Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 84: Chẳng lẽ cậu sợ?



Ngày thứ mười kể từ ngày Hạ Mễ Chúc nghỉ học bởi vì kỳ mẫn cảm của Lộ Nguyên Hầu, cuối cùng cậu cũng bắt đầu đi học lại. Lộ tướng thì đã lên lớp từ ngày thứ tám rồi.

Vốn dĩ Giang Tấn còn tính đi thăm cậu, thế nhưng hắn không dám đến nhà của Lộ tướng khi có ngài ấy ở nhà. Mà hắn bận học, kiểu gì cũng sẽ đụng Lộ tướng nên đến hôm nay gặp lại Hạ Mễ Chúc mới ôn đồn bên cạnh cậu hỏi đông hỏi tây mãi.

Đương nhiên là vì quan tâm cậu nên Hạ Mễ Chúc vẫn là hỏi gì đáp nấy.

"Sao đến giờ cậu mới đi học?"

Lộ tướng người ta tinh thần sung mãn đi dạy rồi, không thể trách người khác nghĩ Hạ Mễ Chúc bị hành hạ đến không xuống giường nổi.

Thật ra thì cũng có khác gì đâu... Hạ Mễ Chúc cũng phải nghỉ ngơi đầy đủ mới tham gia nổi khóa huấn luyện quân đội mà. Đổi lại là Omega nào, có khi nữa tháng mới xuống được đó.

Tất nhiên cậu không thể khiến người ta nghĩ bậy bạ được.

"Lộ tướng ngài ấy mang tôi đi khám tổng quát, lại bắt nghỉ ngơi đến thật tốt mới cho đi."

Đâu chỉ là khám thôi, hiện tại còn bắt cậu uống một đống thuốc đông y đắng muốn chết... Ừm thì trước kia cậu cũng đã uống không ít, nhưng với cơ sở vật chất lúc đó của sư phụ, sao có thể bằng Lộ tướng bây giờ được. Ngày ba lần uống thuốc là cái khái niệm gì... Cậu đã sắp hoàn nguyên thành cây thuốc luôn rồi.

Giang Tấn nhìn Hạ Mễ Chúc khổ sở uống cái thứ nước đen thùi lùi kia, tự nhiên cũng thấy thương cho cậu. Cái kia chỉ ngửi mùi thôi cũng đã thấy đắng lưỡi rồi đi...

"Phải uống bao lâu?"

Hắn tò mò hỏi.

"Tôi không biết..."

Cậu nào dám hỏi người kia câu nào.

"Đến mức vậy sao?"

Giang Tấn bó tay nói.

"Thật ra trước đây tôi cũng có uống rồi. Sư phụ nói là điều dưỡng thân thể thôi, tốt cho tôi."

Đương nhiên cậu không có lý do nào không uống.

Giang Tấn thôi không lại nói nữa. Nếu cả bác sĩ Mạc cũng nói thế rồi, hắn có lý nào lại phản bác lời nói của người có chuyên môn chứ.

"Đúng rồi!"

Giang Tấn bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, vỗ đùi cái bép nói: "Ngày đó có chuyện gì vậy? Khúc Ninh kia đuổi theo cậu rồi cũng theo cậu nghỉ học đến giờ vẫn chưa thấy đi học lại."

Dù có rất nhiều tin đồn nói Omega kia phát tinh gì gì đó nên phải nghỉ ngơi, còn đem chuyện này liên tưởng với chuyện Lộ tướng đến kỷ mẫn cảm. Còn có vài lời không được dễ nghe nhưng nói chung là không ai biết tình huống thật sự ngày hôm đó. Bên quân khu chẳng ai nói một lời tiết lộ tình hình thực tế, thành ra sinh viên học viện cứ mãi đoán già đoán non.

Chỉ là cái miệng Giang Tấn quá linh, vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến, còn tìm tới cửa nữa.

Khúc Ninh thản nhiên ngồi xuống cái ghế bên cạnh Hạ Mễ Chúc, Giang Minh cũng ngồi xuống bên cạnh Giang Tấn.

Hình ảnh bốn người một bàn này tự nhiên có chút quen quen.

Mà đối tượng trong tin bát quái ngồi chung một chỗ sau nhiều ngày vắng mặt, thật sự là khiến cho người ta không khỏi trí tưởng tượng bay xa hơn.

Khổ nổi người trong cuộc mãi không có lên tiếng, đám người sốt ruột cũng chỉ biết nhìn chứ nào dám chen tới hỏi đương sự đâu.

Hạ Mễ Chúc cảm thấy mình không có chuyện gì để nói với Khúc Ninh cả, nên cậu cứ ăn cơm của cậu.

Trải qua chuyện vừa rồi, cậu trở nên càng bình thản khi đối mặt với những Omega có ý đồ với tiên sinh nhà mình hơn. Tâm thái thật sự là được đổi mới một vòng, trở nên tự tin hơn.

Cái này cũng là trong nhận định của hai người Ninh - Minh, còn Giang Tấn - Người duy nhất chẳng biết gì lại chỉ có sốt ruột như bao người chứ không hề cảm thấy Hạ Mễ Chúc có cái gì khác thường. Đơn giản mà nói, Hạ Mễ Chúc nên có thái độ bình thản này mới đúng. Chỉ là chuyện không có suông sẻ mà lắm chiết khúc như Giang Tấn đã nghĩ thôi.

Cuối cùng ở trên bàn cơm cho đến khi kết thúc cũng không có người lên tiếng nói chuyện.

Lúc Giang Tấn muốn theo Hạ Mễ Chúc đi thăm tiểu Mễ Thụy thì lại bị một người chặn lại.

Giang Tấn mày nhăn đến lợi hại, vẻ không kiên nhẫn hiện lên trên khuôn mặt của hắn.

Thế mà đối phương lại chẳng thèm bận tâm, một mực muốn chặn trước mặt hắn.

Hạ Mễ Chúc cảm thấy mình không xen vào được, với cả thái độ của Giang Tấn cũng không đến nổi là chán ghét đến mức muốn bỏ chạy luôn. Thế nên cậu đánh ý với Giang Tấn rồi đi trước.

Nhưng cậu không ngờ vẫn có người đi theo mình.

"Cậu đi theo tôi làm gì?"

Tình huống hiện tại không có giống hôm qua, mắc gì người này lại cứ theo mình?

Vậy mà đối phương lại không có trả lời cậu, ngược lại tự mình đi.

Hạ Mễ Chúc nhìn bóng lưng cũng hao gầy như cậu nhưng chỗ nào cũng toát lên vẻ mềm mại của một Omega một lúc, sau đó không bận tâm nữa.

Mặc kệ cậu ta đánh cái chủ ý gì, tình huống hôm nay đã không giống hôm qua nữa rồi.

Hai người một trước một sau đi vào bệnh viện quân y. Vốn là Khúc Ninh đi trước, Hạ Mễ Chúc ở phía sau. Nhưng đi được một đoạn thì Khúc Ninh như chậm lại bước chân, cuối cùng lại thành đi sau Hạ Mễ Chúc.

Hạ Mễ Chúc lúc lướt qua cũng nhìn Khúc Ninh một cái, cậu không thể không nghĩ người này lại muốn chơi chiêu cũ. Có điều cậu không có đoán giá đoán non mà mặc kệ cậu ta, mình đi đường của mình. Chỉ là quả nhiên Khúc Ninh vẫn theo cậu một đường đến bệnh viên.

Có vẻ đối phương mới đầu không biết cậu đến đây làm gì, nhưng sau đó giống như nghĩ đến, kiên định bước chân đi theo cậu.

Hạ Mễ Chúc lúc này không thể không nghĩ, Khúc Ninh đánh chủ ý lên con cậu.

Nhưng cậu ta nghĩ cái gì đâu? Cậu không nhịn được muốn cười.

Hạ Mễ Chúc quyết định ngừng lại trước cửa thang máy, quay đầu nhìn Khúc Ninh.

Omega kiêu ngạo như phượng hoàng vậy mà phải dùng đủ mánh lới để kiến tạo địa vị của mình trong tương lai. Người này sinh ra ở nơi nào, sao có thể lắm suy nghĩ loạn thất bát tao như vậy?

"Cậu cảm thấy một đứa nhỏ thì dễ xuống tay hơn?"

Hạ Mễ Chúc lãnh đạm nhìn Khúc Ninh.

"Cậu không ngăn được tôi."

Khúc Ninh không chút cảm xúc chập chùng nào, tựa như đây là chuyện vốn đã nằm trong tầm tay.

Mới đầu Khúc Ninh còn chưa có nghĩ được bước tiếp theo nên làm gì, cậu chỉ định đi theo Hạ Mễ Chúc xem có điểm đột phá hay không thôi. Lúc này cho dù Hạ Mễ Chúc có ngăn được cậu, sau đó cậu cũng sẽ tìm được người trong cái bệnh viện này mà thôi. Hạ Mễ Chúc không có nhiều thời gian như cậu, không ngăn được cậu tiếp xúc với đứa nhỏ kia.

"Chẳng lẽ cậu sợ?"1

Khúc Ninh khiêu khích nhìn Hạ Mễ Chúc.

Biểu hiện của Hạ Mễ Chúc ngày hôm qua cho thấy cậu vẫn là để ý những chuyện bên lề này chứ không phải hoàn toàn không có cảm giác. Mà nói cũng đúng, ai sẽ không để ý chứ. Phàm là có điều muốn giữ lấy, cũng sẽ lo được lo mất.

Nhưng Khúc Ninh không chắc Hạ Mễ Chúc có phải thật sự không nhiều kiên định như vậy, lại hay nghi kỵ và dễ bị khích tướng hay không.

Khúc Ninh nói như vậy cũng chỉ là muốn thăm dò địch nhân mà thôi, chứ cậu chẳng cần cậu ta cho phép mới có thể tiếp cận đứa nhỏ mang theo huyết mạch của Alpha cậu muốn đâu.1

Sống ở nơi hoàng quyền, dù Khúc Ninh là một Omega, không cần tranh đấu thì cái gì nên học vẫn là học được. Chưa kể nếu hôn sự này thành, đạt được sẽ là không tưởng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv