Editor: Min
Lão Thẩm lái xe thần tốc, làm cho Ôn Nhiên say xe đến lợi hại, một khoảng thời gian đều không thể nhìn thẳng vào hai chữ mua nhà.
Tầm chập tối, Ôn Nhiên cơm nước xong, ngồi ở sofa vừa xem bộ phim đang hot nhất trên TV vừa nói chuyện với với Hạ Diệp. Hạ Diệp biết cậu đã hơ khô thẻ tre bộ phim điện ảnh kia rồi thì rất vui vẻ, nhưng lại không dám hẹn cậu ra ngoài chơi.
Chuyện lần trước đã tạo thành bóng ma tâm lý cho cậu ta, làm hại cậu ta giờ chỉ dám nhắn Wechat với cậu.
Hạ Diệp oán giận chuyện bị gia đình thúc giục chuyện kết hôn với cậu, trước khi lúc cậu ta còn ở Úc rất vui vẻ không bị ai quản đến thân, giờ về nước mới được mấy tháng mà trong nhà bảy cô lớn tám dì cả đều đã tới hỏi rồi.
Hạ Diệp phun tào: Lão tử tôi mới chỉ có 27 tuổi thôi, vẫn là bé cưng đó, không biết mấy cái người này nghĩ gì nữa.
Ôn Nhiên chưa từng trải qua cái cảm giác thống khổ ấy cười đáp: Có lẽ người ta không tìm được đề tài nói chuyện nên mới hỏi một câu, cậu đừng đến ý đến bọn họ mà Hạ bảo bảo khổng lồ.
Hạ Diệp: Gần đây tôi đang tính dọn ra ngoài ở, đối với chuyện nhà đất ở thành phố này cậu rõ hơn tôi, có đề cử nào tốt một chút không?
Ôn Nhiên: "........."
Không nói chuyện về đề tài này chúng ta vẫn là bạn bè tốt.
Lúc này Thẩm Minh Xuyên cầm cuốn catalogue đi tới, ngồi bên cạnh cậu: "Có chuyện gì mà em cười vui vẻ vậy?"
"Tiểu Diệp đang cằn nhằn với em là gia đình cậu ấy đang giục chuyện kết hôn."
"Đúng là quá thảm," Thẩm Minh Xuyên đã từng trải qua cảm giác ấy nên đồng cảm sâu sắc, lại đưa cuốn catalogue trên tay cho cậu, "Cái này em xem có thích không?"
Ôn Nhiên không rõ cho nên lật xem thử, nhưng nó lại là cuốn catalogue quảng cáo bất động sản.
Ôn Nhiên lườm hắn: "Có phải anh bị đánh không hả?"
"Giờ là thật," Thẩm Minh Xuyên thấy sắc mặt cậu lại hồng lên, liền biết cậu đang nghĩ đến chuyện khác, muốn cười mà không dám, "Em xem có thích loại phong cách như thế này không?"
Ôn Nhiên thấy hắn không giống như đang nói đùa, liền cẩn thận lật xem quyển quảng cáo kia, bên trong đều là những biệt thự độc lập với kiến trúc thiên về kiểu lâu đài của châu Âu, xây dựng bên cạnh một con sông, mang theo quang cảnh lâm viên tự nhiên với dáng vẻ châu Âu cách điệu, có rất có nét duyên dáng của quý tộc hoàng gia châu Âu.
Trong cuốn catalogue có viết người tạo ra hoa viên tư gia này là một hậu duệ của danh môn quý tộc, Ôn Nhiên lật từng trang, nói: "Em không hiểu gì về bất động sản cả, anh để cho em chọn, nhỡ giá trị của nó không tăng thì phải làm sao?"
Ôn Nhiên tưởng rằng hắn muốn đầu tư bất động sản ở nơi này, dù sao có tiền, mua những căn biệt thự ở bên này rồi đợi giá trị của nó tăng, chỉ cần ngồi chờ thu lời.
"Anh muốn mua để bọn mình ở."
"Bọn mình ở?" Ôn Nhiên quan sát căn nhà hiện tại cả hai đang sống, "Nơi này không phải là rất tốt rồi à?"
Căn nhà này là dạng biệt thự nhỏ Duplex (*), không tính là lớn, vị trí về phong thủy cũng rất tốt. Cái căn biệt thự thoạt nhìn như lâu đài kia, kỳ thật chỉ có hai người bọn họ, à không đúng, là ba, không thể ở căn nhà lớn như thế được.
(*) Dạng nhà với thiết kế thoáng hơn chứ không như nhà ống.
Hơn nữa ở căn nhà này lâu cũng có tình cảm, cậu còn quyết định là chờ sinh bé con xong, mối quan hệ của hai người không thay đổi thì sẽ thiết kế lại sân ở bên ngoài một chút.
Trong sân nhà bọn họ bây giờ chỉ có hai bồn hoa nhỏ, một loạt cây xanh, giản lược rộng rãi, có đỗ ba chiếc xe vào đó cũng không vấn đề gì.
Cậu muốn cải tạo như thế nào thì đều có một vài trình tự chính xác rồi, ví dụ như làm thành một vườn hoa nhỏ, trồng mấy loại cây cỏ có chút giá trị thẩm mỹ, dựng một cái ô che nắng ngoài trời, phối thêm một chiếc bàn nhỏ, có thể vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, ngắm bé con nhà mình chơi đùa, chỉ tưởng tượng thôi liền cảm thấy thấy thoải mái thư thả.
Hoàn toàn không cần phải thay đổi.
Thẩm Minh Xuyên xán lại gần cậu: "Anh đang nghĩ một chút, lúc bọn mình kết hôn cũng chưa mua nhà tân hôn, hiện tại mua bù vào."
".........."
Ngày trước hai người kết hôn khá gấp gáp, lại thêm là gặp dịp thì chơi, hai người cũng chẳng có hứng thú gì mà đi thiết kế một hôn lễ xa hoa, tất cả những cái gì có thể giản lược thì đều giản lược. Vì ở căn nhà này cũng tiện, lại vừa mới mua chưa lâu nên dứt khoát biến nó thành nhà tân hôn luôn.
Thẩm Minh Xuyên lo lắng đầy đủ như vậy, trong lòng Ôn Nhiên cực kì vui vẻ, ý cười trên khuôn mặt chẳng thể che giấu, cậu nói: "Em còn chưa đồng ý với anh đâu mà anh đã muốn mua nhà tân hôn rồi."
"Mua nhà cưới vợ là phải liền tay, không thể trì hoãn."
Ôn Nhiên không thể nói đạo lý thắng hắn, liền đáp: "Đừng tự dằn vặt nữa, em vẫn còn rất thích bên này."
"Ngày thường thì chúng ta cứ ở bên này, để bên đó là thành nghỉ dưỡng, thuê một số nhân viên tới chăm lo chuyện công việc nhà, tận hưởn vào những lúc rảnh rỗi hoặc là vào cuối tuần, em thấy sao?"
Ôn Nhiên thật sự là chưa từng trải qua cuộc sống có người hậu hạ, cậu cảm thấy cuộc sống như thế chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết và phim truyền hình, sau khi lấy Thẩm Minh Xuyên, trong nhà thậm chí ngay cả bảo mẫu cũng không có.
Bây giờ Thẩm Minh Xuyên vừa nói như vậy, cậu lại cảm thấy cực kì chờ mong được mê đắm cuộc sống của những kẻ có tiền một phen.
Thật sa đọa mà.
Ôn Nhiên thuận theo nội tâm của mình nói: "Anh cứ quyết định đi."
Chuyện mua nhà cứ thế mà được xác định, chỉ là căn biệt thự như lâu đài kia quả thật quá mức khoa trương, Thẩm Minh Xuyên cẩn thận suy nghĩ kĩ lại thì liền pass phương án này, trái lại chú ý tới một khu bất động sản khác.
Hạ Diệp bên kia vẫn đang hỏi cậu về chuyện mua nhà, Ôn Nhiên nhắn lại với cậu ta: Chuyện này thật sự tôi không hiểu biết nhiều, nhưng mà tôi có quen một văn phòng bất động sản, tôi đưa Wechat của cô ấy cho cậu. Thứ bảy, hai người trở về thăm ba mẹ Thẩm.
"Em cảm giác lần này mẹ sẽ lại càng không nỡ để em đi."
Ôn Nhiên xoa bụng, tiểu gia hỏa này dạo gần đây lớn rất nhanh, cậu cảm thấy cả người mình nặng lên không ít. Mẹ Thẩm mỗi ngày đều nhớ cháu nội, lần này thấy cậu về với cái bụng lớn thế này, nhất định là sẽ rất cao hứng.
"Chưa chắc đâu," Thẩm Minh Xuyên lái xe, cười nói, "Giờ mẹ cũng không dám giữ em ở lại."
"Em thất sủng nhanh như thế á?"
"Đến rồi em sẽ biết."
Tới Thẩm trạch, cuối cùng Ôn Nhiên cũng hiểu vì sao không dám giữ cậu ở lại.
Bởi vì mẹ Thẩm nuôi thú cưng là một chú chó Husky.
Chú chó Husky này hẳn là đã được sáu tháng tuổi, đạt tên là Thẩm Yếm. Nó được kết thừa toàn bộ những đặc tính của Husky, tinh lực tràn đầy, hoạt bát hiếu động. Lúc Ôn Nhiên tới, mẹ Thẩm cũng không dám thả nó ra, sợ nó lại không đầu không não chạy chơi loạn lên rồi va phải Ôn Nhiên.
Sau đó Yếm ở trong lồng cào cửa làm nũng muốn được đi ra ngoài, giống hệt như trẻ con vậy.
"Nếu không hay thả nó ra hả mẹ," Ôn Nhiên thấy Yếm bị nhốt thì trong lòng khẽ động, nói với mẹ Thẩm, "Không sao đâu mẹ ạ, con cũng không phải trẻ con, làm sao có thể dễ dàng để bị nó va vào được."
"Con không phải để ý đến nó, ngày hôm qua nó mới gặm hỏng một đôi giày cao gót của mẹ, không phạt nó thì nó sắp giống như thần như tổ tông mình rồi."
"Nó phá hỏng lồng mất mẹ ạ."
"Nhưng nó dữ lắm, buổi tối mà không nhốt nó vào lồng thì phòng khách sẽ bị nó phá tan hoang. Con thấy cái ghế sofa trong phòng khách không, bộ trước đó đã bị nó làm nát bươm cả, mẹ vừa phải đổi bộ mới đó.
Bộ ghế sofa trong phòng khách tại Thẩm trách ít nhất cũng phải sáu con số, lại bị một con chó cắn hỏng, Ôn Nhiên chỉ có thể nói, thế giới của người có tiền cậu không hiểu nổi.
Cậu cũng đã xem những trải nghiệm đau thương khi nuôi Husky ở trên mạng, mỗi khi xem thì đầu vừa buồn cười vừa đau lòng, đối với giống chó Husky cũng có một loại cảm tình khó miêu tả bằng lười. Thật ra nếu như công việc không quá bận bịu, bản thân cậu cũng đã nghĩ đến chuyện nuôi một con Husky.
Giờ ngẫm lại bộ sofa làm bằng da thật ở trong phòng khách nhà mình vẫn là nên vứt cái suy nghĩ này ra khỏi đầu thôi, nếu bị phá hỏng thì cậu sẽ rất đau lòng.
Ôn Nhiên tự cảm thấy bản thân thật là cần kiệm quán xuyến gia đình.
Yếm thấy có người chú ý tới mình, liền bắt đầu ở trong lòng sủa vang, từ thân đến tâm đều như đang viết "Tôi muốn ra ngoài", gâu gâu gào khóc ồn không chịu nổi.
Thẩm Minh Xuyên giận tím mặt: "Yếm!"
Yếm vừa nghe được giọng của Thẩm Minh Xuyên liền nhìn hắn một cái, vậy mà cũng không dám kêu gào nữa, ngoan ngoãn nằm úp sấp xuống tại chỗ, chỉ dám dùng đối mắt cún trộm nhìn Thẩm Minh Xuyên, vẻ mặt tủi thân.
Ôn Nhiên: ".........."
Thẩm Minh Xuyên có thể khắc chế mấy con chó được à?
Thế này cũng quá thần kì, Ôn Nhiên nhớ tới lần trước đi lên núi chơi có con chó tên Tiểu Hắc, đối với người hòa nhã như Kỉ Thừa An thì nó dồn vào tường mà làm nũng, nhưng với Thẩm Minh Xuyên thì chỉ dám cọ cọ.
Ôn Nhiên không dứt được cười: "Xem ra Yếm cũng rất thức thời, nó biết ai dễ chọc ai không."
"Cũng không hiểu sao nó lại sợ Minh Xuyên thế," Mẹ Thẩm cũng cười nói, "Ngay cả ba mà nó cũng không thấy nó sợ."
Ôn Nhiên nghĩ lại thì hồi trước cậu cũng rất sợ Thẩm Minh Xuyên, kỳ thật thì cũng có thể lý giải được một chút tâm tình của Yếm, suy cho cũng thì mỗi lần Thẩm Minh Xuyên nghiêm mặt thì rất dọa người.
Có lẽ là vị khí chất thượng lưu, vương bá chi khí (*) quá mạnh.
(*) Vương bá chi khí "王霸之气": Khí chất vương giả, khí phách, khí thế quân vương.
Ôn Nhiên lấy ra quà đã chuẩn bị từ trước tặng cho ba mẹ Thẩm ------ Hai thứ quà đặt biệt đắt tiền đều là do Thẩm Minh Xuyên chi tiền mua. Đừng nói là mẹ Thẩm, ngay cả ba Thẩm luôn luôn nghiêm túc cũng lộ ra ý cười, khen cậu rất hiểu chuyện, khiến Ôn Nhiên có chút ngượng ngùng.
Ăn cơm trưa xong, Ôn Nhiên lôi đả bất động (*) mà muốn đi ngủ trưa, Thẩm Minh Xuyên cũng ngủ trưa cùng nhau nhưng ngủ được một tiếng đã tỉnh. Ngắm gương mặt say ngủ của Ôn Nhiên, hắn cúi người hôn lên trán cậu, rồi lại nhịn không được ý xấu mà nhéo chóp mũi của cậu.
(*) Lôi đả bất động "雷打不动": Miêu tả sự quyết tâm không thể bị lung lay dù trong bất kì trường hợp nào. Mô tả các quy tắc và hệ thống không thể thay đổi.
Trong lúc mơ ngủ Ôn Nhiên không chịu được cái kiểu quấy nhiễu này, liền lấy tay mình gạt cái tay đáng ghét kia. Thẩm Minh Xuyên xấu xa cố tình nhéo nhéo mặt cậu, đến tận lúc Ôn Nhiên bị hắn làm phiền đến gần tỉnh lại thì Thẩm Minh Xuyên mới đứng dậy đi xuống nhà.
Ba Thẩm đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đọc sách, Yếm cuối cùng cũng được tự do giờ cứ như một đứa trẻ bị trách mắng, nó nằm lăn lộn làm nũng bên cạnh ba Thẩm, nhưng vừa nghe thấy động tĩnh Thẩm Minh Xuyên đi xuống là liền cụp đuôi chạy về lồng của mình.
Thẩm Minh Xuyên ngồi xuống cạnh ba Thẩm.
Ba Thẩm bỏ cuốn sách xuống nói: "Sắp tới con xem khi nào thì rảnh, ba có chuyện này cần phải bàn giao lại với con đây."
"Làm gì vậy ạ, phải mất bao lâu ạ?"
"Giáo sư Tống Cần Hà của trường đại học A muốn mời một người tới trường bọn họ diễn thuyết cho các học sinh gắng sức hơn."
"Dạ? Không phải ba tự đi thì càng phù hợp hơn sao ạ?" Là người sáng lập 100 xí nghiệp đứng đầu Hoa Quốc, còn cả mạng lưới internet, chỉ cần nhắc đến tên cũng đã thực sự làm chấn động.
"Ba giờ là lão già với tư tưởng mục nát, theo không kịp suy nghĩ của mấy người trẻ tuổi, đi tham gia mấy cái náo nhiệt ấy làm gì, ba đã đề cử con với ông ấy rồi, ông ấy rất tán thưởng những người trẻ tuổi có thành tựu như con, cũng rất mong chờ con tới diễn thuyết."
"..........." Thẩm Minh Xuyên thầm nghĩ ba cũng bán con trai ba thuận tay quá đó.
Giáo sư Tống Cần Hà và ba Thẩm có chút quan hệ tư giao (*), ba Thẩm không thể không nể mặt, Thẩm Minh Xuyên nghĩ có lẽ có muốn từ chối cũng chẳng từ chối được.
(*) Tư giao "私交": Tình bạn, tình bằng hữu, có 2 từ tiếng Anh để miêu tả cụm này là Personal friendshio và Fellowship.
Chỉ là Thẩm Minh Xuyên không thích khoe khoang, bình thường công việc lại bận rộn, kinh nghiệm diễn thuyết thì đều là diễn thuyết giảng về thương nghiệp, như giới thiệu sản phẩm, quảng bá xí nghiệp, mang theo đầy những toan tính lợi ích, chứ chưa bao giờ diễn thuyết giúp thúc đẩy sinh viên gắng sức hơn cả.
Những người nghe đều là sinh viên, những vấn đề lợi ích gì đó hoàn toàn được quẳng sang một bên, nội dung tổng thể chỉ cần là gắn với sự chăm chỉ chuyên cần và dùng hai chữ thành công xuyên suốt bài diễn thuyết. Nói thế nào thì đại học A cũng là một ngôi trường danh giá, đối với những bài diễn thuyết thì yêu cầu chất lượng tương đối cao.
Thẩm Minh Xuyên hỏi: "Vậy đối với đề tài diễn thuyết bọn học có yêu cầu gì không ạ, có nghe riêng về mặt nào không ạ?"
"Giáo sư Tống nói chủ đề là việc khởi nghiệp, gây dựng sự nghiệp, con xem sao rồi chuẩn bị, cố gắng một chút."
Vâng," Thẩm Minh Xuyên đồng ý với ba mình, "Thời gian thì để thứ hai con tới công ty xem lại lịch làm việc rồi con sẽ trả lời ba."
Lúc Ôn Nhiên tỉnh dậy, Thẩm Minh Xuyên đang ngồi bên cạnh giường dùng notebook trên chiếc bàn nhỏ (1), có lẽ là đang tra cứu gì đó, trên bàn còn có một cuốn sổ nhỏ, thỉnh thoảng hắn lại vùi đầu vào ghi chép.
Buổi chiều ánh nắng xuyên qua cửa sổ, khúc xạ qua mặt sàn gỗ chiếu lên một lớp ánh sáng dịu dàng trên mặt cậu, làm cho cậu cả người đều rực rỡ ấm áp, Ôn Nhiên không vội ngồi dậy, cậu cứ ôm chăn mỏng lẳng lặng ngắm nhìn hắn.
"Có phải bị vẻ ngoài soái khí của anh làm cho mê đảo rồi không?"
"Sao anh biết em đang nhìn anh?" Rõ ràng là toàn bộ lực chú ý của hắn đều dồn vào notebook và cuốn sổ rồi mà.
"Cái này gọi là tâm hữu linh tê nhất điểm thông (*)."
(*) Tâm hữu linh tê nhất điểm thông "心有灵犀一点通": Người có lòng thì sẽ suy nghĩ giống nhau, cũng gần giống với cụm Tâm linh tương thông.
Ôn Nhiên còn lâu mới tin hắn nói nhảm, lại hỏi: "Thẩm tổng, sao mỗi ngày anh đều bận vậy hả, thứ bảy về nhà mà còn phải tăng ca."
"Là chuyện ngày ý muốn." Thẩm Minh Xuyên nói xong, cũng kể lại việc hắn phải tới diễn thuyết tại đại học A, nhân lúc đang rảnh hắn muốn suy nghĩ qua bản thảo về bài diễn thuyết.
Đại học A, trường danh giá nha, từ đáy lòng Ôn Nhiên rất bội phục Thẩm Minh Xuyên.
"Hôm đấy em cũng tới đi," Thẩm Minh Xuyên nói, "Em tiếp thêm sức mạnh cho anh thì anh sẽ không bị luống cuống."
Ôn Nhiên làm sao có thể tin Thẩm Minh Xuyên lại bị luống cuống chứ, so với cái này thì không biết hắn đã diễn thuyết ở biết bao nhiêu những hội nghị chính thức long trọng hơn, chỉ là đang lấy cớ mà thôi.
Nhưng mà cậu cũng chưa từng được nhìn thấy Thẩm Minh Xuyên diễn thuyết đâu, dằn lại lòng đang muốn đi không thể hiện ra, vì thế cậu tỏ ra "miễn vi kỳ nam (*)" mà nói: "Thì đi cũng được."
(*) Miễn vi kỳ nam "勉为其难": Gắng gượng làm việc quá khả năng hoặc miễn cưỡng làm việc không muốn làm.
Tán gẫu một hồi như vậy, Ôn Nhiên ngủ nướng cũng đủ rồi, cậu đang muốn đứng dậy rửa mặt thì đột nhiên kêu lên "ai da" một tiếng, khiến Thẩm Minh Xuyên hoảng sợ, vội vàng đi tới trước giường dìu cậu: "Làm sao thế? Em không thoải mái à?"
"Thằng bé đá em." Ôn Nhiên xoa bụng đáp.
Hóa ra là vị này đang chơi xấu, Thẩm Minh Xuyên nhẹ nhàng thở phào, giúp cậu nhẹ nhàng vỗ về cái bụng đang lớn dần, cười nói: "Thằng nhóc con này càng ngày càng nghịch ngợm."
Cục cưng có lẽ cảm nhận được ba lớn đang sờ mình, vô cùng nể tình mà động đậy thêm mấy cái nữa, cũng không hiểu là đang kháng nghị hay vui vẻ, tóm lại Thẩm Minh Xuyên cực kì cao hứng.
Nhưng nếu thằng bé cứ chơi đùa loạn như vậy thì Ôn Nhiên sẽ không thoải mái, Thẩm Minh Xuyên thấy cậu nhíu mày khó chịu, liền cố ý nghiêm mặt nói: "Tiểu tử con bớt ầm ĩ chút đi, cẩn thận đến khi ra ngoài rồi ba trừng trị con."
Ôn Nhiên đánh hắn: "Anh không cần phải dọa con như thế."
"Giáo dục là phải làm ngay từ khi nó còn bé."
"...... Mấy cái người nói lời này nắp quan tài muốn đóng cũng chẳng được (*)."
(*) Nguyên gốc là "棺材板压不住了" được sử dụng đầu tiên là ở B trạm, thể hiện sự tức giận và coi thường của người nói. Mình nghĩ Ôn Nhiên là đang "khinh bỉ" cái sự trẻ con của Thẩm Minh Xuyên.
Hai người náo loạn một hồi, Ôn Nhiên mới đúng dậy đi rửa mặt, Thẩm Minh Xuyên nói dì giúp việc đưa một chút hoa quả Ôn Nhiên thích ăn tới.
Ở chung đã lâu, Thẩm Minh Xuyên phát hiện ra Ôn Nhiên người này hoàn toàn là loài động vật ăn thịt kiêm đồ ngọt, không thích ăn hoa quả rau dưa. Bác sĩ có dặn phải cho cậu ăn nhiều rau và hoa quả, bổ sung chất dinh dưỡng cho thai nhi đang lớn nhanh, Thẩm Minh Xuyên rất để tâm với việc này.
Đợi đến khi Ôn Nhiên từ phòng tắm đi ra, cũng vừa đúng lúc dì giúp việc mang hoa quả lên. Dì giúp việc ở Thẩm gia rất thân quen với Ôn Nhiên, hiểu cậu thích ăn gì, cả một khay hoa quả đầy ngoại trừ những món cậu tương đối thích ăn, còn có vài múi sầu riêng hương thơm nồng đậm.
Ôn Nhiên cực kì thích ăn sầu riêng, còn Thẩm Minh Xuyên đối với hương vị này thì xin thứ cho kẻ bất tài. Ôn Nhiên thấy từ lúc khay hoa quả được mang vào hắn liền làm vẻ mặt ghét bỏ, hận không thể ngừng thở luôn, cậu lấy một miếng nhỏ với ý định chơi xấu, đưa tới trước mặt hắn.
"Thẩm tổng, tới nếm một miếng nào, ăn ngon lắm, thật đấy, ngửi thì mùi hơi kinh nhưng ăn thì thơm lắm."
Thẩm Minh Xuyên thấy nụ cười xấu xa của cậu, liền biết ngay người này đang nghĩ cái gì. Trông Ôn Nhiên có vẻ như là vô hại, thực ra lại có chút phúc hắc, thường xuyên nảy ra những ý đồ xấu nhằm "đối phó" với hắn.
Nhưng mà, Thẩm Minh Xuyên lại cúi đầu cắn một miếng, Ôn Nhiên kinh ngạc nhìn hắn đang hết sức nguyện ý ăn. Nhưng Thẩm Minh Xuyên dùng đầu lưỡi đẩy miếng sầu riêng ra khỏi miệng, ngược lại còn ngậm ngón tay đang để trước mặt mình.
Ôn Nhiên chỉ cảm thấy một xúc cảm mềm mại lại ướt át truyền từ ngón tay mình lên, lúc ấy mới kinh ngạc phát hiện ra là miệng của Thẩm Minh Xuyên, cậu vội vàng rút tay như bị điện giật.
Người đó như đang cảm nhận hương vị liền môi, không biết xấu hổ trêu chọc: "Đúng là ăn rất ngon, hương vị rất thích."