“Có chuyện gì ở đây?”
Nguyên Dực tay bế đứa nhỏ Mễ Thụy tự nhiên khóc đòi tìm ba ba nó, từ đằng xa đã nhìn thấy bóng dáng phu nhân của mình. Đến gần hơn lại nghe thấy tiếng nôn khan tựa như muốn nôn hết thế giới ra, mí mắt ông giật giật, lòng nói không ổn mà lập tức quát hỏi.
“Bệ hạ!”
Lý Nhã giật mình quay đầu lại nhìn ông.
“Ba ba!”
Nguyên Dực còn chưa thấy rõ người cúi đầu bên lan can đã nghe Hạ Mễ Thụy thanh thúy kêu lên, người còn chồm tới trước, tựa như muốn bay đến bên cạnh ba ba nó mới chịu.
Lão quản gia đi ở phía sau lập tức vượt qua Lý Nhã, đến trong đình viện đứng bên cạnh xem xét Hạ Mễ Chúc vẫn còn đang nôn khan không ngừng.
“Đứa nhỏ này ngươi làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Lão nữa vỗ lưng cậu nữa lo lắng hỏi.
“Có phải bụng khó chịu hay không?”
Nguyên Dực nào còn tâm tình để ý đến Lý Nhã. Ông ôm chặt đứa nhỏ đang giãy giụa trong lòng bước vào đình viện. Lý Nhã bị lạnh nhạt trong lòng có vẻ còn khó chịu hơn Hạ Mễ Chúc đang ngồi kia, lại càng thêm khó hiểu mà nhìn cậu. Cũng không biết ăn bậy cái gì, hiện tại còn khiến cho bà ta bị bệ hạ mặt lạnh mày nhẹ. Bà ta trong lòng càng quyết tâm muốn chọc cho cậu không sống yên được hơn.
“Ba ba! Không đau!”
Tiểu Mễ Thụy có vẻ đang phát triển vượt bậc, có thể nói được một từ đôi có nghĩa, được Nguyên Dực thả xuống thì bám vào vai Hạ Mễ Chúc mềm nhũn dỗ dành cậu.
Trạng thái của Hạ Mễ Chúc đang không tốt lập tức được nó xoa dịu bớt. Đúng là bảo bối nhỏ của cậu mà…
“Khụ… Ba ba không đau… Thật không đau. Bảo bối sao lại khóc vậy?”
Hạ Mễ Chúc nôn đến cháy cả cổ họng, giọng nói có chút khàn khàn mà dỗ dành đứa nhỏ đôi mắt còn vương giọt nước. Khuôn mặt cậu trắng bệnh mà vẫn phải cố gắng nở nụ cười, khiến nó trông còn khó coi hơn.
“Ngươi thấy khó chịu ở đâu?”
Nguyên Dực nhíu mày hỏi cậu.
“Không… Ụa!”
Hạ Mễ Chúc muốn nói không sao, nhưng cơn nôn khan lại kéo tới khiến cậu không thể không quay mặt đi cúi đầu nôn ra. Bụng cậu co thắt dữ dội, dần dần cảm nhận được đau đớn. Trước mắt bỗng nhiên hoa lên, một giây sau cậu đã không biết gì nữa.
“Đứa nhỏ!”
“Người đâu!”
“Ba ba! Ba ba! Hu hu!”
Một trận binh hoang mã loạn… Hạ Mễ Chúc trước khi hoàn toàn mất đi ý thức còn nghĩ được đây có lẽ chỉ là phản ứng bình thường của người mang thai. Dù nguyên nhân có một phần là ở Lý Nhã, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn. Chỉ là sau chuyện này bà ta có khi sẽ phải lãnh hết trách nhiệm cũng nên. Thiết nghĩ Lộ tiên sinh khi trở về nhất định sẽ lo lắng lắm cho xem. Không biết có ảnh hưởng đến công việc của ngài ấy không nữa. Haizz…
…
Lộ Nguyên Hầu thân hình cao lớn như một tòa núi, chân dài miên man hữu lực bọc trong quần âu tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phá lớp vải kia lao ra ngoài… Tất cả đều đang được bóng tối đặc hữu quen thuộc nơi quán bar bao trùm, giúp hắn ngụy trang một cách hoàn hảo mà không khiến người ta phát hiện Lộ trung tướng - Alpha cấp S nổi danh đế quốc đang ngồi ở đây, nơi được mệnh danh là hỗn tạp nhất xã hội.
Ai có thể nghĩ người như hắn lại có thể có một ngày sẽ xuất hiện ở nơi này cơ chứ.
Nơi góc tối này không chỉ có mình hắn, thế nhưng chỗ của hắn lại chỉ có hắn. Mặc cho xung quanh tràn ngập âm thanh mút mát, sắc tình văng tứ tán, nơi này của hắn lại chẳng ai dám đến.
Nhưng nếu có người chịu để ý kỹ hơn, những hỗn loạn xung quanh thật ra lại đang giúp hắn ngụy trang một cách hoàn hảo, sẽ không khiến ai chú ý đến hắn một người ngồi ở đây. Còn có, những người xung quanh nhìn thì tựa như đang cực kỳ phóng túng bản thân, thực chất bản thân họ đều tận lực không khiến cho ai đó thấy khó chịu đến mức đem họ ra tùng xẻo trước khi vụ việc thành công.
Lộ Nguyên Hầu có thật sẽ để ý những chuyện xung quanh không chỉ có bản thân hắn biết. Lúc này đôi mặc mâu của hắn đen kịt, tâm thần lại tập trung nghe lấy âm thanh phát ra từ chiếc tai nghe nhỏ.
“Mọi việc tiến triển tốt chứ?”
“Đại nhân ngài còn không tin tưởng ta sao?”
Từ trong tai nghe truyền ra giọng nói của hai người nam nhân. Dựa vào âm thanh có thể đoán ra một người tuổi tác không hề nhỏ, một người lại còn trẻ. Người trẻ ngữ điệu còn có phần man mát buồn không hiểu.
Ngoài tiếng nói chuyện ra thì còn có tiếng quần áo ma sát, tiếng nước sắc tình không khác gì âm thanh hắn đang nghe được xung quanh.
“Ngươi cũng biết tính quan trọng của đơn hàng này tựa như tình hình hiện tại. Chỉ khi nào bên kia xác nhận giao dịch thành công rồi ta mới có thể yên tâm.”
“Tính theo thời gian thì hiện tại Từ Phong mới đang trên đường đến điểm hẹn giao dịch thôi. Lần này phải vượt biên giới nên không thể nhanh chóng được.”
“Tiên sinh…”
Bỗng nhiên lúc này một tiếng gọi nhỏ lại mềm mại xuyên qua âm thanh trong tai nghe, kéo tâm thần Lộ Nguyên Hầu trở về. Thứ âm điệu nghe có vẻ giống như tiểu Beta đang gọi khiến hắn ngẩng đầu nhìn đến nơi phát ra.
Không biết từ lúc nào mà có một con cá nhỏ lọt qua tấm lưới lớn do những quân nhân đang ngụy trang xung quanh, tiếp cận trung tướng của họ… Không, thật ra là họ biết. Thế nhưng họ bất lực.
Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai. Chỉ là họ không nghĩ sẽ còn có người chú ý đến nơi này, còn chủ động tiếp cận.
“Tiên sinh, là ngài gọi phục vụ sao?”
Không có!
Tiếng lòng đồng bộ của đám quân nhân khi nghe Omega vừa đến hỏi Lộ tướng của họ. Cho dù hiện tại ngài ấy sẽ không tính toán với họ nhưng họ vẫn là sợ run tim lên, trong lòng lại đang thăm hỏi những đồng bạn xung quanh xem rốt cuộc là đứa nào đã gọi phục vụ.
So với bọn họ thì hai người Lộ Nguyên Hầu và Lạc An - Omega mới đến đều tinh tường rằng, chẳng có ai gọi phục vụ cả.
“Tiên sinh, em có thể ngồi ở đây không?”
“Chúng ta chưa từng làm ăn cùng Hạ quốc, sao lần này lại ưm…”
“Miễn là có lợi ích to lớn, dù là diêm vương thì chúng ta cũng đều làm ăn được.”
“Tiên sinh…”
Lộ Nguyên Hầu mày hơi nhíu lại một cách khó thấy khi âm thanh có phần giống tiểu Beta nhưng lại không phải của tiểu Beta không ngừng làm phiền hắn phân tích cuộc nói chuyện từ tai nghe.
Lạc An kiềm nén lại nhộn nhạo trong lòng, dù chưa nghe thấy sự cho phép của người đàn ông cậu chưa từng gặp ở nơi này bao giờ đang khiến lòng cậu ta run rẩy nhưng cậu vẫn là ngồi xuống. Người đàn ông này thật sự là quá hoàn mỹ. Sự hoàn mỹ đó khiến cho cậu ta phá vỡ nguyên tắc của mình mà chủ động tiếp cận khi chưa có sự cho phép của hắn.
Đúng vậy, chẳng có ai gọi phục vụ cả. Đây chỉ là cái cớ Lạc An lấy ra để tiếp cận người đàn ông này mà thôi. Thời điểm nhìn thấy đường nét thân hình lờ mờ trong bóng tối của hắn thôi cậu đã cảm thấy tim đập rộn ràng không ngừng. Kỳ phát tình gần đến khiến cho cậu càng thêm cấp thiết muốn tìm một người đến an ủi. Người này nhìn ngon như vậy, nếu sau đó có thể dính lên được thì cậu cũng muốn.
Vậy nên vừa nhìn thấy đối phương Lạc An đã không nhịn được mà tiếp cận.
“Tiên sinh, em hầu hạ ngài uống rượu nhé.”
Lạc An vẫn không nghe người đàn ông đáp lại. Nơi này quả thật là quá tối, khiến cho cậu muốn nhìn mặt hắn cũng thật vất vả. Nhưng bóng tối khiến cho những cảm xúc khác trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lạc An không chút chần chừ mà hạ quyết tâm đứng dậy, muốn ngồi lên bắp đùi rắn chắc khiến cậu thèm thuồng kia.