiểu không hả!”
Từ trước tới giờ nó chưa bao giờ thấy người ba luôn cợt nhả đùa vui lại quát tháo đến thế, Hướng Bắc Bắc có hơi sợ, nhưng thằng bé cũng phát cáu, nó nắm chặt tay lại, cắn chặt môi: “Ba nói sai rồi! Con có mẹ! Con có! Con muốn đi thăm mẹ con!” Nói xong thì xoay người đi đến cửa, Hướng Thần tức muốn điên rồi, hắn nhổm người dậy chạy ra chắn trước mặt Bắc Bắc, một tay ôm thằng bé lên: “Ba đã nói con không có mẹ! Con còn bướng hả!”
Người thằng bé bị nhấc bổng lên không, hơn nữa tiếng nói Hướng Thần như gào bên tai, đầu tiên dọa thằng bé một trận, nó cố kìm nước mắt đã đảo quanh tròng, vung tay đánh vào lưng Hướng Thần: “Hu hu hu hu hu ba ba xấu bỏ con xuống! Con muốn đi thăm mẹ cơ, ba buông con xuống!!!”
An Triệt cau mày cướp lấy Bắc Bắc từ lòng Hướng Thần: “Cậu về phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyện để tôi giải quyết.”
Ôm Hướng Bắc Bắc ra cửa, thằng bé ghé vào người An Triệt vừa khóc vừa la: “Cháu muốn đi thăm mẹ… cháu muốn đi…”
“Chú An mang cháu đi, đừng khóc nữa Bắc Bắc.”
“Ưm…”
Gọi điện hỏi tên bệnh viện Bạch Vân Đóa đang nằm, lại mang thằng bé đi tự chọn lấy ít quà bánh, lúc đẩy cửa phòng bệnh ra, Hướng Bắc Bắc tung tăng chạy đến trước giường, Húc Đông nhìn chằm chằm vào mặt Hướng Bắc Bắc một hồi: “Bắc… Bắc?”
“Chào chú ạ.”
Húc Đông lau khóe mắt mừng rỡ: “Bắc Bắc… Ba cháu đồng ý rồi à? Cháu tới cứu mẹ cháu phải không?”
An Triệt nhẹ nhàng gõ cửa: “Cậu này, có một số việc tôi muốn bàn với cậu, Bắc Bắc cứ để nó cùng mẹ nó đi.”
Đứng bên chiếc ghế dưới tòa nhà bệnh viện, An Triệt đưa tay vào túi áo ở bên trong áo gió: “Anh với cô ấy bởi vì không tìm được người hiến tủy nên mới tìm đến Bắc Bắc phải không? Không nên mượn cớ, tôi muốn nghe tình hình thực tế.”
Húc Đông chưa bao giờ gặp người đàn ông này, nhưng vẻ nghiêm túc ấy làm hắn hơi áp lực: “Tôi… là tôi… chuyện của Bạch Vân Đóa…”
“Dù sao đi nữa thì tất cả những truyện anh làm đều tổn thương đến thằng bé ấy, nếu Bạch Vân Đóa bất tỉnh, Bắc Bắc sau khi nhận mẹ rồi lại mất đi, cậu nghĩ nó có nhận nổi không? Nếu Bạch Vân Đóa tỉnh, cứu cô ấy lại cơ thể của Bắc Bắc, nó năm nay năm tuổi, cậu có nghĩ tới trong quá trình đó xảy ra vấn đề gì nguy hiểm hay không? Đối với toàn bộ những truyện này cậu nên suy nghĩ cho kỹ, nếu trước đó Hướng Thần không đồng ý yêu cầu của cậu, mà có điều oán hận, tôi hy vọng cậu có thể xem xét lại hành vi của mình.
Húc Đông cúi đầu không dám đối diện: “Tôi… tôi không… Vậy Bắc Bắc bây giờ đã tới rồi… Có phải chúng tôi có thể đi hay không…”
“Đây không phải chuyện tôi có thể quyết định, hơn nữa trước khi Hướng Thần từ chối cậu nên rõ rằng, bây giờ mang Bắc Bắc đến, chỉ là mong nó có thể an lòng.”
“Vậy phải làm sao đây… Các người thực sự… thực sự muốn thấy cô ấy chết sao? Đó là mẹ của Bắc Bắc! Tôi đi hỏi thằng bé, nó nhất định sẽ đồng ý!”
An Triệt xoay người đứng đằng sau, lạnh mặt nhìn Húc Đông mặt tràn đầy lo lắng: “Tốt nhất cậu nên hiểu rõ hậu quả, hôm nay tới nói với cậu những điều này, là hy vọng cậu không nên tới quấy rầy cha con bọn họ, chính là thế đấy.”
Nghe thấy lời An Triệt nói, bước chân đang vội vội vàng vàng bỗng ngừng lại: “Đó là một mạng người đấy! Là mẹ của Bắc Bắc! Các người không thể tàn nhẫn như thế!”
An Triệt lạnh lùng nhìn người còn dám quay lại nói một câu như thế: “Đối với Bắc Bắc, tất cả chuyện cậu làm đều quá đáng, cậu thực sự yêu Bạch Vân Đóa sao? Nếu như cô ấy là người dịu dàng như tôi nghĩ thì sẽ không đồng ý chuyện đùa với tính mạng con mình đâu.”