Là Alpha có Pheromone yếu nhất, Mục Vân Tinh nghĩ rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ bị Thời Giang vứt bỏ. Buổi tối sau khi Mục Vân Tinh và Thời Giang tách ra lại lén lút đến bệnh viện mua thuốc ngăn chặn, còn đến cửa hiệu mua một lọ nước hoa có mùi thuốc lá, nháy mắt trở thành một kẻ nghèo hèn.
Về đến nhà thì ba mẹ đã tan sở, hỏi tình huống của Mục Vân Tinh.
Mục Vân Tinh thậm chí còn nói dối cả ba mẹ mình.
Mục Vân Tinh u sầu một hồi rốt cuộc cũng có một số ý tưởng. Xét cho cùng nói dối chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, bị phát hiện thì chắc chắn sẽ tiêu đời. Nhưng cậu có thể để Thời Giang nhìn ra ưu điểm của mình trước khi phân hoá thành Omega, cho dù là Alpha yếu nhất, nhưng cũng sẽ là lợi hại nhất.
Cũng thuận tiện chiếm chút tiện nghi luôn, nếu thật sự chia tay thì sao này không thể chiếm được nữa rồi.
Khoé miệng Mục Vân Tinh nhếch lên, vui sướng chìm vào giấc ngủ.
Thời Giang sống một mình. Buổi sáng khi đi ra ngoài đổ rác vừa mở cửa đã thấy Mục Vân Tinh đang dựa vào bức tường trong góc.
Cậu đội một cái mũ lưỡi trai, mặc một chiếc quần rách, áo T-shirt đơn giản cùng với dây xích riêng. Điểm chết người chính là cái hình xăm trên cách tay cậu đang đối mặt với anh một cách rực rỡ.
Là một cái đầu rồng phương Đông.
Sau khi Mục Vân Tinh nghe thấy tiếng động của cửa, lập tức dời vành mũ ra phía sau, đi qua đoạt thùng rác của Thời Giang.
“Em đổ nó cho anh.” Sau đó cậu nở một nụ cười đẹp trai nhất mà mình đã tìm thấy trước gương.
“Mới sáng sớm thôi mà sao em lại tới đây?” Thời Giang hỏi.
Mục Vân Tinh để rác xuống đất, ôm lấy Thời Giang, vỗ vỗ mông anh, ngẩng đầu lên nói: “Em cảm thấy bạn trai của em cần em.”
Mục Vân Tinh – người tự nhận là mình vừa chiếm tiện nghi vừa tri kỷ cười vô cùng xán lạn. Sáng sớm, tâm trạng của Thời Giang đã được Mục Vân Tinh làm cho dễ chịu không ít. Thời Giang cam chịu hành vi đùa giỡn lưu manh của Mục Vân Tinh.
Mục Vân Tinh cọ tới cọ lui trong lòng Thời Giang, ôm Thời Giang không buông, tay còn đưa vào trong quần áo của Thời Giang.
Bạn trai Alpha của anh quả nhiên là Alpha lẳng lơ nhất. Thời Giang không nhịn được nở nụ cười, vẫn như cũ không ngăn lại hành vi lưu manh của Mục Vân Tinh: “Cái này mà cũng bị em phát hiện nữa sao?”
Lúc này Mục Vân Tinh mới ngạo kiều nâng cằm lên: “Anh đã ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Đi, anh mời em.”
Không phải anh nghe lầm cái gì rồi chứ? Mục Vân Tinh và Thời Giang kề vai sát cánh đi xuống cầu thang. Trong lúc đó Mục Vân Tinh còn động tay động chân với anh.
Giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng trưng.
Thời Giang còn cần mặt mũi.
Bữa sáng là do Thời Giang trả, không những thế, mấy que kem mà Mục Vân Tinh mua vẫn là do Thời Giang trả.
Cậu liếm từng chút từng chút giống như một bé mèo con, cực kỳ gợi tình. Thời Giang cắn que kem trong tay mình, mắt thỉnh thoảng lại liếc sang môi Mục Vân Tinh.
Phải liếm một cái mới được.
Trung tâm mua sắm đông đúc, Thời Giang muốn Mục Vân Tinh đi nhà vệ sinh với mình. Tuy nhiên, khi Mục Vân Tinh nhìn thấy máy gắp thú trong trung tâm thương mại chân lại không nhấc nổi nữa. Cậu kéo Thời Giang, lại bắt đầu cuộc hành trình quyến rũ của mình, nhướng mày: “Anh có thích thú bông không?”
Thời Giang nhìn chằm chằm vào môi Mục Vân Tinh, nghĩ một hồi nói: “Thích đi.”
Thích thú bông Vân Tinh đáng yêu.
Khoé miệng Mục Vân Tinh cong lên, bảo Thời Giang mua cho cậu 10 đồng tiền trò chơi. Thời Giang nhìn Mục Vân Tinh ở trước máy gắp thú đang cầm gậy gắp thú vận sức chờ phát động, cười hỏi: “10 đồng tiền đủ chứ?”
Mục Vân Tinh khịt mũi lắc tóc mái, tự nhận là rất đẹp trai: “Hồi cấp hai em chính là người khiến chủ của máy gắp thú nghe đến tên thôi đã sợ vỡ mật.”
Thời Giang cũng cười một tiếng, thật sự, sao lại có thể có một người vừa trung nhị vừa đáng yêu như vậy chứ?
“Quá đỉnh.”
Thời Giang cổ vũ.
Lông mày của Mục Vân Tinh gần như nhướng ra cả ngôi sao, tực đắc muốn chết.
Tuy “rắm” của Mục Vân Tinh “thối” gần chết, nhưng không thể không thừa nhận, ở phương diện gắp thú này thật sự xem như là thiên phú dị bẩm.
10 đồng tiền, Mục Vân Tinh gắp được ba con thú bông.
Một con cá heo nhỏ, một con thỏ con nhỏ, một con lão hổ nhỏ. Tất cả đều là phiên bản mini Q, nhưng hình dáng rất dễ thương.
Thời Giang nhận lấy con lão hổ nhỏ cuối cùng, trong lòng cảm thán một chút, kỹ thuật gắp thú này của Mục Vân Tinh, nếu thích con gái, thật sự có thể câu được rất nhiều cô nàng.
Mục Vân Tinh nhướng mày nhìn Thời Giang: “Lợi hại chưa?”
“Lợi hại.” Thời Giang tiếp tục cổ vũ.
Mục Vân Tinh vui vẻ, cùng thời Giang kề vai sát cánh: “Lão hổ là em, thỏ con là anh. Cá heo nhỏ…..”
Mục Vân Tinh nói xong mặt còn đỏ lên.
Thời Giang giả vờ như ngây thơ hỏi: “Là cái gì?”
Mục Vân Tinh cười xấu xa, ngước mắt nhìn thoáng qua Thời Giang: “Đương nhiên là bé con mà anh sinh cho em.”
Thời Giang cũng cười.
Anh chắc là sinh không ra bé con đâu.
Thời Giang đem thú bông cất vào trong túi, lại tiếp tục nắm tay Mục Vân Tinh.
Nhưng bởi vì Thời Giang im lặng không lên tiếng, khiến Mục Vân Tinh có chút nghi ngờ. Thời Giang không trả lời, có phải là Thời Giang không muốn sinh con cho cậu không?
Thời Giang nghĩ rằng cậu là Alpha cấp S cũng không muốn sinh con cho cậu, nếu biết cậu là Alpha yếu ớt có hương quế hoa thì sẽ càng không muốn sinh con cho cậu đúng chứ?
Mục Vân Tinh trầm tư, cũng không biết bị Thời Giang kéo tới nơi nào.
Khi môi mình bị một xúc cảm ấm áp bao phủ Mục Vân Tinh mới phản ứng lại, eo của cậu bị ôm, hàm răng bị cạy ra, Thời Giang đang hôn cậu.
Con mẹ nó, thế này rồi mà còn không muốn sinh bé con cho cậu?
Đầu Mục Vân Tinh xoay một giây, nhưng sau đó một giây cũng xoay không được nữa.
Sau nụ hôn, môi Mục Vân Tinh đỏ mọng, trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, ngay cả tiếng thở dốc khe khẽ của Mục Vân Tinh, Thời Giang cũng có thể nghe rõ ràng.
Thời Giang tâm viên ý mã, lại cắn môi Mục Vân Tinh một cái: “Đang nghĩ gì vậy hả?”
Mục Vân Tinh hoà hoãn lại, lông mày chợt nhăn lại, bất mãn nhìn Thời Giang: “Anh cũng đã như vậy rồi, tại sao lại không muốn sinh bé con cho em?”
Thời Giang sững sốt một chút, kéo Mục Vân Tinh ra khỏi phòng vệ sinh mới nói: “Có lẽ là vì muốn em sinh cho anh.”
Mục Vân Tinh nói: “Nhưng em là Alpha mà.”
Thời Giang mỉm cười, siết chặt tay của Mục Vân Tinh, nhỏ giọng nói: “Lẳng lơ như vậy, còn nói không sinh con à?”
Lỗ tai Mục Vân Tinh đỏ lên: “Đệt anh……” Lời nói bậy sắp thốt ra, Mục Vân Tinh cố nuốt nó vào trong cổ họng, trừng mắt nhìn Thời Giang, thô bạo nói: “Anh mới lẳng lơ.”
Con mẹ nó, mối quan hệ của cậu với Thời Giang vẫn chưa ổn định, không thể để lộ tính xấu của mình được.
Thời Giang bật cười một tiếng, nhéo nhéo mu bàn tay của Mục Vân Tinh, vuốt lông cho Mục Vân Tinh đang hung dữ: “Ừa, anh lẳng lơ.”
Con mẹ nó, lỗ tai lại nóng lên.
Má, Thời Giang là tiểu yêu tinh, nếu phân hoá thành Omega nhất định sẽ bị rất nhiều Alpha theo đuổi.
Bé con.
Mục Vân Tinh ghi nhớ mấy lời nói của Thời Giang trong lòng.