*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rống rống rống!!!”
Trên người Quang Vinh lại xuất hiện biến hóa đáng sợ. Mấy trăm tên Tắc Ba Nhĩ nhân cơ hội đánh lén vây xung quanh hắn bị hàng trăm đạo laser bắn thành tổ ong. Lam quang trên lớp khôi giáp của Quang Vinh trong đêm tối trở thành một quang cầu chói mắt, nhờ đó người ta có thể thấy một vật thể màu vàng hình cầu bay thẳng về phía hắn, không hề giảm tốc độ khi đến gần.
“Rống rống rống!!!” Tiểu Phá!!!!
Tiếng rống từ Quang Vinh như xé rách không trung, hắn đưa tay lên nhắm chuẩn thời gian chuẩn bị sẵn sàng. Hệt như đứa trẻ chơi ném bắt bóng, Quang Vinh không hề do dự mặc cho nguy hiểm chực chờ xung quanh, nắm chặt thời gian vững vàng bắt được trái banh. Hiên Viên Chiến nhanh nhẹn nhảy khỏi khoang ngực.
“Quang Vinh, hạ tay xuống!”
“Ô ô ô…”
Quang Vinh hạ tay, sau đó liền bất động, sợ mình lỡ tay làm “Cục cưng” bị hư, bên trong có Tiểu Phá a! Hiên Viên Chiến rất nhanh nhảy lên trên cánh tay Quang Vinh, ổn định thân mình bước nhanh tới chỗ quả trứng. Một quyền đập mở cánh cửa bằng thủy tinh, hắn chui vào.
“Tiểu Phá!”
Tiếng kêu hốt hoảng từ Hiên Viên Chiến dọa Quang Vinh sợ phát khóc. Tiểu Phá, Tiểu Phá, Tiểu Phá xảy ra chuyện gì? Tiểu Cửu cũng theo Hiên Viên Chiến tới, ở bên ngoài khoang thuyền nhìn đến “Phốc phốc” ôm lấy “Ma ma”, nó liền òa khóc.
“Ô ô ô…” Tiểu Phá xảy ra chuyện gì? Tiểu Phá xảy ra chuyện gì? Tay Quang Vinh không dám động đậy. Hắn nhìn thấy Tiểu Chiến ẳm Tiểu Phá đi ra từ cửa phi hành khí, hắn nghe thấy Tiểu Chiến bối rối la: “Rút quân! Trở về chúa hạm ngay lập tức!”
“Ô ô ô…” Tiểu Phá xảy ra chuyện gì? Tiểu Phá xảy ra chuyện gì? Cánh tay mền vươn ra đón Hiên Viên Chiến và Tiểu Cửu quay về khoang điều khiển, Quang Vinh buông tay. Quả trứng kim loại nặng nề rơi trên mặt đất, dập nát. Quang Vinh một lòng lo lắng cho Tiểu Phá nên tay chân luống cuống.
“Tiểu Phá… Tiểu Phá…” Ôm bảo bối vừa mất rồi tìm lại được,Hiên Viên Chiến run run. Thông tấn khí đúng lúc vang lên, hắn không rảnh để ý tới. Trên tay hắn toàn máu. Xé mở quần áo Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến phát hiện vai phải thủng một lỗ do bị súng laser bắn. Tiểu Cửu vừa khóc vừa dùng móng vuốt nắm lấy quần áo Lục Bất Phá: “Phốc phốc phốc…” Còn không ngừng gọi Hiên Viên Chiến.
Hiên Viên Chiến trong lòng máy động, rất nhanh cởi hắc bào của Lục Bất Phá, vừa nhìn, hắn liền ngây người. Bụng Lục Bất Phá quấn một tầng băng gạc màu trắng, trên dó có một vết máu kéo dài.
“Quang Vinh! Phản hồi chúa hạm! Chúng ta cần bác sĩ, chúng ta cần bác sĩ!”
“Rống rống rống rống!!!” Tiền phương có một đại đội lính Tắc Ba Nhĩ lao tới, Quang Vinh nâng một chân lên, dẫm mạnh xuống, “Rống rống rống!!!” Bốn khẩu đại pháo trên người hắn đồng loạt khởi động, ánh sáng laser màu lam tựa như ngọn lửa địa ngục lóe lên, bắn về phía thành Cách Nhĩ. Cùng lúc đó, chúa hạm nhận được tín hiệu Quang Vinh truyền tới: Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩở đâu!
“Hỏi Quang Vinh tình trạng của Mang Tang Tử tiên sinh!” Âm thanh Hiên Viên Tri Xuân lần đầu tiên xuất hiện dao động.
“Quang Vinh, tình trạng Mang Tang Tử tiên như thế nào? tình trạng Mang Tang Tử tiên như thế nào?!”
“Bác sĩ! Bác sĩ! Tiểu Phá bị thương! Tiểu Phá bị thương! Bác sĩ! Bác sĩ!”
Nghe Quang Vinh khóc nói, trái tim mọi người trên chúa hạm lâm vào run rẩy.
“Đại tướng, ta thỉnh cầu lập tức tới bên người Mang Tang Tử.” Năm phút trước vừa tới chúa hạm Mang Tà, Pháp Lý Bố lập tức yêu cầu.
Hiên Viên Tri Xuân nhìn ông một hồi, cầm chặt tay ông: “Kính nhờ ngài.” Tiếp theo liền hạ lệnh: “Tất cả hạm đội tập trung hỏa lực tập kích thần miếu Tắc Ba Nhĩ! Hấp dẫn hỏa lực bọn chúng! Lục quân sẵn sàng tiếp ứng Pha-ra-ông! Chiến hạm tiên phong hộ tống Pha-ra-ông đổ bộ!”
“Rõ!”
“Tiểu Phá, ráng lên… Tiểu Phá, vì ta, chịu đựng!” Mở lụa trắng quanh bụng Lục Bất Phára, tai Hiên Viên Chiến không còn nghe được bất cứ âm thanh gì nữa. Máu loãng ồ ồ trào ra từ miệng vết thươngtrên bụng Lục Bất Phá, thông tấn khí liên tục vang lên, Hiên Viên Chiến đấm một cú, thông tấn khí nhận.
“Tiểu Phá bị thương! Các đơn vị rút lui! Rút lui về chúa hạm!”
Mang Tang Tử tiên sinh bị thương?! Một câu khiến toàn quân Mang Tà chấn kinh. Tiếng Quang Vinh gầm gú làm bọn họ giật mình bừng tỉnh.
“Lui lại! Lui lại! Bảo hộ Mang Tang Tử tiên sinh lui lại!”
Mỗi người đều la to vào bộ đàm, điên cuồng bắn về phía kẻ địch.
“Rống rống rống rống!!!” Tay trái Quang Vinh chém một đường, đánh bay hai chiếc máy bay chiến đấu, tiếp theo là một phát đạn pháo laser màu lam. Lục Bất Phá sinh tử chưa rõ làm hắn cuồng bạo. Nghiền nát! Nghiền nát! Rống rống rống!!!
Chúa hạm cao mấy trăm méttừ từ tiến sát vào cự thú cả người tản mát lam quang giận dữ kia. Lửa đạn từ quân Tắc Ba Nhĩ mãnh liệt bắn lên chúa hạm, nhưng không cách nào ngăn cản chúa hạm di động. Những chiến hạm khác công kích càng thêm mãnh liệt, chiến hạm người Vọng Uy cũng phát huy thực lực của bọn họ, giúp ngăn cản hạm đội Tắc Ba Nhĩ bên ngoài khí tầng.
“Tiểu Phá… ráng lên, ráng lên…” Hiên Viên Chiến không còn biết gì nữa. Người trong ngực hắn hô hấp càng lúc càng mỏng, hơi thở tử vong bao phủ trên người hắn. Thuốc cầm máu chỉ có tác dụng với miệng vết thương trên vai Lục Bất Phá, nhưng máu từ bụng thì không cách nào cầm được, máu loãng không ngừng trào ta. Khiến hắn hoảng sợ chính là máu chảy càng lúc càng nhiều và nhanh.
“Quang Vinh! Mau trở lại đến chúa hạm! Tiểu Phá cứ chảy máu!”
“Rống rống rống rống!!”
Quang Vinh thấy được đèn tín hiệu chớp nháy từ chúa hạm, sải bước dài nhất có thể. Tất cả chướng ngại vật lọt trong tầm mắt đều biến thành cám dưới làn đạn laser. Phía sau hắn, trọng trang sư và đội đặc nhiệm vì hắn quét dọn kẻ thù ở hậu phương và hai bên trái phải. Thông tấn khí của Hiên Viên Chiến vẫn mở, bọn họ đều nghe được tiếng la của hắn, nghe được tiếng la sợ hãi của hắn.
“Ma ma ma…” Nước mắt Tiểu Cửu tích trong lòng bàn tay Lục Bất Phá, rồi mới chảy xuống. Móng vuốt nó gắt gao nắm chặt cánh tay “Ma ma”, sợ hãi “Ma ma” bỏ lại nó.
“Hiên Viên thượng tá, ta là Pháp Lý Bố. Ta đang tới gần ngươi, xin ngươi hãy để Quang Vinh cho ta tiếp ứng.”
Âm thanh Pháp Lý Bố như cọng rơm cứu mạng, Hiên Viên Chiến lập tức hô to: “Quang Vinh! Đón Pháp Lý Bố Pha-ra-ông!”
“Rống rống rống rống rống!!!”
Trên vai Quang Vinh xuất hiện hai chiếc đèn màu đỏ, nhờ tín hiệu dẫn đường chớp lóe, rất nhanh một chiếc phi thuyền mini màu trắng xuất hiện phía trước. Ngay lúc đó, bên mạn sườn chiếc phi thuyền xuất hiện một quả đạn laser bắn tới. Quang Vinh rống giận phóng ra một chùm đạn laser màu lam, trong chớp mắt, viên đạn kia và chủ nhân của nó liền biến thành tro.
Giống như lúc bắt được phi thuyền của Lục Bất Phá, Quang Vinh giơ tay vững vàng tiếp được phi thuyền của Pháp Lý Bố. Cánh tay mềm lập tức xuất hiện, ngay khi Pháp Lý Bố đi ra liền quấn lấy thân thể ông, đưa vào trong khoang ngực. Từ trước đến nay Quang Vinh chưa bao giờ để người lạ đi vào trong khoang ngực, nhưng vì Tiểu Phá hắn phá lệ. Vừa tiến vào trong, Pháp Lý Bố chưa kịp lên tiếng, liền bị tình huống Lục Bất Phá trước mắt hù dọa. Quỳ gối bên người Lục Bất Phá, sắc mặt hắn lúc này xám trắng như người sắp chết, Pháp Lý Bố lập tức cầm cổ tay hắn, tinh thần lực màu trắng tràn ra từ người ông, cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong cơ thể Bất Phá.
Hiên Viên Chiến ômLục Bất Phá không dám nhúc nhích, hắn lo lắngnhìn Pháp Lý Bố, giờ phút này tất cả đích hy vọng đều ở trên người Pháp Lý Bố. Không dám hỏi có phải Tiểu Phá sắp rời khỏi hắn hay không, không, không, Tiểu Phá không thể rời khỏi hắn. Nhất là sau khi hắn hiểu được tình yêu là gì, Tiểu Phá tuyệt đối không thể bỏ hắn đi như vậy được.
Hai mắt Pháp Lý Bố đột nhiên mở to, kinh ngạcnhìn về phía Hiên Viên Chiến, lòng Hiên Viên Chiến một mảnh tro tàn. Hắn nắm lấy hai bả vai Pháp Lý Bố, khàn khàn cầu xin: “Cứu… cứu hắn! Ta cầu ngài cứu hắn!”
Pháp Lý Bố nhìn Hiên Viên Chiến, lại nhìn Lục Bất Phá. Khi ông nhìn đến bụng Lục Bất Phá không ngừng chảy máu, lần đầu tiên thất lễ hô to: “Trở về chúa hạm ngay lập tức! Ta muốn liên lạc với đại tướng ngay lập tức!”
Hiên Viên Chiến luống cuống tay chân đưa thông tấn khí cho Pháp Lý Bố. Pháp Lý Bố không nhận lấy, hai tay vẫn truyền tinh thần lực từ cổ tay Lục Bất Phá, hô to về phía thông tấn khí: “Mau bảo bác sĩ chuẩn bị lồng kính! Chuẩn bị lồng kính cho trẻ con! Mang Tang Tử tiên sinh và đứa nhỏ rất nguy hiểm!”
Trên chúa hạm im lặng toàn tập, Hiên Viên Chiến kinh ngạc đến ngây người trừng Pháp Lý Bố, mà ngay cả Quang Vinh đang cuồng bạo cũng đột nhiên ngừng lại, hệt như năng lượng bị gián đoạn.
“Sao lại dừng! Phải nhanh chóng trở về chúa hạm! Mang Tang Tử và đứa nhỏ đều rất nguy hiểm!”
Tiếng Pháp Lý Bố rống lên làm bừng tỉnh Hiên Viên Chiến, hắn hô to một tiếng: “Quang Vinh!” Năng lượng bị gián đoạn của Quang Vinh phục hồi. Gào to vài tiếng, chạy nhanh về phía chúa hạm.
“Rống rống rống rống!!!!” Tiểu Phá có Tiểu Tiểu Phá! Tiểu Phá có Tiểu Tiểu Phá! Cút ngay! Cút ngay!
“Tiểu Phá, chịu đựng! Cố lên! Vì ta và con của chúng ta, ngươi nhất định phải chịu đựng!” Hiên Viên Chiến run rẩy nắm chặt tay Lục Bất Phá tê thanh cầu xin, Tiểu Phá có con của hắn! Có con của hắn! Nhưng niềm vui sướng này và sinh mệnh hai người quan trọng nhất đời hắn tùy thời rời khỏi hắn.
Lời Hiên Viên Chiến làm Pháp Lý Bố cả kinh, nhưng ông không có thời gian. Ông nhắm mắt lại, để mình tập trung tinh thần lực. Ông nhất định phải bảo trụ Tiểu Phá và đứa nhỏ trong bụng hắn.
Khi Quang Vinh chạy về phía chúa hạm thì trên đó vẫn lặng ngắt như tờ. Hiên Viên Tri Xuân trừng thông tấn khí thật lâu vẫn không thể hoàn hồn. Không chỉ ông, những người biết được tin này đều thế. Mang Tang Tử tiên sinh và… Đứa nhỏ? Đứa nhỏ? Đứa nhỏ nào? Đứa nhỏ ở đâu ra? Đứa nhỏ của ai?
Thượng Quan Nông là người đầu tiên hoàn hồn, hắn vọt tới bên đài điều khiển cằm thông tấn khí vội hỏi: “Pha-ra-ông, là đứa nhỏ của ai?”
Trả lời hắn là tiếng khàn khàn rít gào: “Đúng vậy, là con của Tiểu Phá và ta! Đứa nhỏ sắp sinh! Chuẩn bị lồng kính!!”
Chiến? Thượng Quan Nông nhìn chăm chú thông tấn khí gần 20 giây. Con của Chiến? Con của Chiến? Của Chiến… Hắn đột nhiên quay đầu, la to với mọi người còn đang ngây ngẩn: “Con của Tiểu Phá sắp sinh! Mau chuẩn bị lồng kính!”
Một tiếng này đánh thức mọi người, quang não chúa hạm nhanh chóng phát lệnh: “Nhân viên y tế chú ý! Nhân viên y tế chú ý! Lập tức chuẩn bị lồng kính cho trẻ em! Tình trạng Mang Tang Tử tiên sinh rất nguy kịch, chuẩn bị sẵn sàng! Tám phút nữa Quang Vinh sẽ tới, Tám phút nữa Quang Vinh sẽ tới.”
Các bác sĩ và y tá lập tức phân công. Cáng cứu thương sẵn sàng, bình dưỡng sẵn sàng, dao phẫu thuật và thuốc sẵn sàng. Trên chúa hạm không có lồng kính cho trẻ em, bọn họ lấy lồng kính vô trùng cho bệnh nhân làm lồng kính tạm thời. Các nhân viên y tế bận rộn chuẩn bị đâu vào đấy để sẵn sàng nghênh đón Mang Tang Tử và đứa trẻ sắp xuất thế, mà Hiên Viên Tri Xuân vẫn ngây người nhìn chằm chằm thông tấn khí không nhúc nhích.
“Đại tướng, bốn phút nữa sẽ đến bên dưới chúa hạm.”
Thông tín viên sắc mặt khẩn trương nhỏ giọng nói. Hiên Viên Tri Xuân nhẹ nhàng gật đầu.
Tư Không Vô Nghiệp vỗ thông tín viên: “Hạ lệnh nhân viên trên chúa hạm chuẩn bị tiếp ứng. Chiến hạm tiên phong che giấu Quang Vinh lên tàu.”
“Rõ.” Thông tín viên đi hạ lệnh.
Tư Không Vô Nghiệp nhìn những người hồn vẫn chưa quay về khắp bốn phía, đi trước mặt đại tướng: “Đại tướng, Quang Vinh sắp đến. Nhân viên y tế đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Vô Nghiệp, vừa rồi ngươi có nghe không?” Hai mắt Hiên Viên Tri Xuân vẫn dán chặt lên thông tấn khí.
“Ta nghe được.” Trong lòng Tư Không Vô Nghiệp không hề bình tĩnh như nét mặt hắn biểu hiện.
“Chiến nói như vậy phải không?” Hiên Viên Tri Xuân đã quên thân phận mình lúc này, gọi thẳng tên thằng cháu.
“Hắn nói…” Nội tâm Tư Không Vô Nghiệp nóng lên, “Hắn nói… Con của Tiểu Phá… Muốn ra đời. Đúng thế, là con của hắn và Tiểu Phá.” Hắn vừa mới dứt lời, Hiên Viên Tri Xuân đột nhiên quay đầu lại trừng hắn: “Ngươi lặp lại lần nữa!”
Tư Không Vô Nghiệp im lặng vài giây: “Con của Tiểu Phá, sắp chào đời. Là con của hắn, và Chiến.”
Biểu tình của Hiên Viên Tri làm người ta nhìn không thấu, không chỉ dùng khiếp sợ, phẫn nộ, bối rối để hình dung mà còn phức tạp hơn nhiều. “Con của Tiểu Phá và Chiến?” Tư Không Vô Nghiệp gật đầu. Tin tức này tới quá mức chấn động, bọn họ còn chưa kịp chuẩn bị. Tiểu Phá là nam tính, Hiên Viên Chiến đúng là nam tính, mà hiện tại, hai người bọn họ có con sắp sinh! Tư Không Vô Nghiệp cảm thấy đầu choáng mắt hoa sắp ngất đi. Này đến tột cùng là chuyện gì vậy hả.
“Đại tướng! Quang Vinh đã xuất hiện trong tầm nhìn! Hai phút sau sẽ đến chúa hạm!”
Hai mắt Hiên Viên Tri Xuân đột nhiên tỏa sáng: “Mở khoang đáy ra!”
“Rõ!”
“Tất cả hỏa lực che giấu cho Quang Vinh! Trọng trang sư vàđội đặc nhiệm toàn lực công kích!”
“Rõ!”
“Lệnh cho hạm đội tiên phong và phụ hạm chuẩn bị cất cánh. Sau khi tất cả lên tàu toàn bộ dùng tốc độ nhanh nhất rút lui khỏi Cách Nhĩ tinh!”
“Rõ!”
Ba hồn bảy phách bị dọa bay mất cuối cùng cũng về đủ, Hiên Viên Tri Xuân phát ra từng đạo chỉ lệnh. Ông đứng trước cửa kính, khẩn trương nhìn chăm chú nhìm đốm ánh sáng màu xanh bao phủ đang đến gần. Đếm ngược từ 50 giây, 40 giây, 30 giây… Ông xoay người chạy ra hành lang. Khoang đáy của chúa hạm mở ra, Hiên Viên Tri Xuân thấy được thân ảnh Quang Vinh, nhìn thấythang cứu viện thả xuống, nhìn thấy có laser bắn vào người Quang Vinh.
“Bắn cho ta!Tuyệt đối không cho bọn Tắc Ba Nhĩ tiếp cận chúa hạm!” Ông rít gào. Thân thể Quang Vinh bị nhấc khỏi mặt đất, vô số dây kéo được phóng ra, Hiên Viên Tri Xuân mắt cũng không chớp nhìn chăm chú Quang Vinh. Bác sĩ và nhân viên y tế đang đứng một bên chờ.
“Trọng trang sư vàđội đặc nhiệm nhanh chóng rút lui! Mười phút sau tất cả hạm đội rút lui khỏi Cách Nhĩ tinh!”
“Rõ!”
Hiên Viên Tri Xuấn vừa ra lệnh vừa chạy xuống cầu thang. Từ cổ tay Quang Vinh bắn ra dây thép, đem thân thể to lớn cố định vững xong, hắn thu hồi dây thép làm cơ thể bay lên trong nháy mắt.
“Rống rống rống rống!!” Quang Vinh còn đang trong tình trạng cuồng bạo. Sau khi tiến vào chúa hạm, khoang ngực liền mở ra. Chân vừa chạm xuống boong tàu, hắn lập tức ngồi xổm xuống. Hiên Viên Tri Xuân đã chạy tới bên người Quang Vinh.
Tiểu Cửu xuống đầu tiên, theo sau là Pháp Lý Bố, trong sự lo lắng chờ đợi của Hiên Viên Tri Xuân, Hiên Viên Chiến ẳm Lục Bất Phá giẫm lên trên tay Quang Vinh, vững vàng nhảy xuống đất.
“Lập tức cấp cứu, tình huống Tiểu Phá rất nguy hiểm.” Chẳng quan tâm nói chuyện với Hiên Viên Tri Xuân, Pháp Lý Bố nhanh chóng hạ lệnh.
“Phòng cấp cứu ở đâu!” Trên tay Hiên Viên Chiến toàn máu, hắn rống to.
“Mau đưa Tiểu Phá cho bác sĩ! Ngươi ôm hắn làm cái gì!” Hiên Viên Tri Xuân rống giận, lúc này Hiên Viên Chiến mới nhìn thấy bác sĩ. Hắn kích động đặt Lục Bất Phá lên cáng, Hiên Viên Tri Xuân liền đẩy hắn ra, rống to: “Lập tức cấp cứu! Còn ngốc ở đó làm gì!” Ông thấy máu chảy ra từ bụng Lục Bất Phá.
Trong lúc nhất thời, bởi vì Mang Tang Tử trọng thương trở về mà bên trong chúa hạm rối loạn thành một đoàn.
*********
*Lồng kính cho trẻ em, thường chỉ có mấy bé sinh non hoặc bị bệnh mới nằm trong này thôi, trẻ bình thường được đưa về bên mẹ ngay sau khi y tá làm vệ sinh: