Khuya, bầu trời chìm vào trong bóng đêm tĩnh lặng.
Lăng Tử Quân đưa tay vén lớp màn nhung đen tuyền sang một bên nhìn ra ngoài trời mưa vẫn còn đang rơi. Anh đứng nghiền ngẫm một hồi ngắm từng hàng cây bị gió đánh mạnh lá rơi xào xạc, hạt mưa như mũi tên nhọn hoắc đâm xuyên qua lớp đất mềm.
Bỗng ở phía sau có tiếng mở cửa phòng tắm khiến anh vô thức quay đầu nhìn.
Lớp sương mù mờ ảo theo động tác kéo cửa phả ra bên ngoài, người phụ nữ từ bên trong bước ra dáng người yêu kiều xinh đẹp tựa như một tiên nữ hạ phàm vậy.
Cả ngày vất vả cuối cùng Nhan Lam cũng được tắm rửa sạch sẽ, lúc này cô mặc chiếc váy ngủ màu trắng mà ngày trước đã từng mặc, may mắn là trong phòng của Lăng Tử Quân vẫn còn sót lại bộ quần áo này, chắc có lẽ khi đó người làm đã thu dọn không kĩ càng.
Hơi nước bốc lên hun nóng đôi gò má của Nhan Lam, gương mặt cô đỏ bừng nhìn Lăng Tử Quân. Người phụ nữ nọ trông thướt tha vô cùng khi mặc lên mình chiếc váy ngủ màu trắng thuần khiết, cô níu vạt váy đi ra bên ngoài, má hồng rạng rỡ khiến lòng người xao xuyến không quên.
“Em tắm rửa xong rồi, anh vào đi.”
Đã khuya, Nhan Lam tẩy đi lớp trang điểm của mình, trước kia cô vốn xinh đẹp nay càng thêm duyên dáng hơn.
Bình thường gương mặt của Nhan Lam đã rất sắc xảo rồi, nét nào ra nét đó, da dẻ cũng chăm chút rất kĩ lưỡng, ra ngoài ít khi trang điểm đậm, chỉ là một lớp phấn mỏng cùng với son môi tô điểm thêm mà thôi. Lúc này đây khi hoàn toàn được tẩy sạch, gương mặt mộc ấy không những khiến người nhìn cảm thấy gẫn gũi mà còn xen lẫn cảm giác quyến rũ khó tả.
Lăng Tử Quân nhìn cô đến ngẩn người, thấy mái tóc dài của Nhan Lam vẫn còn đang ướt, nước nhỏ giọt chảy xuống cần cổ trắng ngần.
Yết hầu người đàn ông nọ trơn trượt một chút, ánh mắt anh nóng bừng dán chặt lên cơ thể mềm mại uyển chuyển sau làn váy trắng bồng bềnh tựa như cánh bướm kia.
Vì sao vợ cũ lại quyến rũ đến thế chứ! - Lòng anh rối loạn vô cùng, cảm xúc yêu đương mãnh liệt cứ như cơn sóng cuộn trào khiến anh thật đau đầu.
May mắn mà định lực của Lăng Tử Quân tốt, rất nhanh sau đã khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh như ban đầu.
“Để anh giúp em sấy khô tóc.”
Còn chưa để Nhan Lam kịp nghe hiểu những gì mà anh nói, người đàn ông kia đã đi đến bàn trang điểm, kéo hộc tủ ra tìm máy sấy tóc.
Căn phòng này so với hai tháng trước cũng không thay đổi gì nhiều, bàn phấn của Nhan Lam vẫn còn đó, trong tủ quần áo cũng sót lại vài bộ đồ ngủ của cô.
“Em ngồi xuống đây đi.”
Đột nhiên Lăng Tử Quân kéo Nhan Lam ngồi xuống ghế, ngón tay tinh tế thon dài của anh vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô. Máy sấy bật lên, tiếng ồ ồ khởi động khiến bầu không khí ngượng ngùng tan đi hơn nửa.
Nhan Lam mắt hướng mắt nhìn lên tấm gương ở trước mặt, thấy phía sau người đàn ông nọ đang dịu dàng chăm sóc mái tóc của cô. Trái tim Nhan Lam thổn thức đập nhanh, cảm xúc mãnh liệt này khiến cô vô phương tiếp nhận.
Ngón tay người đàn ông nọ như vô tình hay cố ý xượt qua vành tai khiến gò má Nhan Lam đỏ ửng vì ngượng ngùng, cô mím môi quẫn bách hạ tầm mắt không dám nhìn anh nữa.
Ngón tay người đàn ông nọ như vô tình hay cố ý xượt qua vành tai khiến gò má Nhan Lam đỏ ửng vì ngượng ngùng, cô mím môi quẫn bách hạ tầm mắt không dám nhìn anh nữa.
Chuyện sấy tóc cho vợ này trước kia Lăng Tử Quân chưa bao giờ làm, nhưng lại chẳng biết vì sao lần đầu tiên thử có thể thành thạo đến vậy.
“Em không ngờ anh lại sấy tóc cho người khác giỏi đến thế.”
Thấy bầu không khí giữa hai người cứ căng thẳng không được thoải mái, Nhan Lam cũng muốn nói câu nào đó để xoa dịu đi.
Nghe cô nói vậy, Lăng Tử Quân chỉ khẽ cười. Tay anh tiếp tục cào nhẹ da đầu của cô, sấy khô mái tóc dài mềm mượt.
“Thật ra đây cũng là lần đầu tiên anh sấy tóc cho người khác, không làm em khó chịu chứ?”
“Không đâu, tốt lắm… cảm giác rất thoải mái.”
Cuộc trò chuyện lại đi vào ngõ cụt không tìm thấy lối ra. Lăng Tử Quân sấy tóc khô rồi thì rút dây cắm rồi cất máy sấy đi. Nhan Lam ngồi ngơ ngẩn trên bàn phấn, mắt hướng tấm gương nhìn người đàn ông đang bước đi ở sau lưng.
“Em lên giường nghỉ ngơi trước đi.”
Nhan Lam gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu, phía sau lưng Lăng Tử Quân thong thả cởi nút tay áo, rồi biến mất sau cánh cửa phòng tắm.
Nhan Lam gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu, phía sau lưng Lăng Tử Quân thong thả cởi nút tay áo, rồi biến mất sau cánh cửa phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách như rót vào tai Nhan Lam, người đàn ông ở bên trong có lẽ đang bắt đầu tắm.
Không biết Nhan Lam đã ngồi ngẩn người ở đó bao lâu nữa, cứ như thế thẩn thờ một hồi như người mất hồn vậy.
Đã bao lâu rồi cô mới ngồi lại trong căn phòng này chứ… Hai tháng, hai tháng rồi ư? Thời gian hai tháng vì sao lại trôi nhanh đến thế, nhanh đến mức hiện tại cô cứ ngỡ như mình đã rời xa nơi này mấy năm trời.
Cảm xúc không quen, bồi hồi, xao xuyến và cả mong chờ một điều gì đó khiến cô khó hiểu lòng mình.
Cuối cùng sau bao lâu tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng tắt, cô giật mình tỉnh táo, lúc này vội vã chạy đến bên giường nằm xuống.
Cửa mở, Lăng Tử Quân vừa tắm xong mặc quần áo ngủ đi ra ngoài. Anh nhìn tới bên giường thấy Nhan Lam đang xoay lưng về phía anh, tấm lưng nhỏ gầy nằm đó, có lẽ là đã ngủ.
Vì sợ sẽ làm phiền tới giấc ngủ của Nhan Lam, Lăng Tử Quân thận trọng đi tới bên giường. Ngắm nhìn gương mặt đang an tĩnh ngủ của cô, người đàn ông nọ không thể kiềm lòng được mà cúi đầu xuống đặt lên trán cô một nụ hôn.
Bàn tay đưa tới vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô sang một bên, sườn mặt thanh tú lộ rõ thật khiến anh khó lòng khống chế cảm xúc của mình.
Lăng Tử Quân thở hắt ra một hơi, đợi tâm tình của mình lắng xuống, lúc này anh mới cẩn thận đưa tay lấy chiếc gối bên cạnh Nhan Lam, sau đó người đàn ông nọ tắt đèn ngủ trên tủ đầu giường rồi xoay người muốn tiến tới ghế sofa.
Thế nhưng anh còn chưa kịp rời đi, cô gái đang nằm đó đã mở mắt ra nhìn anh, nhanh chóng níu lấy tay không cho anh đi nữa.
“Anh đi đâu vậy?”
“…”
Bất thình lình nghe giọng nói của cô khiến Lăng Tử Quân có chút giật mình. Trong bóng tối Lăng Tử Quân không thể nhìn rõ được gương mặt của Nhan Lam, đèn ngủ lại một lần nữa bật sáng, đèn vàng ấm áp lan khắp căn phòng.
Nhan Lam giương mắt nhìn anh, phát hiện Lăng Tử Quân đang thẫn thờ mắt đối mắt cùng cô.
Cổ áo khoét quá sâu, theo nhịp thở của Nhan Lam mà chuyển động phập phồng, lồng ngực cô căng tràn hơi thở, đôi gò bồng đào ẩn hiện sau lớp cổ áo no đầy làm nóng bừng ánh mắt của người đàn ông kia.
Yết hầu anh trơn trượt, ánh mắt nhanh chóng đảo đi nơi khác.
Nhan Lam hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, cô vẫn vô tư hỏi lại anh: “Anh muốn đi đâu?”
“Anh- anh lấy gối ra sofa ngủ.”
Hơi thở của Lăng Tử Quân có chút rối loạn, anh tằng hắng một hơi để lấy lại bình tĩnh, phát hiện ra tới lúc này mà Nhan Lam vẫn còn đang nắm chặt tay anh không buông.
“Anh đánh thức em à?”
“Không có.” Nhan Lam lắc đầu, tuy ngượng ngùng nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh: “Nãy giờ em chưa ngủ.”
Một câu “em chưa ngủ” này khiến Lăng Tử Quân có chút lo lắng, anh chột dạ nhìn cô, sợ Nhan Lam sẽ hỏi anh vì sao khi nãy lại hôn cô như vậy.
Hai người rơi vào trầm mặc, đến cuối Nhan Lam không chịu được phải mở lời trước.
“Ngủ trên sofa đau lưng lắm.”
“Anh ổn mà, em đừng lo. Dẫu sao cũng chẳng còn cách nào…”
Câu sau cùng Lăng Tử Quân vốn chỉ muốn than thở cho một mình mình nghe, thế nhưng Nhan Lam hoàn toàn có thể nghe thấy rõ. Trông thấy vẻ mặt anh tội nghiệp, Nhan Lam cũng không đành lòng để anh nằm trên sofa ngủ suốt một đêm.
“Hay là anh ngủ trên giường đi, chia đôi gường ra là được rồi.”
Thanh âm của ai kia nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy, nếu như không phải trong phòng này bao trùm bởi sự im lặng nãy giờ thì cũng khó lòng mà nghe ra được.
Thấy Lăng Tử Quân im lặng không đáp mà cứ nhìn cô chằm chằm, Nhan Lam có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên, hiện tại chỉ muốn tìm chỗ để giấu mặt đi cho xong.
Nhan Lam đã mở lời đến mức đó, cô cũng không biết Lăng Tử Quân nghe có hiểu hay không nữa.
Nhan Lam đã mở lời đến mức đó, cô cũng không biết Lăng Tử Quân nghe có hiểu hay không nữa.
Nhan Lam thật sự cũng phục bản thân mình luôn, rõ ràng cô là nữ, lại năm lần bảy lượt trao cơ hội cho đối phương như vậy, thế mà người kia sắt đá quá lại không hiểu phong tình, miệng kín như bưng không nói được câu nào ngọt ngào dễ nghe cả…
Chính nhân quân tử dễ làm thật đấy, suốt mấy năm nay chưa từng thấy Lăng Tử Quân buông xuống vai diễn này.
Sau cùng Lăng Tử Quân và Nhan Lam thật sự đã chia đôi chiếc giường. Cái gối ôm dài chắn ngang làm thành một vách ngăn, mỗi người nằm một bên, sự im lặng bao trùm khiến bầu không khí trở nên gượng gạo vô cùng.
Nằm một chút cỡ hơn nửa tiếng đồng hồ, Nhan Lam vẫn không thể ngủ được. Cô bất động một chỗ không dám trở mình, chỉ sợ làm phiền tới giấc ngủ của người bên cạnh.
Nhưng nào ngờ người đàn ông kia cũng không ngủ được, lát sau cô cảm nhận thấy anh đang trở người xoay mặt về phía cô.
“…” Nhan Lam im lặng không lên tiếng, cứ nhắm mắt giả vờ ngủ.
Thế nhưng hơi thở gấp gáp không đều đã bán đứng cô.
Cũng chẳng biết là Lăng Tử Quân có phát hiện ra được hay không nữa, chỉ là sao càng lúc cô càng cảm thấy người kia đang áp sát gương mặt về phía cô vậy chứ?
Bỗng, một nụ hôn rơi trên môi cô.
Nhan Lam sững sờ. Cô trộm nuốt một ngụm nước bọt, mi mắt run lên, cuối cùng không thể tiếp tục giả vờ nhắm mắt ngủ nữa.
Một lần nữa Nhan Lam mở mắt nhìn, lúc này vừa hay trong bóng tối bắt gặp ánh mắt của Lăng Tử Quân. Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Tử Quân đang choàng qua người cô, động tác ác muội này và cả hơi thở gần sát nhau như thế khiến Nhan Lam thêm hoảng hốt.
Gì vậy chứ, sao đột nhiên lại đốt cháy giai đoạn vậy?