Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Ngày mười hai tháng Bảy, Lâm Ngộ An gặp chuyện ngoài ý muốn, hai đứa bé ra đời sớm.
"Dương Dương, nếu anh vào mà không ra thì em phải." Phút cuối khi Lâm Ngộ An vào phòng sinh, hai tay ôm cửa kêu thê thảm, sau đó lời còn chưa nói xong, đã bị bác sĩ đẩy mạnh vào phòng mổ.
Thật ra Lâm Ngộ An vốn cũng chẳng gặp phải chuyện ngoài ý muốn thế này, đại khái hôm nay là ngày cậu thu dọn đồ đạc tới bệnh viện, Lâm Ngộ An ăn sáng xong, đeo túi to túi nhỏ đứng ở cầu thang đợi Hàn Đông Dương, bởi vì bác sĩ nói cục cưng ở trong bụng lớn rồi, nói cậu phải khống chế, nếu không đến lúc đó không phải chỉ có một đứa không ra được, mà là hai đứa.
Lâm Ngộ An nghĩ đến chuyện này, liền nói đùa với Hàn Đông Dương, nói nếu như đến lúc đó con không chịu ra, thì nói anh cả cậu cầm dao mổ đứng bên cạnh doạ chút, nói không chừng con hai người cũng bị doạ sợ mà chui ra.
Lúc đó Hàn Đông Dương mới cầm túi đi ra, còn chuẩn bị trả lời cậu, tiếp đó sắc mặt bỗng đông lại, gọi một tiếng "Anh" cứng đờ.
Lâm Ngộ An còn bật cười khúc khích, nói em đang hù anh sao, không hù được rồi. Kết quả quay người lại, nụ cười của Lâm Ngộ An cứng lại, cậu vừa vặn nhìn thấy ở trên cầu thang, Hàn Dục Hào với sắc mặt âm trầm, hai chân run lên, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Vốn Hàn Dục Hào là do Thi Gia nhờ tới đón hắn đến bệnh viện, ai biết mới tới thì lại nghe thấy thế này, hận không thể mặc kệ đi luôn, vừa mới quay người thì chợt nghe thấy tiếng Lâm Ngộ An ôm bụng kêu đau ở phía sau.
Như Lâm Ngộ An mong muốn, con cậu bị Hàn Dục Hào "doạ" cho chui ra trước thời hạn.
Lâm Ngộ An sinh non, kinh động đến cha mẹ hai bên, mọi người vội vã chạy tới bệnh viện, đầy mặt lo lắng, nhưng ai cũng không nói rốt cuộc là do nguyên nhân gì, chỉ nói là không cẩn thận vấp ngã một cái, Diệp Thù Lệ tức giận đến mắng Hàn Đông Dương một trận ở bệnh viện, Hàn Đông Dương oan ức không thôi.
Nhưng may là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sinh đẻ suông sẻ, vào ngày mười hai tháng Bảy, hai cục cưng nam thành công ra đời.
...
[Nhật ký trưởng thành - Tình địch định mệnh của tôi].
Đoạn ngắn mười chín.
Đã không biết bao lâu rồi không nâng bút, phải ghi lại một ngày quan trọng, ngày mười hai tháng Bảy, tôi gặp được tình địch định mệnh của tôi.
Đúng thế, nói bọn nó là tình địch định mệnh của tôi, một chút cũng không thấy quá.
Thật đúng là từ khi có bạn, thế giới của tôi đã chẳng còn đẹp đẽ gì nữa...
Không biết mọi người có gặp phải loại tình huống này hay không. Khi bạn vất vả lắm mới nhịn được mười một tháng, lúc muốn ở trên giường chơi trò đấu đối kháng giữa hai người đàn ông, lúc đó luôn sẽ có tiếng con nít khóc vang lên, sau đó.
Không hề có sau đó.
Không sai, tháng ngày giằng co như thế đã ba tháng rồi, mặc dù có mướn người coi phụ, nhưng vẫn không ngăn cản được cục cưng thất thần ở lúc mấu chốt.
Lúc tụi nó còn chưa ra đời.
Ngày nào tôi cũng chờ đợi, khát vọng, tôi đợi đến khi sinh con rồi, cục cưng sẽ chỉ là của một mình tôi thôi.
Mà tôi sai rồi, tôi thông minh một đời, hồ đồ một lúc, bây giờ cục cưng là của ba người.
Đây rốt cuộc là bất hạnh cá nhân, hay là tai hại của môi trường gia đình đây.
Có đôi khi nhìn hai cục thịt tròn, trong lòng mặc dù có một loại sảng khoái trồng đậu được đậu, trồng dưa được dưa, nhưng vẫn khiến cho tâm trạng tôi phức tạp, bởi vì cứ vào lúc ma sát nhóm lửa vào đêm, ông trời sẽ dội cho tôi một xô nước lạnh.
Điều này khiến tôi cũng học được một đạo lý: Thật sự không thể phun nước bọt tuỳ chỗ.
Nhưng mất bò mới lo làm chuồng, thời gian đã trễ rồi.
Có đôi khi tôi hận không thể đại náo Đông Hải, khuấy một lần long trời lở đất, nước tràn Kim Sơn, nhưng mà chuyện này chính là ăn được bữa trước, không có bữa sau nữa, mọi chuyện sẽ càng thêm khó khăn, out.
Lại có đôi khi, tôi ở trên giường hận không thể hát một khúc [Làn điệu "hoa sen rụng"] cho anh ấy nghe.
Mà mỗi khi đến loại thời điểm này, cục cưng còn rất thích nói những lời kiểu như "Tương lai còn dài" để trêu chọc tôi, mà anh ấy chính là kiểu người no chẳng hiểu người đói, trước khi vết thương trên bụng anh ấy còn chưa phục hồi như cũ, liền giống như một bình hoa dễ vỡ, phải cầm nhẹ để khẽ.
Cho nên, mỗi đêm ở trên giường, tôi sẽ hoá thân thành một "Người lưỡi dài," dùng miệng lưỡi xấu xa dài ba tấc làm cho Tiểu Ngộ An sùi bọt mép, cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi.
Nhưng mà nói đến chuyện này, ở đây, xin phép được khen tôi một phen.
Chính là lúc mới đầu thì cục cưng nói công phu miệng lưỡi của tôi không tốt, lúc nào cũng nuốt luôn tuồn tuột.
Lúc sau cục cưng còn tự mình ra trận dạy tôi một chiêu, nói loại chuyện này không gấp được, phải giống như ăn vậy, cần phải nhai kĩ nuốt chậm.
Nói đến chuyện này, tôi đã nắm chắc kỹ xảo, nhưng một tháng này, cơ cắn của tôi lại to thêm một vòng.
Chuyện cơ cắn của tôi thành chuyện lớn là do khi tôi tới công ty, Tiểu Giang nói cho tôi biết, còn tốt bụng giới thiệu cho tôi một bệnh viện chỉnh hình, thật đúng là tức chết tôi mà.
Nếu không nhìn vào việc cậu ta theo tôi mấy năm rồi, còn bày mưu tính kế cho tôi, tôi thật nghĩ mai sẽ đi tìm cậu ta nói chuyện mơ ước, nói chuyện về tương lai, thế giới lớn thế này, thả cậu ta ra ngoài cho đi xem một chút.
Thế này tôi... haizz, hai vật nhỏ lại khóc rồi, trước viết đến đây đi, sau đó thì tuỳ duyên.
—— Hàn, đã không kịp viết tuỳ bút nữa, cục cưng đang gọi tôi.
...
"Đông Dương, Đông Dương, em mau đi lấy một cái bình sữa khác trong phòng cho anh nhanh." Lâm Ngộ An rướn cổ lên hô về hướng trên lầu, Hàn Đông Dương vội vã cầm một bình sữa trong tay chạy xuống, "Đây đây."
Diệp Thù Lệ và mẹ Lâm đang ngồi trong phòng khách, trên tay mỗi người ôm một đứa, mẹ Lâm ngồi một bên nói thao tác cơ bản khi ôm con với Lâm Ngộ An, Diệp Thù Lệ thì giơ tay cầm bình sữa giao cho dì Ngô, để cho dì Ngô đổi sữa ở trong.
Người trông trẻ mà bọn họ thuê bởi vì có việc, nên hai ngày này về nhà, hai người đàn ông không có kinh nghiệm chăm con, mọi thứ đều làm đến luống cuống tay chân, cho nên Diệp Thù Lệ và mẹ Lâm mới tới giúp coi con giùm.
Lâm Ngộ An nhìn hai vật nhỏ, dường như tụi nó có thần giao cách cảm với nhau, một đứa khóc, đứa kia cũng chắc chắn sẽ khóc theo, nói chung là cùng một tần số, hoàn toàn đúng là song quyền địch không nổi bốn tay. Nghĩ thầm hay là mời thêm một người chăm coi, nếu không mỗi buổi tối thì cậu cứ phải bò dậy hoài, mấy tháng này có đôi khi chồng cậu nhìn cậu như người chồng bạc tình bạc nghĩ vậy, làm cho cậu cũng chột dạ.
Tốc chiến tốc thắng, xế chiều hôm đó, Lâm Ngộ An liền giải quyết xong chuyện này. Mấy ngày mà người chăm trẻ còn chưa tới, Diệp Thù Lệ và mẹ Lâm thật sự là nhìn không được bộ dáng chân tay vụng về của Hàn Đông Dương và Lâm Ngộ An, đến đó ở mấy ngày, vợ chồng son cứ như vậy được vài ngày nhàn rỗi.
Hôm nay lúc ăn cơm, Diệp Thù Lệ nhận điện thoại, là Hàn Tiệp gọi đến, Lâm Ngộ An nhìn Diệp Thù Lệ sau khi nghe điện thoại xong thì liền vui vẻ ra mặt, hỏi là có chuyện gì.
Diệp Thù Lệ nói lại chuyện trong điện thoại từ đầu đến cuối, đại khái là Hàn Dục Hào đang nghĩ nên nói về quan hệ của hắn và Thi Gia cho người nhà như thế nào, kết quả hôm nay biết là thì ra Thi Gia đã bắt tay với bọn họ lừa gạt hắn hơn nửa năm.
Lâm Ngộ An nghe xong nhịn không được cười ra tiếng, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được bây giờ Thi Gia đang ở trong nhà hoả táng nào, nhưng mà cậu cũng chẳng có thời gian đi cứu hắn. Buổi tối, chờ Hàn Đông Dương trở về, hai người tắm xong, Lâm Ngộ An liền nói với Hàn Đông Dương về chuyện này, lúc đi ra từ trong phòng vệ sinh, tóc cũng chưa sấy, đã gọi cho Thi Gia trước, Thi Gia không bắt, lại lấy điện thoại Hàn Đông Dương gọi điện thoại cho Hàn Dục Hào thử xem, kết quả là hai người không ai nhận.
"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Lâm Ngộ An hỏi, Hàn Đông Dương cầm máy sấy tới, đè người lên giường sấy tóc cho cậu, "Sẽ không."
Lâm Ngộ An ngoan ngoãn ngồi đó, cảm thụ ngón tay xuyên qua tóc, rất thoải mái.
Sấy tóc xong, Lâm Ngộ An mới vừa nằm ở trên giường, điện thoại liền vang lên, là Thi Gia gọi cho cậu.
Mới vừa nhận, chợt nghe đến Thi Gia cười ha ha hai tiếng ở đối diện, tiếng thứ ba bỗng nhiên bị người ngắt lời, Thi Gia ôm bụng đã trúng một quyền: "An An, An An, ông đây mới ôm Hàn Dục Hào, không phải, mình con mợ nó ôm tay anh ấy xỏ nhẫn vào được rồi."
Lâm Ngộ An nghe giọng nói của Thi Gia, thầm nghĩ hỏi một tiếng, Thi Gia, nay cậu có bao nhiêu tội rồi, bị đánh nhiều hay ít, ăn ngọt được bao nhiêu, mới có thể bắt được người đàn ông này, nhưng mà cậu lại không hỏi gì nữa, bởi vì cậu cũng cảm thấy vui mừng từ đáy lòng cho Thi Gia: "Chúc mừng nhé."
Thi Gia ở đối diện chắc là vui đủ rồi, cuối cùng nhớ tới đau, mới hung hăng nói: "Chính là mợ nó hơi đau tí."
Lâm Ngộ An ôm điện thoại cười ra tiếng.
...
Chuyện của Thi Gia và Hàn Dục Hào chính là cả nhà đều vui, nhưng mà có một người lại không nghĩ thế, đó chính là Hàn Dục Hào.
Hắn cảm thấy lợi cho Thi Gia quá, bởi vì không có cầu hôn chính thức, lúc đeo nhẫn kia hắn còn nằm trên giường, không hề có chút sức để phản kháng, bằng không sao có thể để cho Thi Gia thực hiện được dễ dàng như thế. Nhưng sau đó lại không chịu nổi Thi Gia không biết xấu hổ, dây dưa không ngớt, cuối cùng vẫn thoả hiệp.
Tiếp đó, chưa đến một năm, Lâm Ngộ An liền nghe được chuyện hai người chuẩn bị đi nhận giấy hôn thú.
"Bao giờ kết hôn vậy? Tôi chắc chắn phải đến." Lúc Lâm Ngộ An cầm điện thoại nói lời này, một tay Hàn Đông Dương ôm một đứa nhỏ, lập tức chuông báo reo lên, đợi đến khi Lâm Ngộ An cúp điện thoại, Hàn Đông Dương liền hỏi: "Cục cưng, anh muốn đi tham gia hôn lễ của Thi Gia à?"
Lâm Ngộ An nguýt hắn như nhìn người ngốc, "Cũng là hôn lễ của anh cả đó, em không đi à?"
Hàn Đông Dương thầm nghĩ chắc chắn em muốn đi rồi, nhưng lại nghĩ đến chuyện hai ngày trước Hàn Dục Hào nói với hắn, chuông báo trong lòng vang lên một chút.
Hai ngày trước, Hàn Dục Hào hẹn hắn ra ngoài ăn, nói cho hắn chuyện chuẩn bị chuyện kết hôn, Hàn Đông Dương lập tức lấy điện thoại ra tính nói cho Lâm Ngộ An, kết quả bị Hàn Dục Hào ngăn lại, nói: "Em nói cho Lâm Ngộ An làm gì, Thi Gia là bạn trai cũ của nó đó."
Hàn Đông Dương lại thật không suy nghĩ nhiều như vậy: "Em chỉ định nói cho anh ấy biết một tiếng thôi mà."
Hàn Dục Hào: "Biết trễ chút thì càng tốt."
Lúc đó Hàn Đông Dương vẫn không hiểu: "Tại sao?"
Hàn Dục Hào lườm hắn một cái: "Lẽ nào em không biết có một quyển truyện tên là [Hôn lễ của bạn trai cũ] sao? Chính là viết về bạn trai cũ mang theo cục cưng đến tham gia hôn lễ của một người khác, cuối cùng lại còn về chung một nhà với nhau."
Miếng dấm này anh cả hắn uống thật lâu, có đôi khi cũng sẽ khiến cho thần kinh của hắn giật đùng đùng theo. Nhưng mà, Hàn Đông Dương nhìn hai cái bánh bao nhỏ đang cắn tay ngồi ở trên đùi, tục ngữ nói, tiếc cục cưng nhỏ thì không bẫy được sói (1).
(1) Nguyên văn là "Tiếc hài tử thì không bẫy được sói," nghĩa bóng câu này có nghĩa là muốn làm một việc gì đó thì phải trả giá lớn, mà "hài tử" có thể xem là mồi câu để bắt sói (Baidu).
Hắn thoáng cái đã thả được hai đứa ra, còn sợ không bẫy được người sói này sao? Hề hề.
Cho dù Lâm Ngộ An có dắt hai cục cưng đến tham dự hôn lễ của bạn trai cũ, nhưng đối tượng của bạn trai cũ là anh hắn, cũng là người một nhà, sau này sẽ là anh rể hắn, còn là bạn trai cũ cái gì chứ!
/Hết chương 53/
Tác giả:
Có một quảng cáo chui vào đây.
Hàn Dục Hào: "Lâm Ngộ An không thể xuất hiện trong hôn lễ của anh."
Thi Gia: "Cậu ấy xuất hiện cũng đâu có sao, cậu ấy là bạn tốt của em mà."
Hàn Dục Hào: "Có phải em thấy anh ngốc không, em đi đọc quyển truyện kia đi, ai biết em và Lâm Ngộ An có mờ ám hay không."
Thi Gia: "Nhưng vẫn còn chưa viết xong mà? Cuối cùng có về chung nhà với nhau không còn chưa chắc chắn mà?"
Hàn Dục Hào giơ một ngón tay: "Ngày mười sáu sẽ đào hố, nhớ đọc cho anh."
Thi Gia: "Được được được, vợ nói gì thì chính là cái đó."