Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa

Chương 24: Thổ lộ



Bài đăng Weibo này Ôn Nhiên không cùng chị hiệp thương hay báo trước mà tự mình đăng lên, may mắn là nội dung cũng không có gì quá phận, tuy rằng Đàm Mai thấy rất bực mình, nhưng cũng khó để nói gì được.

Người khác có bôi đen cậu thì cũng không thấy cậu hăng hái như thế, hôm nay cứ như uống nhầm thuốc vậy, đây là một bộ dáng hộ phu cuồng ma, không phải sao?

Hộ phu cuồng ma? Đàm Mai nheo mắt, thằng nhóc này không phải là thật sự thích Thẩm Minh Xuyên đó chứ.

Nếu là như thế, Đàm Mai xoa mi tâm, sự phát triển mà chị không mong muốn nhất chính là điều này.

Nếu là hai người lưỡng tình tương duyệt thì thôi, nhưng nếu chỉ có mình Ôn Nhiên đơn phương, với tác phong làm việc quyết đoán của Thẩm tổng thì có thể sau khi cậu sinh con xong sẽ ly hôn ngay.

Hết thảy những thứ mà Ôn Nhiên có được ngày hôm nay, hơn phân nửa là dựa vào tiền của Thẩm Minh Xuyên và địa vị của Thẩm gia, nhưng Ôn Nhiên tự thân cố gắng không chịu thua kém cũng là nhân tốt chủ yếu.

Ngoại trừ hai điều này, còn có một thứ không thể xem nhẹ, đó chính là nhân thiết hai người cố ý hoặc vô tình tạo ân ái, nhóm fan nhất là hủ nam hủ nữ thực sự rất thích kiểu này, bọn họ phải trở thành hình mẫu tình yêu của một đôi phu phu.

Nếu cậu và Thẩm Minh Xuyên ly hôn, điều đó sẽ tạo thành một ảnh hưởng một dự đoán trước được đối với Ôn Nhiên.

Hiện tại sự nghiệp của Ôn Nhiên vẫn đang trên đà phát triển, còn chưa biết tên đang ôm hận Đàm Hoài kia bao giờ thì sẽ trồi lên tấn công, thực sự không chịu nổi cái loại sức ép này mà.

Đàm Mai tự nhốt mình trong văn phòng mà suy nghĩ cặn kẽ một trận, chị quyết định trước hết phải thăm dò ý tứ của Ôn Nhiên để còn sớm mà kịp chuẩn bị đối sách, thuận tiện cũng muốn hỏi rõ về chuyện của Đàm Hoài.

+++

Ôn Nhiên thỏa mãn mà chăm chú ăn cupcake (1), Thẩm Minh Xuyên sau khi tiếp một cuộc điện thoại bàn công việc xong lúc quay ra vẫn còn nhìn thấy Ôn Nhiên đang ăn, liền nhíu mày nói: "Vừa mới ăn cơm trưa xong, đừng cố."

"Tôi cảm thấy mình có thể đi tham gia livestream vua dạ dày lớn nhất," Ôn Nhiên bỏ miếng bánh ngọt cuối cùng vào miệng, "Ăn thế nào cũng không thấy đủ no."

"Phần lớn là do ảnh hưởng tâm lý, dạ dày cậu không tốt ăn nhiều sẽ bị đầy bụng, tịch thu đống còn lại."

Thẩm Minh Xuyên nói xong liền đóng hộp bánh lại, mặc kệ sự phản kháng của Ôn Nhiên mà đem ra gian ngoài.

Rất không có nhân tính.

Ôn Nhiên phản đối không có hiệu quả liền quay về ổ chăn nằm, nội tâm lại không có tiền đồ mà sinh ra cảm giác vui sướng. Lớn đến như vậy rồi, nhưng lại là lần đầu tiên cảm thấy bị người khác quản cũng là một chuyện hạnh phúc.

Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, Ôn Nhiên liền ngủ thiếp đi, nhưng chưa được bao lâu thì điện thoại để ở trên bàn bắt đầu rung. Ôn Nhiên buồn ngủ vô cùng nên cũng không muốn nhận điện, nếu có việc gấp thì gọi cho Tiểu Lâm hoặc là Đàm Mai ở bên kia đi.

Vừa vặn lúc ấy Thẩm Minh Xuyên đi vào phòng nghe thấy động tĩnh, hắn đưa mắt sang, là Đàm Mai gọi cho nên mới cầm máy lên muốn nói giúp rằng cậu đang ngủ, nếu không phải chuyện gấp gì thì nói sau.

Vừa mới bắt máy, Đàm Mai bên kia đã đi thằng vào vấn đề: "Cái bài đăng Weibo kia là sao?"

"Weibo? Cái gì Weibo?"

Đàm Mai tuyệt đối không nghĩ tới sẽ gặp phải Thẩm Minh Xuyên, lúc này liền hoảng sợ: "Thẩm tổng, sao lại là ngài?"

"Cậu ấy đang ngủ," Thẩm Minh Xuyên nhìn thoáng qua Ôn Nhiên vẫn đang vùi đầu trong ổ chăn, liền mang điện thoại ra phòng ngoài, "Có chuyện gì xảy ra trên Weibo?"

Đàm Mai do dự một chút, vẫn là ăn ngay nói thật: "Tin ngài tới tham ban ở trên Weibo ngày hôm qua, ở dưới phần bình luận có mấy người bôi đen ngài nói ngài không đẹp, cậu ấy bực bội nên đã đăng Weibo phản kích lại antifan, vừa tận lực khen ngài."

Như vậy là bao che khuyết điểm sao, mặt Thẩm Minh Xuyên giật giật, thấp giọng nói: "Hiện tại cậu ấy đang có bầu, có hơi nóng nảy cũng là điều bình thường."

Nguyên nhân là vì đang mang thai sao? Thật ra Đàm Mai cũng có nghe đến chuyện người có thai tính tình sẽ trở nên rất kém, hở ra một cái là sẽ tức giận.

Nhưng thật sự là nguyên nhân này sao?

Lời này cũng làm chuyển biến chủ ý của Đàm Mai, hai ngày này dù sao cũng không phải cực kì bận rộn, đã vậy thì cứ tham ban đi.

Kết thúc cuộc gọi với Đàm Mai, Thẩm Minh Xuyên mở điện thoại đăng nhập vào Weibo, quả nhiên là nhìn thấy được bài đăng Weibo của Ôn Nhiên từ nửa tiếng trước, hắn nhịn không được mà nở nụ cười. Kỳ thật Ôn Nhiên cũng không nói dối, hôm nay Ôn Nhiên đi đeo cả khẩu trang, mũ và kính râm, bọc lại hệt như một cái bánh chưng, y tá người ta đương nhiên sẽ chọn ngắm nhìn hắn chứ không phải ngắm một cái bánh chưng.

Hắn biết trên mạng vẫn có người nói hắn xấu, thật sự cho tới bây giờ Thẩm Minh Xuyên vẫn chẳng để ý chuyện đó, bộ dạng hắn có đẹp hay không cũng chẳng can hệ gì, hắn còn bao nhiêu việc phải giải quyết, không có thời gian mà để ý đến đánh giá của người khác đối với mình như thế nào.

Đồng thời Thẩm Minh Xuyên lại suy nghĩ sâu xa một lần: Rốt cuộc mấy người đó làm cái gì mà có thể cả ngày nhàn rỗi không làm gì để lên mạng công kích vẻ ngoài của người khác tìm vui vẻ. Vì nhàm chán? Không được như ý? Tuổi nhỏ không hiểu chuyện?

Hừm, về sau này khi dạy dỗ bé con phải xem xét đem cả những nhân tố này vào nữa.

+++

Đến chạng vang, Thẩm Minh Xuyên đã tới đây hai ngày mà vẫn chưa đạt được gì thì có chút không bình tĩnh nổi nữa, hắn lên Baidu tra cách tiến công một chút, cuối cùng quyết định hẹn Ôn Nhiên đi xem phim cùng mình.

"Đi xem phim?" Ôn Nhiên hơi nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không, Thẩm Minh Xuyên thế mà lại chủ động mời cậu đi xem phim.

"Nhàn rồi cũng là nhàn rỗi, ngồi không ở trong phòng thì rất nhàm chán."

Cái cớ này khá chính trực, Ôn Nhiên bị thuyết phục.

Đây là đoàn phim, ngoại trừ một chiếc xe bảo mẫu thì không có phương tiện đi lại nào khác, nếu tạm thời thuê xe thì rất phiền toái, chỉ có thể lựa chọn hoặc là bắt taxi hoặc là gọi Didi (*).

(*) Một ứng dụng đặt xe tương tự như Grab.
Ôn Nhiên đột nhiên nghĩ ra: "Không bằng chúng ta đi tàu điện ngầm đi, anh đã đi tàu điện ngầm bao giờ chưa?"

"Em đừng có nghĩ tôi giống như người ngoài hành tinh như thế, nhưng mà em thật sự muốn đi tàu điện ngầm?" Thân thể của Ôn Nhiên bây giờ không thuận tiện, Thẩm Minh Xuyên sợ trên tàu quá đông đúc sẽ đụng tới bụng của cậu.

"Đi chứ đi chứ," Ôn Nhiên hưng phấn nói, "Đã lâu lắm rồi không được ngồi tàu điện ngầm."

Ôn Nhiên vì không muốn bị nhận ra nên mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, hơn nữa còn đem theo khẩu trang, cậu không mang kính râm bởi thế sẽ quá khoa trương nhưng lại mang theo một chiếc kính mắt bình thường, bản thân cậu cũng bị cận 200 độ (*), là bình thường thì cũng không ảnh hưởng gì nhưng nếu xem đi xem phim trong rạp thì sẽ không nhìn rõ lắm.

(*) Ở đây là 2 độ theo như bên mình.

Cải trang như vậy vừa vặn che khuất hết được khuôn mặt của cậu, đừng nói là người khác, ngay cả Thẩm Minh Xuyên cũng không nhận ra.

Thẩm Minh Xuyên cũng phối hợp với cậu mà đeo khẩu trang vào, để tránh cho diện mạo quá xuất chúng bị người khác vây xem lại liên lụy tới Ôn Nhiên.

Hai người mua vé rồi ngồi tàu điện ngầm đi tới rạp chiếu phim.

Vì để dễ dàng lấy bối cảnh cho phim, địa điểm được chọn để quay phim là thành phố S phồn hoa, hôm nay là thứ bảy cho nên tàu điện ngầm có không ít người, không đến mức quá đông nhưng cũng đừng nghĩ đến tìm được chỗ ngồi.

Thẩm Minh Xuyên che chở cho Ôn Nhiê, chú ý không để người khác đụng vào đến cậu.

"Chúng ta đi lên đằng trước, tìm ai đó nhường chỗ cho em."

"Không cần phải khoa trương như vậy, cũng không phải quá xa."

Thẩm Minh Xuyên quét mắt nhìn qua những chỗ ngồi gần bọn họ, nếu không phải người già thì cũng là người có dẫn theo trẻ nhỏ, nói bọn họ nhường chỗ thì cũng không ổn, xa hơn một chút thì lại rất đông, cho nên hắn nói: "Vậy em dựa vào phía bên tôi này, đừng để người khác đụng phải."

Lại một tốp nữa đi lên, hai người bị đẩy dồn về một góc, Thẩm Minh Xuyên cẩn thận bảo hộ Ôn Nhiên ở khoảng giữa hai tay mình (2) để tránh cho người qua người lại mà đụng phải cậu.

Ôn Nhiên gần như là được hắn ôm vào trong lồng ngực, hơi thở thuộc về Thẩm Minh Xuyên nhất thời bao quanh lấy cậu. Cũng không biết là tiếp xúc thân mật với người mà mình thích thì có cảm giác gì, dù sao hiện tại Ôn Nhiên cảm thấy từng tế bào trên cơ thể mình đều đang vùng dậy, nơi nào vô tình có một chút tiếp xúc với Thẩm Minh Xuyên thì nơi đó có thể sẽ bị tê dại đến cả nửa ngày.

Ôn Nhiên nhịn không được mà bực bội quay sang một bên, cậu không muốn quá mức thân cận với hắn, như vậy cũng chẳng hay ho gì. Thậm chí Ôn Nhiên còn hối hận vì đã đồng ý sinh đứa bé ra, nếu không phải vì đứa bé thì giữa hai người họ đã không có quá nhiều rằng buộc.

Cậu cũng sẽ không.... vì sắc đẹp mà làm cho mê mẩn.

May mà ngày mai Thẩm Minh Xuyên đã đi rồi, chờ sau khi quay xong bộ phim này, Ôn Nhiên sẽ lấy cớ dưỡng thai mà quay về nhà mình để ở một thời gian, như vậy vừa thuận tiện để mẹ chăm sóc cậu, cũng sẽ không thể lấy vớ là vì đứa bé mà cướng ép hai người cột chung vào với nhau.

Sau đó lại càng lún càng sâu.

Thẩm Minh Xuyên thật vất vả mới có cơ hội quang minh chính đại mà thân mật, lại thấy Ôn Nhiên không được tự nhiên né tránh mình thì thở dài.

Con đường truy thê thật xa xôi.

Bộ phim bọn họ chọn là một bộ phim mới ra rạp, phong bình (*) trên mạng cũng không tồi, mấu chốt khách mời của phim chính là Cố Danh Thành!

(*) Phong bình "风评": Đánh giá phẩm chất, hành vi và ảnh hưởng của ai đó hoặc của sự vật, sự việc nào đó.

Là fan trung thành của Cố Danh Thành, Ôn Nhiên đương nhiên phải đóng góp một vé cho bộ phim này rồi.

Nội dung bộ phim vô cùng tuyệt vời lại chặt chẽ, đặc biệt trong mấy phút Cố Danh Thành xuất hiện, cả bộ phim được đẩy lên cao trào.

Ở trong phim Cố Danh Thành sắm vai... một tên ăn mày võ công cái thế, trong một khoảnh khắc khi bước ra với một bộ quần áo rách tơi tả, tóc tai bù xù, tất cả khán giả khi vừa nhìn thấy thì đều không thể nhịn được mà cười thành tiếng.

Ôn Nhiên cũng mang vẻ mặt hưng phấn mà nhìn chằm chằm màn chiếu, đẹp trai quá à a a a a!

Kĩ năng và giá trị nhan sắc của thần tượng đều trước sau như một, phong cách nào cũng đều hold được, hóa trang gì giống nấy!

Thẩm Minh Xuyên liếc nhìn màn hình mấy lần khi Cố Danh Thành xuất hiện, còn lại lực chú ý đều đặt lên trên người Ôn Nhiên. Thấy hai mắt cậu sáng lên nhìn chằm chằm màn chiếu, chiếc khẩu trang to đùng kia cũng không che giấu được hết nét mặt hưng phấn của cậu, ánh mắt kia nữa, so với lúc nhìn thấy mấy món đồ ngọt mà cậu thích thì còn sáng hơn.

Thẩm Minh Xuyên rất giỏi trong việc phỏng đoán tâm tư của người khác qua biểu hiện tinh thần của họ, lúc này đoán tới đoán lui cũng chỉ có một kết quả: Ôn Nhiên thật sự siêu cấp sùng bái thậm chí là thích Cố Danh Thành.

Cố Danh Thành là thần tượng của Ôn Nhiên đó cũng phải điều bí mật gì, Thẩm Minh Xuyên cũng biết, nhưng nhìn thấy trong mắt Ôn Nhiên chan chứa hình ảnh của Cố Danh Thành, không hiểu sao lại thấy khó chịu như vậy chứ?!

Đặc biệt xem hết bộ phim, Ôn Nhiên còn đăng vào trong vòng bạn bè: Một xoát "Đông trì tây sính", Cố Danh Thành là ăn mày đối với tôi cũng vẫn rất soái, đêm nay, chúng ta đều là anh hùng cái thế!

Lúc Ôn Nhiên đăng bài lên vòng bạn bè là khi hai người đang ngồi trên xe đi về. Thẩm Minh Xuyên nhìn thấy cậu đăng, chờ Ôn Nhiên đăng xong, hắn liền lấy điện thoại của mình ra, mở vòng bạn bè rồi bình luận: Anh đây là cái gì?

"Anh là trẻ con đấy à?" Ôn Nhiên thấy bình luận này hiện lên, vừa cạn lời lại vừa thấy buồn cười.

"Tú ân ái một chút, tuyên bố quyền sở hữu."

"Anh đúng là ở bất cứ đâu cũng không quên được cái thiết lập hình tượng ấy."

"Không phải là thiết lập hình tượng."

"Hả?" Ôn Nhiên vẫn đang xem bình luận, trong lúc nhất thời cũng không để ý xem hắn đang nói gì, "Oa, tuy rằng chỉ là khách mời nhưng đánh giá của mọi người đối với Cố tiền bối rất cao nha, không phải nói quá chứ rất được lòng phái nữ đó."

".........." Em chuyển hướng đề tài quá rõ ràng rồi đó Ôn tiên sinh.

Chỉ một lát sau trong vòng bạn bè của Ôn Nhiên lại hiện lên một bình luận.

Kỉ Thừa An: Em là điện, em làm ánh sáng, em là Ưu Nhạc Mĩ (*) anh nâng trong lòng bàn tay.

Cô em gái là bạn của ba người họ:........ Mối quan hệ này thật phức tạp.

Ôn Nhiên đọc được bình luận của Kỉ Thừa An, kìm lòng không được mà nuốt nước miếng, tự nhiên muốn uống trà sữa loại nhiều đường.

(*) Không biết ý anh Kỉ là gì, ưu trong ưu tú, nhạc trong vui sướng, mĩ trong duyên dáng xinh đẹp nhưng mà Ưu Nhạc Mĩ cũng là một thương hiệu trà sữa tại Trung mà Châu Kiệt Luân từng làm đại diện:v

"Mèo con ham ăn." Thẩm Minh Xuyên sau khi nghe ý nghĩ của cậu thì bất đắc dĩ cười nói, rồi bảo lái xe tìm một quán trà sữa.

"Là con anh ham ăn ấy." Ôn Nhiên rất đúng tình hợp lý mà ném nồi.

Thẩm Minh Xuyên thấp giọng cười đáp: "Dựa theo thuyết tiến hóa, con tôi bây giờ vẫn còn là một bé cá, còn chưa biết uống trà sữa."

"Anh đi chết đi!"

Lại còn lấy việc này ra giễu cợt cậu, giận rồi.

Tới hàng trà sữa rồi, Ôn Nhiên muốn một cốc trà sửa kiểu HongKong, vừa muốn một cây kem ốc quế, Thẩm Minh Xuyên lại không có hứng thú với đồ ngọt, liền mua một cốc Latte ít đường.

"Nơi này cách khách sạn không xa, đi bộ về thôi." Thẩm Minh Xuyên đề nghị.

"Được."

Hai người dọc theo con đường chậm rãi đi về, vị trí ở khách sạn có hơi lệch so với ở đây, nơi này trên đường gần như không thấy có mấy người đi lại, vì để tiện cho ăn uống nên Ôn Nhiên bỏ khẩu trang xuống, chỉ đội cái mũ trùm đầu của áo (3).

Tuy rằng cậu đã 27 tuổi nhưng vẫn giống như còn sinh viên, một chút cũng không hề lộ tuổi.

Ôn Nhiên tập trung ăn kem, còn lực chú ý của Thẩm Minh Xuyên lại tập trung hết trên người cậu.

Bóng đêm quyến rũ người, mà người lại càng quyến rũ người hơn. Thẩm Minh Xuyên cảm thấy có lẽ là mình bị điên rồi, trước kia sống cùng nhau ba năm hắn cũng không cảm thấy Ôn Nhiên đặc biệt hơn người khác ở điểm nào, hiện tại thì ngược lại càng ngắm càng thấy đẹp, ngay cả bộ dạng cậu liếm kem cũng cảm thấy đáng yêu.

Thậm chí có chút hâm mộ cái kem ốc quế kia.

"Nghe Đàm Mai nói."

"Hửm? Đàm tỷ nói gì cơ?"

"Em hôm nay đã đăng Weibo để bảo vệ cho tôi."

"Sao ngay cả chuyện này mà Đàm tỷ cũng phải cáo trạng cho anh là thế nào?"

"Không phải cáo trạng, chị ấy gọi cho em nhưng tôi thấy em đang ngủ nên mới nghe máy giùm."

"À...." Ôn Nhiên vô thức xoay cái kem ở trên tay, "Đúng vậy, bọn họ bôi nhọ nói là anh xấu, tôi đọc được thấy khó chịu nên đã đăng Weibo."

"Cho nên, em cũng không phải là bài xích tôi, đúng không?"

Ôn Nhiên buồn bực: "....... Tôi bài xích anh để làm cái gì?"

Thẩm Minh Xuyên nói từ thân đến tâm của em đều tràn ngập bài xích với tôi, trái tim tôi cũng làm bằng pha lê đó.

Dù sao Thẩm thiếu gia từ nhỏ tới lớn đều là được người ta phủng, còn chưa từng đi phủng người khác, cũng chưa từng có ai mà không nể mặt hắn.

"Tiểu Nhiên." Thẩm Minh Xuyên đột nhiên dừng lại, nghiêm trang nhìn cậu.

"Làm, làm sao?" Đột nhiên nghiêm túc như thế, hù chết tía cậu rồi, Ôn Nhiên bị hắn làm cho khẩn trương, chẳng lẽ có đại chiêu gì? Muốn ly hôn?

"Chúng ta hãy thử hẹn hò xem sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv