“Thân thể em ấy liệu có chịu nổi hai đứa nhỏ không?”
Lộ Nguyên Hầu sau khi nghe Mạc Thanh xác định tình trạng của hai cục nắm trong bụng tiểu Beta nhà mình thì không có quá phản ứng vì khả năng để lại giống loài của mình mà trước tiên quan tâm thân thể của cậu.
Bên ngoài hành lang không ngừng văng vẳng tiếng Hạ Mễ Thụy đang tập đi cùng tiếng cổ vũ của binh lính trông coi nó. Không khí như vậy phần nào xoa dịu được những bất ngờ cùng lo lắng bởi tương lai không biết khi họ bỗng nhiên phát hiện thêm một đứa nhỏ nữa.
Hạ Mễ Chúc vẫn còn choáng váng bởi tin tức này, hiện tại nghe người đàn ông nói mới bần thần hồi tỉnh.
Thế là Mạc Thanh đồng thời bị hai ánh mắt chiếu tới, không thể không bỏ xuống tư liệu trên tay mà nói: “Không có gì đâu.”
Hai người còn chưa kịp nhẹ lòng thì lại nghe ông nói: “Có chăng là gánh nặng cơ thể khi phải cùng lúc vác hai túi gạo mười ký thôi.”
Cái này dẫu là Omega cũng không có khác.
Mang một đứa thì nhẹ hơn, mang hai đứa thì nặng hơn thôi.
“Quan trọng là không nên để đứa nhỏ nằm ở vị trí nguy hiểm. Có vẻ chúng nó thích bảo bối Mễ Thụy, bình thường cho nó sờ nhiều chút, kích thích đứa nhỏ nằm đúng chỗ, vậy là ổn rồi.”
Mạc Thanh nhún vai nói.
“Tiên sinh, em mang được.”
Hạ Mễ Chúc nhìn mặt tiên sinh nhà mình thì biết hắn vẫn còn lo lắng cho cậu. Thế nhưng cũng không thể vì vậy mà buông tha cho một đứa được.
Lộ Nguyên Hầu đương nhiên không có ý đó, chỉ là lo lắng thì vẫn phải lo lắng thôi.
…
Đêm đến, Hạ Mễ Chúc nằm trên giường vô thức không ngừng sờ sờ bụng nhỏ chỉ mới nhô lên một chút xíu của mình. Cậu vẫn không tưởng tượng nổi trong này có tận hai cục nắm.
Rốt cuộc là không chỉ người ngoài, đến cả cậu cũng bắt đầu hoài nghi mình không phải Beta rồi đó.
Beta nào có cái bụng giỏi như cậu nhỉ…
“Nghĩ gì đó?”
Nệm giường bên cạnh lúm xuống, Hạ Mễ Chúc cũng bị người vớt vào trong lòng.
“Không ạ.”
Hạ Mễ Chúc vươn tay ôm eo tiên sinh nhà mình, nhu thuận đáp.
“Chỉ là không ngờ lại có tận hai cục nắm thôi.”
Tiên sinh ngài cũng giỏi thật chứ… Hạ Mễ Chúc trong lòng thì thầm, khuôn mặt lại hơi hơi ửng hồng.
“Sợ tôi nuôi không nổi?”
“Hì hì!”
Hạ Mễ Chúc vùi đầu vào lòng hắn cười ngốc, lại nói: “Mới không có. Hơn nữa đứa nhỏ đều có đế quốc nuôi mà.”
Lộ Nguyên Hầu im lặng.
Nói quá đúng đi chứ.
“Tiên sinh, dạo này ngài thấy Vệ tướng có biểu hiện gì lạ không ạ?”
Bỗng nhiên Lộ Nguyên Hầu nghe Hạ Mễ Chúc hỏi như vậy.
“Làm sao?”
Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Hình như trong lúc chúng ta đi đế đô, Vệ tướng đã thay mặt ngài đến làm giáo quan của năm một.”
“Ừm.”
Việc này hắn biết từ sớm nhưng không phản đối hay đồng ý gì. Cho dù không có hắn, Vệ Kiêu cũng không cần làm vậy. Mục đích của Vệ Kiêu là gì Lộ Nguyên Hầu đương nhiên biết. Thế nên hắn mới không nói gì. Còn sau khi hắn về, Vệ Kiêu thản nhiên nhường lại vị trí cho hắn, biểu hiện của cậu ta lại như thế nào…
“Không biết là trong thời gian đó giữa hai người có chuyện gì không, thế nhưng Giang Tấn nhìn có vẻ là lạ. Nhất là lúc em nhắc đến Vệ tướng.”
Thật tình mà nói thì cậu cảm thấy Vệ Kiêu không nên trêu chọc gì Giang Tấn mới là đúng. Nhưng cậu không thể chen vào chuyện của hai người họ được, chỉ đành đứng bên ngoài để ý, tránh cho tình thế đi đến quá mức. Nói sao thì một người là bạn cậu, một lại là bạn của tiên sinh nhà cậu…
“Mặc kệ đi.”
Lộ Nguyên Hầu ôm cậu vào lòng, trầm giọng nói: “Vệ Kiêu tự có chừng mực.”
Chỉ cần hắn không đi đến quá mức, mọi chuyện không đáng ngại.
Hạ Mễ Chúc thật tình cũng không có lo lắng lắm, chỉ là muốn hỏi một chút mà thôi.
Hạ Mễ Chúc ở trong vòng tay ấm áp của tiên sinh nhà mình ngủ đến thơm ngọt, không biết rằng người nhà của cậu bởi vì không thể kiếm được ngon ngọt từ chỗ cậu, cũng chẳng thể đến quân khu tìm Lộ Nguyên Hầu nên chịu mệt mỏi lội ngược về trấn nhỏ gần đó nhất để ngủ lại.
Rầm!
“Không ngờ nó lại dám làm vậy.”
Hạ Trọng Tấn đập mạnh vào bàn, nghiến răng nói.
Hạ Chiêu An khó được lại im lặng cúi đầu không nói gì cả. So với cái vẻ kiêu căng lúc đối mặt với Hạ Mễ Chúc thì khác biệt quá lớn, trở nên điềm đạm dịu ngoan khiến người yêu thích. Đương nhiên chỉ có cô ta là biết bản thân hiện tại đang ở nghĩ cái gì.
“Hiện tại phải làm sao?”
Thẩm Tình tuổi tác chẳng kém Lý Nhã thế nhưng người lại ở vùng quê nghèo khổ, tuy chẳng đến mức bán mặt cho đất bán lưng cho trời để kiếm sống nhưng không đến độ mười ngón tay không dính nước dương xuân như Lý Nhã nên trông già nua hơn nhiều, còn có vẻ hèn mọn tính toán chi li.
Thời điểm nhìn thấy Hạ Mễ Chúc trên tivi, bọn họ không ai là không kinh ngạc. Thiến niên dương quang xán lạn, một thân hoa phục hoa mỹ cùng tấm lưng thẳng tắp không biết luồn cúi, ngoại trừ khuôn mặt quen đến không thể quen hơn kia thì còn có cái gì mà họ nhận ra được nữa. Thế nhưng mọi biểu hiện đều chứng minh được người này chính là đứa con, người anh em bị họ vứt bỏ mấy tháng trước không biết đã ôm con bỏ đi đâu mà họ lại chẳng bận tâm tìm kiếm kia không sai được.
Trước là vì tâm lý không chấp nhận nổi, sau là không cam lòng nhìn Hạ Mễ Chúc phong quang vô hạn, bọn họ mới nghĩ đi tìm cậu “đoàn tụ” một phen.
Ai biết bọn họ vừa đi đã gặp ngay cản trở. Ở trong bóng tối không ngừng có một bàn tay chặn đứng đường đi của họ. Trước sau đều là cường thế mà dọa nạt, khiến họ nhiều lần quên mất mục đích muốn tìm đến Hạ Mễ Chúc đòi ích lợi.
Hạ Mễ Chúc có điều không biết, hay có chăng là cậu cũng đã ngờ ngợ được hoàn cảnh của họ cũng là căn nguyên cho những khổ sở của cậu từ trước đến nay. Hạ gia không có giàu sang gì, nếu không phải được nhà nước chu cấp tiền nuôi dưỡng thì còn lâu họ mới có thể nuôi được con, còn là không ngừng nhiều hơn. Tiền trợ cấp cho trẻ trước mười tám tuổi thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cho Hạ gia. Mặc dù bỏ xấu lấy tốt, bỏ mặc Hạ Mễ Chúc để nuôi hai đứa con khác thì Hạ gia vẫn là Hạ gia, đến lúc Hạ Trọng Tấn và Hạ Chiêu An đều lớn cả, Hạ gia lấy cái gì cho họ ăn học, ăn no mặc ấm đây?
Của dư mấy rồi cũng hết.
Cha mẹ Hạ Mễ Chúc lại rất yêu chiều con trai con gái họ, bỏ bê cậu bao nhiêu thì cưng sủng hai người anh em của cậu càng nhiều bấy nhiêu. Hai người Hạ Trọng Tấn và Hạ Chiêu An lại không rõ tình hình gia đình, muốn gì được nấy. Nhất là Hạ Chiêu An, trông chẳng khác gì tiểu thư khuê các nhà giàu là mấy.
Thời điểm Hạ Mễ Chúc sinh Hạ Mễ Thụy ra, mấy người họ trước là khinh miệt, sau lại trông mong dùng tiền trợ cấp của nó để nuôi sống nhà bọn họ. Nhưng Hạ Mễ Chúc chần chừ mãi không chịu làm giấy khai sinh cho đứa nhỏ đồng thời nhập hộ khẩu, sau đó lại mang con đi mất. Đi thì đi thôi, họ cũng chẳng luyến tiếc gì cậu.