Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Lên lầu, Lâm Ngộ An liền khoá trái cửa, kéo rèm cửa sổ lại rồi tìm một đống đồ, sau đó ôm đi vào phòng vệ sinh.
Nói thật ra, chính bản thân Lâm Ngộ An cũng không đoán được tâm lý hiện tại của mình, không biết có phải vì hai năm qua quá kiềm nén không, khiến cho trong lòng cậu có hơi biến thái.
Một người đàn ông lại có thể mang thai, đây là chuyện hoang đường cỡ nào chứ, nhưng không đoán được là, đáp án mà cậu cho rằng là hoang đường kia, hình như mới chính là chân tướng mà cậu muốn tìm...
...
Trong phòng vệ sinh, đèn sáng như ban ngày, trên mặt đất có kính hiển vi, cốc đong đo, ống nhỏ giọt, giấy A4, bút mực nước, đồng hồ báo thức.
Lâm Ngộ An ngồi xổm dưới đất, nghiêm túc gỡ mấy loại que thử thai, giấy thử thai ra.
Để có kết quả chính xác, cậu tới tiệm thuốc tây chọn mấy hiệu, có Magic Johnson làm đại diện phát ngôn cho nhãn hiệu "Chứng kiến thời khắc kỳ tích trong một phút đồng hồ," còn có sòng bạc Las Vegas làm đại diện phát ngôn cho thương hiệu "Thử một lần, xe đạp sẽ biến thành mô-tô."
Sau khi xé mở hết ra, lần lượt dựa theo màu sắc và dài ngắn để xếp, sau khi Lâm Ngộ An xếp xong, lại cầm cốc đong đo, đúng dậy, kéo dây quần...
Để cốc chứa chất lỏng qua một bên, chỉnh đồng hồ báo thức xong, sau đó cầm ống nhỏ giọt, nhỏ từng giọt từng giọt.
Hoàn thành hết công việc xong, cuối cùng Lâm Ngộ An dùng một tay cầm kính hiển vi, tay còn lại thì cầm bút ghi lại, dùng hoả nhãn kim tinh mà Thái thượng lão quân luyện cho cậu, một chớp cũng không chớp, quan sát vạch đỏ trên que thử thai giấy thử thai từ từ thay đổi.
Trong lòng cậu có ba phần phấn khởi ba phần tò mò ba phần sợ hãi và ba phần trống rỗng.
Ba phần phấn khởi là nếu như có thể khiến cho Hàn Dục Hào ăn hồ sơ bệnh án, đây là chuyện thành công cỡ nào trong cuộc sống của cậu chứ.
Ba phần tò mò là cậu thật sự mang thai sao? Vậy thì... cậu cũng sẽ thật sự quý trọng nhỉ.
Ba phần sợ hãi là đứa trẻ này không phải là của nhà họ Hàn, cậu còn chưa ly hôn, sợ chồng cậu kiện cậu.
Ba phần trống rỗng là cậu còn không biết phải tiếp thu chuyện mình mang thai như thế nào.
Còn dư lại tám mươi tám thì tất cả đều là nghi ngờ, rốt cuộc cha của đứa bé này là ai?
Loại đàn ông chỉ phụ trách gieo hạt không phụ trách thu hoạch này, nếu như sau này dám xuất hiện ở trước mặt cậu, chắc chắn cậu sẽ cho hắn một bạt tai, đánh cho hắn đến thất điên bát đảo.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Ngộ An vừa cẩn thận quan sát vừa nghĩ.
Bỗng nhiên, một cái vạch đỏ thò đầu ra từ trong hàng vạn hàng nghìn que thử thai.
Thoáng cái liền thu hút được ánh mắt như chim ưng của Lâm Ngộ An, cậu không hề đỏ mặt tránh đi, mà là nhanh chóng tập trung suy nghĩ:
—— Xuỵt, tôi cảm nhận được hơi thở của cục cưng.
—— Xuỵt, tôi cũng thu được tín hiệu của cục cưng.
—— Xuỵt, tôi thấy cục cưng xuất hiện.
—— Xuỵt, tôi xác định được là cục cưng ở trong bụng mình.
—— Xuỵt, Hàn Dục Hào phải ăn hồ sơ bệnh án.
—— Xuỵt, không ổn, chồng cậu về rồi.
Hửm?
Lâm Ngộ An đang nhận xung kích lớn từ việc mình mang thai, lại bị mấy tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ.
Cậu đặt kính hiển vi xuống, lắng nghe, kiểu gõ cửa này là của chồng cậu, gõ từng cái một.
Lâm Ngộ An sửng sốt một chút, nhìn que thử thai trên mặt đất một cái, lại nhìn Hàn Đông Dương sắp bước vào, vội vã chạy vào phòng ngủ tìm một cái túi.
"Ban ngày mà anh khoá cửa làm gì?" Giọng nói rất rõ ràng của Hàn Đông Dương truyền vào.
"Tôi đang thay đồ, cậu đợi chút đã." Lâm Ngộ An vừa nhặt que thử thai bỏ vào trong túi vừa lớn tiếng trả lời, chồng cậu có thói quen tốt là không phá cửa mà vào, điểm này chính là điều khiến Lâm Ngộ An vui mừng.
Lâm Ngộ An dọn hết mọi thứ xong, kiểm tra không còn gì nữa, xác định không có cá sa lưới thì ném cái túi vào trong tủ quần áo, rồi mới mở cửa.
Lâm Ngộ An: "Hôm nay cậu về sớm thật!"
Tầm mắt của Hàn Đông Dương dừng trên gò má ửng đỏ của Lâm Ngộ An, hơi nhíu mày: "Hôm nay anh không tăng ca à?"
Lâm Ngộ An gật đầu: "Không tăng ca!"
Hàn Đông Dương ồ một tiếng, vừa cởi nút áo âu phục vừa đi vào phòng cất quần áo.
Trong lòng Lâm Ngộ An run lên, ánh mắt sắc bén lên trong một giây, vừa nãy cậu để hết đồ ở trong tủ quần áo.
—— Nhìn cửa từ từ mở ra, tình huống trước mắt này rất nguy cấp, Lâm Ngộ An hít một hơi khí lạnh, bỗng hét lớn một tiếng: "Cậu tính làm gì?"
Hàn Đông Dương bị cậu làm cho hoảng sợ, dừng động tác lại, sững sờ trả lời: "Tôi, tôi thay quần áo, anh hét lớn thế làm gì!"
Im lặng trong chốc lát, im lặng như Cambridge (1).
(1) Ý câu này được lấy từ câu thơ "Im lặng chính là Cambridge đêm nay" từ bài thơ "Tạm Biệt Cambridge" của Từ Chí Ma (Baidu).
Lâm Ngộ An lúng túng cười hai tiếng, phá vỡ im lặng, hắng giọng, gượng gạo giải thích: "Cổ họng hơi khó chịu, vừa ăn một cục kẹo thông họng, không nghĩ tới vừa ra khỏi miệng thì giọng lại lớn như thế, ha hả."
Cậu vừa nói vừa đi tới, cố gắng khiến cho giọng nói nghe thật dịu dàng: "Cậu muốn lấy đồ gì, để tôi giúp cậu lấy."
Hàn Đông Dương: "..."
Hàn Đông Dương: "... Vậy anh giúp tôi lấy bộ màu trắng kia đi."
Lâm Ngộ An mỉm cười, kéo cửa ra, nhấc người đi vào, còn nói nhẹ nhàng với hắn: "Cậu chờ tí nha."
Nói xong, cửa phòng cất quần áo bị Lâm Ngộ An kéo lại.
Hàn Đông Dương sững sờ một lát, nhìn cánh cửa bị đóng lại trước mắt, nét mặt phức tạp, xoay người nhìn rèm cửa sổ kéo kín một chút, còn có cửa phòng mới bị khoá chặt lúc nãy, chân mày cau chặt.
Đợi Lâm Ngộ An cầm bộ quần áo màu trắng đi ra, liền phát hiện trời thay đổi.
Không, không phải là trời thay đổi, mà là mặt chồng cậu thay đổi.
Chồng cậu ngồi trên giường, khuôn mặt mang tâm sự nặng nề, thấy cậu đi ra, cũng chẳng nói gì.
Chỉ là im lặng nhận đồ, sau đó còn im lặng đưa áo khoác âu phục cho cậu, Lâm Ngộ An nhìn sắc mặt không tốt của Hàn Đông Dương.
Theo bản năng thì không muốn nhận, dùng hành động từ chối, hắn dựa vào cái gì mà còn muốn mình treo áo cho hắn.
Kết quả không nghĩ tới là Hàn Đông Dương lại cũng dùng hành động biểu thị mình đang rất không vui, tức giận ném đồ lên giường, liền xuống lầu.
Lâm Ngộ An: "???"
Làm sao thế!
Lâm Ngộ An thật không hiểu hành động loạn xì ngầu của chồng cậu.
Mãi đến lúc ăn cơm tối, chồng cậu còn rầu rĩ không vui, ngồi trên bàn không nói một lời, như một đoá hoa rơi rụng nơi nào đó.
Lâm Ngộ An cắn đũa, giơ tay chọc chọc Hàn Đông Dương, nhỏ giọng hỏi chồng cậu vài câu, Hàn Đông Dương không phản ứng lại cậu, cậu thấy hơi mất mặt, liền cúi đầu ăn cơm, cũng không biết có phải là do mang thai hay không, cậu không hề có tâm trạng đi trông nom chồng mình.
Sau khi cơm nước xong, Hàn Đông Dương đi lên lầu cầm một cuốn vở màu đen, trước khi bước ra khỏi cửa còn liếc mắt nhìn Lâm Ngộ An.
"Tôi ra ngoài đây." Một câu nói rất bình thường, lại mang theo chút âm thầm chịu đựng, giống như đang nhắc nhở cái gì đó.
...
[Nhật ký trưởng thành - Hình như trong tủ có người].
Đoạn ngắn bảy.
Anh ta có ai đó ở bên ngoài, lần thứ hai cầm bút lên, tâm trạng của tôi rất khó chịu.
Làm việc cả ngày mệt muốn chết, chiều nay anh cả gọi cho tôi, nói là anh ta tới bệnh viện, không biết là đã xảy ra chuyện gì, nghe nói trong bụng anh ta có con giun gì đó, trên đường về nhà, còn nghĩ bây giờ anh ta đang thích tôi, chắc chắn cần tôi quan tâm anh ta, tôi liền tiện thể đi đến tiệm thuốc tây mua thuốc tẩy giun.
Không nghĩ tới, tôi vô cùng vui vẻ đi về nhà, liền phát hiện anh ta khoá chặt cửa.
Tôi gõ vài cái, không nghe được tiếng gì, sau đó lại gõ tiếp, chợt nghe được tiếng bước chân vội vội vàng vàng.
Tiếng bước chân rất gấp, anh ta nói tôi chờ một chút, tôi rất buồn bực.
Bởi vì giọng của anh ta nghe có chút sợ hãi.
Đợi khi tôi đi vào thì thấy rèm cửa sổ phòng ngủ kéo chặt, hô hấp của anh ta dồn dập, sắc mặt ửng hồng, rõ ràng anh ta đã làm vận động gì đó.
Vận động gì mà chỉ làm ở trong phòng ngủ, còn cần phải nói sao, tôi cũng không phải là đứa con nít ba tuổi.
Đây không phải là trọng điểm, trực giác nói cho tôi biết, trong phòng cất quần áo có đàn ông, nhưng tôi vô dụng, tôi không đẩy ra được, kéo tên đàn ông trong phòng cất quần áo ra ngoài.
Tôi do dự.
Nói thật ra, lúc đó tôi hơi sợ.
Tôi sợ đẩy cánh cửa kia ra, tôi liền từ Hàn Đông Dương biến thành "Hàn Xanh Rờn (2)."
(2) Xanh ở đây là xanh trong đội mũ xanh, bị cắm sừng.
Thật ra lúc đợi anh ta đi vào lấy quần áo, tôi đã nghĩ rất nhiều, lúc đó thấy tức giận lại tủi thân lại còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tức giận anh chẳng kiêng nể gì, tủi thân vì hình như anh ta chẳng để ý đến tôi, có chút không thể tưởng tượng nổi với sự bạo gan của anh ta.
Sau khi cơm nước xong, ngay cả nhà mà tôi cũng không dám ở, cầm vở đi ra ngoài, tôi sợ tôi sẽ thấy một ít đồ mà tôi không muốn thấy.
Tôi...
Không hiểu vì sao, trong lòng thật khó chịu, tôi hơi lo lắng, có phải anh ta muốn ly hôn với tôi không.
Là tính không cần tôi nữa sao? Không phải nói là rất thích tôi sao?
Tôi biết sắp đến ngày ly hôn, nhưng tôi đã nghĩ anh ta sẽ ngại ngùng uy hiếp tôi một chút, tôi cũng sẽ ngượng ngùng tỏ ý một chút.
Ví dụ, cần nói gì thì tôi cũng nghĩ xong hết rồi: "Tôi không thích anh, nhưng nhìn anh thích tôi như thế, tôi sẽ đồng ý."
Nhìn xem, vẹn toàn đôi bên cỡ nào chứ.
Dù sao anh ta ở trong phòng làm việc viết nhiều chuyện về tôi như thế, tuy rằng ngoài miệng tôi chẳng nói gì, nhưng trong lòng vẫn hơi xúc động, đồng thời có chút đắc ý, hưởng thụ tình yêu của anh ta đối với tôi.
Từ lần trước sau khi tôi hiểu lầm anh ta muốn chơi nhỏ nến với tôi, tôi đã tự xét lại mình, có thể là anh ta chê kỹ thuật của tôi không tốt, cho nên không chịu chơi với tôi.
Vì thế, tôi lặng lẽ nói trợ lý Tiểu Giang đi mua rất nhiều sách cho tôi, sử dụng thời gian rảnh rỗi học tập rất nhiều, ví dụ như:
[Từ "1" làm lên]
["Công" lúc bất ngờ]
[Chuyện "Công" khó làm]
["Công" thành dã chiến]
[Bác đại tinh thâm]
[Một phát tới cùng]
Bao gồm các loại đề hàm số, nhớ nhất một cái là:
Giả thiết: Lâm Ngộ An là trục x, Hàn Đông Dương là trục y, kết hợp trục x và y để tạo thành số âm, xin mời tính xem trục x trục y có giá trị bao nhiêu?
Lời giải: Trục x bằng 0, trục y bằng số âm [Chú thích: Mời mấy bạn dễ xương suy nghĩ về ký hiệu của số âm vô cùng lớn]. [Cực Phẩm: Nếu chưa hiểu thì hãy nghĩ xem trước số âm có cái gì?]
Lúc đó, tôi trả lời được điểm trọn.
Dùng bản lĩnh miệng lưỡi căn bản, làm sao có thể dùng một ngụm để ăn hết một bé mập mạp, để cho người đó cũng cảm nhận được kết quả hoạ từ miệng mà ra [Chú thích: Thông "Hàng" (3)].
(3) Thông hàng có nghĩa là tiền tệ, mà từ "thông" còn có nghĩa là chọc (go thru = đi xuyên qua).
Không phải là tôi tự ti, mà là bản lĩnh đầu lưỡi của anh rất giỏi, dùng hai thành ngữ để hình dung đi, lưỡi như lò xo, miệng lưỡi trơn tru, hẳn là đủ rõ ràng rồi nhỉ.
Mấy hôm trước còn tính sau này khi chúng tôi ở cùng một chỗ rồi, sẽ viết một quyển sách cho anh ta, tên là [Nghệ thuật đầu lưỡi], chắc chắn sẽ bán chạy.
... Nhưng mà giờ đây, có phải là tôi thiếu quan tâm anh ta không, cho nên anh ta mới muốn tìm người khác.
Lúc đầu không phải là tôi không hề sợ hãi, anh ta không nhìn thấy được mong muốn ở trên người tôi, cho nên mới đi tìm cây gỗ khác?
Có thể giải thích thế này: Lâm Ngộ An tính không cần tôi nữa? Tính không thích tôi nữa?
Trong lòng vẫn rất rối loạn, người đàn ông kia còn ở trong phòng ngủ của chúng tôi không?
Tôi cho anh ta lần đầu tiên, cũng không truy cứu chuyện anh ta hấp diêm tôi, lẽ nào vẫn chưa thể nói rõ thành ý của tôi sao?
Mới vừa biết suy nghĩ yêu thương của anh ta với tôi, hôm nay đã đánh đòn cảnh tỉnh tôi.
Tôi vẫn nên sửa tên thôi, tên là "Hàn Xanh Rờn."
Hơi không dám quay về, tim mới vừa bị thương thế này, tôi phải đối mặt với người phong lưu ở ngoài thế nào đây.
Nhưng mà... dựa vào cái gì mà muốn tôi rời khỏi chứ!
Nếu như, bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ học làm sao để thích anh, thế thì còn có thể giữ được anh không?
/Hết chương 18/