Tiệc đón mừng Kiều tiểu thư từ nước ngoài trở về được tổ chức ngay tại trang viên gia đình, khách mời đến tham dự đều là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh, nhà họ Lăng đương nhiên cũng không thể vắng mặt.
Lăng gia và Kiều gia đó giờ là đối tác làm ăn lâu năm, đương gia hai bên lại còn là bạn thân nối khố, hôm nay sự có mặt của Lăng gia chính là tâm điểm của sự chú ý, Lăng Tử Quân và Lăng Tử Phong lại càng đặc biệt được nhiều người quan tâm.
Tuy rằng các thiếu gia khác đều hy vọng bản thân có cơ hội kết duyên cùng với thiên kim tiểu thư độc nhất của lão Kiều, nhưng ai cũng biết, cơ hội đó dường như bằng không.
Hẳn là lão Kiều và lão Lăng đã bàn tính xong xuôi hết cả rồi, là ai trong Lăng Tử Quân và Lăng Tử Phong thì còn chờ xem kết quả.
Giới thượng lưu dẫu cho có giàu có sang trọng thế nào thì vẫn là con người bình thường, mà họ lắm khi còn nhiều chuyện buôn dưa hơn những người khác. Mọi người vây quanh nhìn ngó xầm xì, tuy rằng không dám mạnh miệng kêu to, nhưng vẫn là âm thầm ở sau lưng hai anh em nhà họ Lăng và Kiều Thể Vi bàn tán việc hôn sự trong tương lai của bọn họ.
Kiều Thể Vi chán ghét những buổi tiệc thế này, cô ngồi trong phòng trang điểm mãi không chịu bước ra ngoài. Hôm nay cô là nhân vật chính, lão Kiều không thấy cô xuất hiện liền nhíu mày không vui, trong suốt quá trình buổi tiệc diễn ra vẫn luôn âm thầm sai người đi gọi cô tới.
"Tử Quân, bác cứ tưởng là cháu không đến."
Lão Kiều vô cùng nể mặt nâng ly rượu đến cạn cùng Lăng Tử Quân. Mà Lăng Tử Quân trước nay vẫn luôn là người lễ độ hiểu chuyện, cho dù tình cảm với Kiều Thể Vi không thành, anh vẫn luôn xem lão Kiều là bậc cha chú trong nhà, so với bố mình đều kính nể như nhau.
"Sao cháu lại không đến được ạ."
Lăng Tử Quân nở một nụ cười mang đầy tính thương mại. Anh nhìn lão Kiều, sắc mặt tỏ ra niềm nở.
Ly champagne của cả hai chạm vào nhau vang lên từng tiếng thanh thúy, những người xung quanh thấy bọn họ đều tự giác biết điều đứng tránh sang một bên.
Lão Kiều không sinh được con trai, chỉ có độc nhất cô con gái rượu là Kiều Thể Vi, trước giờ ông vẫn luôn xem Lăng Tử Quân và Lăng Tử Phong là con trai ruột của mình.
Trong hai đứa con của nhà họ Lăng, quả thực Lăng lão gia có công sinh thành và nuôi dạy khôn khéo vô cùng. Cả Lăng Tử Quân và Lăng Tử Phong đều vô cùng xuất chúng, lớn lên trong môi trường giáo dục tốt, nuôi dạy trở thành những tinh anh của giới kinh doanh.
Lão Kiều và Lăng Tử Quân nói với nhau vài ba chuyện phiếm không đáng để tâm, mắt thấy Lăng Tử Quân buông lơi sự dè chừng, lão Kiều lại đánh vào trọng tâm, nói về Kiều Thể Vi.
"Thể Vi lớn tới chừng ấy tuổi mới rời xa vòng tay bác, mới hôm nào tiễn con bé đi du học, ấy vậy mà bây giờ đã quay trở về rồi."
Kiều lão gia nói với chất giọng bình thản nhẹ nhàng, thế nhưng lại vô tình đè nặng một tảng đá vào lòng của Lăng Tử Quân.
Lăng Tử Quân hiểu rõ, lão Kiều chính là đang muốn nhắc nhở anh, trong lòng ông ấy đứa con gái rượu kia quan trọng đến mức nào.
Chuyện lão Kiều muốn tìm rể cho con gái, Lăng Tử Quân đã nghe được trên bàn cơm lúc Lăng gia họp mặt. Bố khi ấy cũng thẳng thắn đề cập đến việc nhường lại cái ghế chủ tịch cho hai anh em, với một điều kiện nghe thì hết sức đơn giản, thế nhưng lại rất khó để thực hiện.
Hồi tưởng lại quá khứ mà lòng Lăng Tử Quân cứ bồn chồn khó tả, nghĩ tới Nhan Lam vẫn còn đang ở nhà đợi mình, Lăng Tử Quân cũng muốn kết thúc buổi tiệc này thật sớm để quay trở về với cô.
Lão Kiều thấy Lăng Tử Quân phân tâm cũng không tức giận, chỉ là tiếp tục bình thản kể với anh về cô con gái mình:
"Thể Vi bây giờ khác trước rất nhiều, trông trưởng thành hơn hẳn. Đợi lát nữa cháu gặp nó, hẳn là cháu sẽ ngạc nhiên lắm."
Vừa lúc đó có người tiến tới nói nhỏ vào tai lão Kiều, gương mặt trung niên mang theo nếp nhăn của ông khẽ cười vui vẻ, ông nói với Lăng Tử Quân.
"Nó sắp tới rồi."
Lúc này, từ xa xa Kiều Thể Vi xuất hiện.
Cô vừa bước ra sảnh lớn thì đã là tâm điểm của sự chú ý, nước da trắng sáng của cô càng nổi bật trong chiếc váy đuôi cá màu đen đính đá lấp lánh.
Kiều Thể Vi vừa đi vừa gật đầu chào hỏi mấy vị quan khách hai bên đường, lúc dừng lại trước mặt Lăng Tử Quân, cô hơi mỉm cười, đuôi mắt xếch lên tinh xảo, rồi cô nàng nhìn bố mình, chào hỏi.
Xung quanh bỗng chốc trở nên náo nhiệt lạ kỳ, trước sự hội ngộ của Lăng Tử Quân và Kiều Thể Vi, dân tình không ngừng bàn tán xôn xao, còn cá cược với nhau sắp tới sẽ được mời dự một đám cưới thế kỷ của hai nhà Lăng và Kiều.
Lăng Tử Phong đứng ở cách đó không xa cũng để ý tới bọn họ, chỉ là ánh mắt anh lướt qua một chút rồi lại quay trở về xã giao cùng với những vị khách bên này.
Lão Kiều muốn tác hợp con gái với con trai của nhà họ Lăng, là Lăng Tử Quân hay Lăng Tử Phong thì ông đều ưng ý, nhưng ông hiểu rõ con gái mình có tình ý với con trai út nhà họ Lăng hơn.
"Tử Quân cháu nói xem, có phải Thể Vi rất xinh đẹp hay không?"
Lão Kiều hai mắt lem nhem nhìn con gái mình, lại quay sang Lăng Tử Quân, chờ đợi câu trả lời từ anh.
Lăng Tử Quân cũng liếc mắt nhìn Kiều Thể Vi một lượt, tuy rằng cô rất xinh đẹp, người khác đều nói thế. Thế nhưng trong mắt của Lăng Tử Quân, Kiều Thể Vi còn không sánh bằng một nửa sắc đẹp của bạn gái đang đợi ở nhà của anh.
Nhan Lam đẹp hơn rất nhiều, Nhan Lam tuyệt vời nhất.
Lăng Tử Quân trong đầu nghĩ là vậy, thế nhưng ở ngay trước mặt bậc tiền bối, anh đương nhiên không hồ đồ.
"Mọi người đều nói Kiều tiểu thư sắc nước hương trời, xinh đẹp động lòng người."
"Ôi dào."
Kiều lão gia nghe Lăng Tử Quân nói thế thì liền bắt vào trọng tâm: "Đó là người khác nói, còn cháu thì thấy thế nào?"
"Cháu thấy thế nào quan trọng lắm sao ạ?"
Lăng Tử Quân nói đùa rồi lại cười, mà Kiều lão gia nhìn qua liền biết Lăng Tử Quân không muốn đề cập quá sâu vào vấn đề này.
"Cháu thấy thế nào đương nhiên là quan trọng rồi, dẫu sao thì tương lai-"
"Bố! Bố à."
Không đợi cho Kiều lão gia nói hết câu, Kiều Thể Vi vì muốn giữ lại chút mặt mũi cho mình nên đã nhanh chóng ngăn cản.
Lăng Tử Quân hiểu rõ hàm ý của lão Kiều, nhưng nhìn hai cha con họ như thế ở trước mặt, anh cũng chỉ có thể cười một tiếng hoàn hoãn lại mọi thứ. Dẫu sao vuốt mặt cũng phải nể mũi, anh không có tình cảm với Kiều Thể Vi, nhưng hai nhà họ Lăng và họ Kiều bao năm hợp tác, không phải muốn nói bừa thế nào thì cũng được.
Lão Kiều thấy con gái can ngăn cũng không nói gì nhiều, ông thở dài nhìn hai đứa trẻ trước mặt mình, nhớ lại ngày nào còn bé tí, giờ đây đều đã đến tuổi lấy vợ lấy chồng rồi, quả nhiên làm bậc phụ huynh như ông đây hay là Lăng lão gia phải đau não chết đi được.
"Được rồi, Tử Quân, bác với cháu cũng không phải xa lạ gì, tại đây bác cũng nói thật.
Cháu và Thể Vi trước nay trông xứng đôi vừa lứa, ai nấy đều thấy vậy, hiện tại cháu được tuổi lấy vợ, Thể Vi nhà bác cũng đến tuổi lấy chồng, hai con kết hôn ắt sẽ hạnh phúc dài lâu. Bác cũng lớn tuổi rồi, cả đời này chỉ sinh được một đứa con gái, yêu thương nó hết mực... bác cũng mong hai đứa có thể nên duyên vợ chồng, thế thì bác không còn gì phải lo nghĩ nữa."