Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn. Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 62: Bồi thường tàn khốc



Người cả phòng đều nghe rõ rồi, chẳng còn gì để biện bạch nữa. Và tất cả những lời xảo biện dối trá của năm người Diêm Tố Nhữ lại trở thành trò cười, múa rìu qua mắt thợ, khiến người chê cười, nhục như con cá nục.

"Hiện tại chúng ta lại nói đến cách giải quyết vấn đề này thôi."

Vệ Kiêu nhún vai, ngồi lại trên ghế.

Đám người còn chưa kịp phản ứng đã lại nghe hắn nói tiếp: "Có đuổi học người hay không là chuyện của học viện, dù sao dính phải Diêm Tố Nhữ, mặt mũi Lộ Nguyên Hầu đã mất một lần, hắn sẽ không lại làm trò cười cho người khác."

Hắn nhìn Phó Giản, nhìn đến ông cũng ngại ngùng.

Ông đâu có nghĩ Diêm gia đại tiểu thư lại không khiến người bớt lo như vậy, cứ phải làm ra chuyện khiến người mất mặt chứ.

"Cái Lộ Nguyên Hầu muốn, chính là bồi thường."

Vệ Kiêu dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói.

"Đương nhiên, các người đừng nghĩ hai chữ bồi thường này đơn giản như vậy. Tựa như... Giết người thì bồi mạng vậy đó."

Hắn chậm rãi nói, thế nhưng lại khiến người ta không rét mà run.

"Vệ thiếu tướng, không cần làm quá đáng."

Phó Giản không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

"Hắn đến hoàng tử cũng không nể mặt. Quá đáng? Hiệu phó, ngài nói xem thế nào là không quá đáng?"1

Vệ Kiêu cười nhạo nhìn ông ta.



Vệ Kiêu hắn bình thường dễ nói chuyện nên ai cũng cho rằng hắn dễ chọc hơn Lộ Nguyên Hầu sao?

Đúng là...

"Hiện tại tẩu tử một tổn thương gân cốt, hai rạn xương, ba tổn thương tinh thần, việc học phải tạm ngừng hơn một nữa trước khi vết thương cho phép cậu ấy huấn luyện trở lại. Những cái đó không nói, chỉ cần làm tổn thương tẩu tử, Lộ tướng sẽ lật ngói Diêm gia, bất cứ Diêm Hầu. Nếu không cho hắn bồi thường thỏa đáng, vừa ý hắn, chuyện này xảo lớn lên, dù bệ hạ xuống hắn cũng chưa chắc nể mặt đâu. Mấy người không phải không biết tính hắn, hiện tại hắn đắc tội không biết bao nhiêu người, còn sợ một Diêm Hầu? Hắn cũng là Hầu Tước. Hiện tại hắn có điểm yếu rồi thì sao? Diêm gia có chịu nổi cùng hắn tiêu hao?"1

Vệ Kiêu nói tuy có phần quá, hùng hổ dọa người thật. Thế nhưng cắt câu gọt từ, ý chính vẫn là: Đừng cùng hắn cá chết rách lưới.

"Vậy hắn muốn thế nào?"

Phó Gian mày nhăn đủ để kẹp chết một con ruồi, khó chịu hỏi.

"Kia kìa, cùng hắn nói thôi."

Vệ Kiêu chỉ về phía những màn hình camera giám sát trong phòng kỷ luật.

Thời điểm hắn chỉ vào, tất cả những màn hình đều đồng loạt nhấp nháy, sau đó... Lộ Nguyên Hầu khuôn mặt xuất hiện ở trên đó, đang nhìn bọn họ.

"Hiệu trưởng Từ."

Lộ Nguyên Hầu nhìn Từ Khiêm, chào hỏi.

"Lộ trung tướng, tân hôn vui vẻ."

Từ Khiêm cười cười nhìn hắn.

"Tiệc rượu được làm vẫn mong ngài nể mặt mà đến."

Lộ Nguyên Hầu gật đầu.

"Nhất định phải đi rồi, ta rất tò mò Lộ phu nhân này đấy."

Từ Khiêm xua tay.

Lộ Nguyên Hầu không biểu lộ. Hạ Mễ Chúc ở trong học viện, nếu ông muốn, kiểu gì cũng sẽ nhìn thấy.

"Bốn người bị đuổi."

Lộ Nguyên Hầu nhìn bốn tên Alpha, trực tiếp vượt qua hiệu trưởng hiệu phó của học viện, đưa ra phán quyết cho họ. Thế nhưng cả Từ Khiêm và Phó Giản đều không cảm thấy cái này có gì không đúng, họ bị đuổi là đương nhiên. Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì có phần...



"Tất cả các trường đại học trong đế quốc đều sẽ không nhận các người lần nữa. Trừ khi các người ra nước ngoài."

Trừ khi các gì nữa chứ? Bất cứ bằng cấp nếu không phải do trong nước cấp thì đều không có hiệu lực.

"Bổn tướng sẽ tuyên bố chuyện này lên bảng tin của đế quốc. Tôi muốn xem ai sẽ không nể mặt tôi mà mở cửa sau cho các người."1

Làm đến quyết tuyệt, làm đến không cho người ta đường sống.

"Còn cô? Không phải cô rất hiểu biết sao? Viết xuống mọi tội lỗi cô làm ra, đồng thời xin lỗi với Hạ Mễ Chúc trên diễn đàn trường, tôi sẽ giúp cô mang nó ra cho cả đế quốc nhìn xem. Nếu dám gở nó xuống hoặc là không muốn làm, hẹn gặp lại cô và cả Diêm Hầu ở tòa án đế quốc. Đến lúc đó, không chỉ cô, bốn người kia cũng sẽ chịu trách nhiệm pháp lý."

Lộ Nguyên Hầu không chút cảm xúc nhìn Diêm Tố Nhữ.

Đừng nhìn những lời này thật đơn giản, đối với Diêm Tố Nhữ, đó là nhục nhã. Người như Diêm Tố Nhữ coi trọng nhất là mặt mũi, làm vậy còn hơn rất nhiều thứ tựa như đuổi học... Cô ta muốn Hạ Mễ Chúc lên mạng đính chính việc kết hôn của hai người, Lộ Nguyên Hầu là ăn miếng trả miếng.

Không hổ là Lộ Nguyên Hầu.

Vệ Kiêu lắc đầu, hắn thật đúng là chưa hiểu rõ con người này. Mà vì một Hạ Mễ Chúc, dẫn ra những tính cách này của Lộ Nguyên Hầu... Sức ảnh hưởng thật lớn, dù là bạn thân mười bốn năm, Vệ Kiêu cũng thấy hơn ganh tị.

"Còn có, bồi thường tiền thuốc men cho Hạ Mễ Chúc cùng những tốn thất đi kèm. Cái này tôi sẽ trực tiếp gửi đến Diêm Hầu Tước."

Nói xong lời này, hình ảnh Lộ Nguyên Hầu trên màn hình cũng biến mất hết, đồng thời khôi phục lại bình thường, giống như hắn chưa từng tới đây vậy.

...

Cốc cốc...

Lộ Nguyên Hầu ngồi trong thư phòng, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, không biết là đang suy nghĩ gì.

Bỗng nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa thật cẩn thận, giống như sợ đánh động người bên trong vậy.

Lộ Nguyên Hầu đứng dậy.

Cạch.

Hạ Mễ Chúc nhấc nha nhấc nhỏm đứng bên ngoài bị âm thanh cửa mở làm cho giật mình, lo sợ nhìn lại.

Trên người cậu vẫn mặc quần áo của bệnh viện.

Không phải cậu không muốn tự thay, thế nhưng người đàn ông này đã dặn không được tự ý làm ảnh hưởng đến vết thương.



Thế nhưng sắp đến giờ đi học rồi... Cậu không thể không đến nhắc nhở...

"Chân có đau không?"

Lộ Nguyên Hầu nhìn cậu.

Hạ Mễ Chúc lắc đầu nhưng đi chậm vài bước trở về phòng ngủ rồi nhìn hắn.

Lộ Nguyên Hầu hiểu, một bước bước đến bên cạnh cậu, ôm người lên như thời điểm hắn ôm Hạ Mễ Thụy, để Hạ Mễ Chúc ngồi trên cánh tay cứng rắn của hắn, mang trở về phòng ngủ.

Hạ Mễ Chúc mặt đỏ bừng ngại ngùng ôm cổ hắn.

Người đàn ông này thật sự khiến người ta cảm thấy an toàn. Sự bảo bọc này tràn ngập sự mê hoặc, làm cho người ta không muốn thoát ra.

Dù đã được người này đích thân thay đồ cho không dưới một lần, nhưng lần nào cậu cũng xấu hổ đến mức muốn bốc cháy.

"Sức lực của em không bằng Alpha, không cần cậy mạnh. Nên chú trọng sự linh hoạt, né tránh và mượn lực."

Lộ tướng quân cẩn thận nhét vạt áo quân phục vào lưng quần, chỉnh chu lại một lần rồi đứng dậy.

Hắn thật sự quá cao, Hạ Mễ Chúc chỉ đứng đến vai hắn, nên khi hắn mặc quần cài thắt lưng cho cậu đều là quỳ một chân trên đất, giống như đang thuần phục trước mặt Hạ Mễ Chúc vậy. Người đàn ông cao ngạo này chỉ khuất phục trước một người mà thôi.

"Vâng ạ."

Hạ Mễ Chúc gật đầu.

Cậu chưa từng đánh nhau, hôm nay là lần đầu tiên. Đúng thật nếu lúc đó cậu chú trọng vào né tránh hơn, không cần cứng chọi cứng với họ thì hôm nay chưa chắc cậu đã bị thương nhiều vậy. Tuy cậu có thể để lại trên thân bọn họ những vết thương tương tự, thế nhưng năng lực hồi phục của cậu không bằng họ. Mà Alpha trời sinh lực đã lớn, còn trải qua huấn luyện, một đấm một đá của họ lớn hơn cậu rất nhiều, rơi trên thân thể cậu cũng tạo ra thương tổn lớn hơn. Đây là một sự trao đổi không hề có lời, còn lỗ nặng. Một chọi bốn, không có gì đáng để tự hào trong khi cậu có thể làm tốt hơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv