*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trưởng phòng, đây là tình báo mới chặn được từ bọn Tắc Ba Nhĩ.”
Tư Không Vô Nghiệp lập tức gửi đến phòng làm việc tạm thời cho Thượng Quan Nông, rồi đi nhanh ra ngoài.
“Nông, sao rồi?” Vừa tiến vào phòng Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp liền hỏi.
Sắc mặc Thượng Quan Nông ngưng trọng, Âu Dương Long lắc đầu với Tư Không Vô Nghiệp, ý bảo hắn kiên nhân chờ Thượng Quan Nông phiên dịch. Tin này không sử dụng ngôn ngữ người Tắc Ba Nhĩ thường dùng mà là một loại ngôn ngữ cổ, còn kết hợp tiếng lóng, hao phí rất nhiều tâm trí. Ý thức được lo lắng của bản thân vô tình tạo áp lực cho Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp đi đến phía sau người kia, đặt hai tay lên vai hắn, im lặng cổ vũ.
Thượng Quan Nông cau mày, Tư Không Vô Nghiệp cúi đầu thấy quầng thâm dưới mắt hắn, lo lắng nhìn về phía Âu Dương Long. Sắc mặt Âu Dương Long càng thêm lạnh,cố dằn lo lắng dưới đáy lòng. Nhưng cả hai đều rõ, bây giờ bọn họ không thể làm bất cứ điều gì ngoài im lặng đứng phía sau Thượng Quan Nông, không quấy rầy hắn.
Ước chừng ba mươi phút sau, sắc mặt Thượng Quang Nông kinh biến, nhìn đoạn văn phiên dịch hô lớn: “Vô Nghiệp! Lập tức báo cho đại tướng ngay, bọn Tắc Ba Nhĩ chuẩn bị đem Tiểu Phá làm tế phẩm hiến cho thần Tắc Ba!”
Âu Dương Long và Tư Không Vô Nghiệp không kịp phản ứng, nhưng sau đó liền xoay người chạy vội ra ngoài. Thượng Quan Nông cầm bản dịch chạy theo sau.
Bên trong chúa hạm, sau khi nhận tin, đại tướng Hiên Viên Tri Xuân triệu tập cuộc họp khẩn cấp với cấp dưới, nhằm lập kế hoạch tác chiến mới. Liên bang đã chuẩn bị sẵn kế hoạch đối phó chuyện người Tắc Ba Nhĩ bắt Lục Bất Phá làm con tin uy hiếp, không ngờ bọn chúng muốn đem người đi làm tế phẩm!
Sau cuộc họp căng thẳng, Hiên Viên Tri Xuân hạ lệnh: “Lệnh cho trọng trang sư sau khi đổ bộ thì dốc toàn lực tấn công hoàng cung Tắc Ba Nhĩ và thần điện. Đội đặc nhiệm bất chấp tất cả cứu cho bằng được Mang Tang Tử tiên sinh!”
“Rõ!”
Cùng lúc, tổng bộ Liên bang nhận được được mật điện từ Hiên Viên Tri Xuân gửi tới, không khí căng thẳng bao trùm phòng họp. Người Tắc Ba Nhĩ là tộc người cuồng tín. Bọn họ thờ phụng ác thần Tắc Ba tham lam, hiếu chiến. Chỉ cần đạt mục đích, người Tắc Ba Nhĩ quyết không từ thủ đoạn. Tuy lực công kích không bằng người Vọng Uy, nhưng bù lại có số chiến hạm nhiều nhất và dân số gấp ba lần 4 hành tinh kia cộng lại.(Gồm Hàn Cát, Vọng Uy, Mang Tà, Thủy Xuyên)
Tinh hệ Tắc Ba Nhĩ do 15 tiểu tinh hợp thành, sản lượng lam tinh ít hơn tinh hệ Mang Tà nhiều. Do vóc người nhỏ nên không sử dụng cơ giáp chiến sĩ loại lớn, thay vào đó là phi thuyền, chiến hạm, vũ khí, cơ giáp chiến sĩ mini size cỡ nhỏ. Khi đối diện cơ giáp chiến sĩ cỡ lớn, bọn cuồng tín đó áp dụng quy tắc lấy thịt đè người, mấy trăm thậm chí mấy ngàn người lái phi thuyền chiến đấu loại nhỏ đồng quy vu tận với đối phương. Tựa như loài kiến ăn thịt người đông nghìn nghịt như nước lũ tràn qua con mồi, trong tích tắc con vật đáng thương chỉ còn bộ xương.
Nếu không phải tinh hệ Tắc Ba Nhĩ cách tinh hệ Mang Tà khá xa, hạm đội viễn trình lại chưa hoàn thiện kỹ thuật, bọn họ là địch nhân nguy hiểm nhất của Liên bang Mang Tà. Đó cũng là lý do tại sao Hàn Cát kết đồng minh với Thủy Xuyên.Lực tinh thần cao kết hợp cùng ký sĩ thú chiến đấu mới có thể chống đỡ thế tiến công của người Tắc Ba Nhĩ.
Bên trong phòng họp trên chúa hạm, Thượng Quang Nông một mình lưu lại lo lắng hỏi: “Đại tướng, Hiên Viên Chiến liên lạc với Tiểu Phá chưa?” Sau khi tập kết cùng bọn họ, Quang Vinh liền biến mất. Cho nên hành tung Hiên Viên Chiến lúc này bị liệt vào bí mật quân sự có độ cơ mật cao, nhưngThượng Quan Nông, Âu Dương Long cùng Tư Không Vô Nghiệp đã sớm đoán được hắn đi nơi nào.
Hiên Viên Tri Xuân trầm thanh nói: “Thượng Quan trưởng phòng, trước khi chắc chắn Mang Tang Tử tiên sinh an toàn, xin đừng hỏi bất cứ điều gì về tình hình Hiên Viên thượng tá.”
“Thật xin lỗi, đại tướng, là ta nóng vội.” Áp chế lo âu, điều chỉnh tốt cảm xúc xong, Thượng Quan Nông nói, “Đại tướng, người Tắc Ba Nhĩcho rằng Tiểu Cửu là con thần Tắc Ba. Chúng ta có thể lợi dụng điểm này kéo dài thời gian để cứu Tiểu Phá. Bọn chúng muốn đem Tiểu Phá làm tế phẩm, hòng mang Tiểu Cửu đi. Chỉ cần Tiểu Cửu kịch liệt phản ứng, không cho người nào tách bọn họ ra, chúng ta sẽ tranh thủ được nhiều thời gian.”
Hiên Viên Tri Xuân nặng nề gật đầu: “Ta đã biết, ta sẽ lập tức an bày ổn thỏa.”
Chào theo nghi thức quân đội xong Thượng Quan Nông liền ly khai. Chiến sẽ sớm nhận được tin, hắn nhất định có biện pháp nói cho Tiểu Phá phải làm sao. Chiến, ngươi nhất định phải tìm được Tiểu Phá!
Sau khi Thượng Quan Nông đi, Hiên Viên Tri Xuân mở thông tấn khí đặc biệt ra, vẫn không có tin từ Quang Vinh, điều này làm ông khá thất vọng. Chuyện này chứng tỏ bọn họ chưa liên lạc được với Lục Bất Phá. Mở khoang điều khiển, lập tức hình ảnh vũ trụ mênh mông xuất hiện trước mắt, lo lắng hiếm khi có dần tràn ngập nội tâm người chỉ huy già. Mười mấy năm hòa bình khiến Liên bang mất cảnh giác, để kẻ thù dễ dàng trà trộn vào trung tâm, dưới mí mắt bọn họ bắt đi người quan trọng nhất đối với Liên bang, thân là chỉ huy cao nhất của quân đội, ông không còn mặt mũi nào đối diện với trên dưới Liên bang. Chưa từng lo lắng khi Hiên Viên Chiến trở về sẽ bị xử phạt như thế nào, lần đầu tiên Hiên Viên Tri Xuân cảm thấy mình già thật rồi, ông cảm thấy bản thân không còn thích hợp để tiếp tục đảm nhận chức đại tướng quân đội nữa.
…
Lục Bất Phá chẳngrõ Hiên Viên Chiến có đuổi theo không, hắn đau sắp chết rồi. Vết hồng trên bụng trái càng lúc càng rõ, giống như sắp rách ra, mà đúng là hắn đang chịu đựng nỗi thống khổ bị xé thịt thật. Để bảo tồn thể lực, trừ bỏ đi vệ sinh, Lục Bất Phá ít xuống giường. Từ lúc đó đến nay, Tiểu Cửutrở nên ngoan và thông minh một cách thần kỳ. Lúc có người tiến, liền hung ác “Chiêm chiếp”, người đưa thức ăn và nước uống đều nhanh tay đặt xuống rồi cong chân bỏ chạy, sợ chọc giậnTiểu Cửu. Khi bọn họ đã đi, Tiểu Cửu sẽ giúp Lục Bất Phá lấy thức ăn nước uống; liếm liếm chỗ đau ở bụng trái cho Lục Bất Phá; mở cửa sẵn khi Lục Bất Phá đi vệ sinh, thậm chí đảm đương làm nạng lâm thời. Trước một Tiểu Cửu ngoan như thế, Lục Bất Phá nhiều tự kiểm điểm bản thân, trước kia hắn quá hung dữ với vật nhỏ kia.
Trong phòng mở đèn suốt, Lục Bất Phá không biết mình đã ngây người trong đây được mấy ngày. Có lẽ là mười, cũng có thể là hai mươi ngày hoặc là một tháng. Hắn chỉ cảm thấy tốc độ bay chậm quá, tự hồ vĩnh viễn không thể hạ cánh. Xốc áo lên nhìn, rồi Lục Bất Phá buồn bực thả lại, màu sắc vệt hồng trên bụng lại đậm lên. Hiện tại hắn không dám đụng vào, cho dù chỉ cọ nhẹ với quần áo cuxnng có thể làm hắn đau đến hít thở không xong, ra một thân đích mồ hôi lạnh.
“Ma ma ma ma…”
Tiểu Cửu ghé vào một bên nhỏ giọng gọi, mười tám đôi mắt hồng thũng do mỗi ngày đều khóc.
Lục Bất Phá suy yếu ôm Tiểu Cửu, hôn mắt, lại hôn phần cổ nơi bị Duy Lạp dùng súng laser bắn trúng.Đến bây giờ nghĩ lại hắn còn sợ gần chết. May Tiểu Cửu da dày, nói đó chỉ bị nám đen. Nếu Tiểu Cửu xảy ra chuyện gì, cho dù phải cắn hắn nhất định cắn tên Duy Lạp kia đến chết.
“Tiểu Cửu, có sợ không?”
“Chiêm chiếp!” Không sợ!
Chẳng rõ có phải cả hai bị nhốt chung quá lâu không, Lục Bất Phá cảm thấy mình hoàn toàn có thể hiểu lời Tiểu Cửu nói. Hắn phì cười, ở bên tai Tiểu Cửu nhỏ giọng nói: “Tiểu Chiến nhất định sẽ tới cứu chúng ta, nói không chừng hắn hiện tại đang ở đâu đấy gần đây đó.”
“Phốc phốc, ma ma…”
“Không biết bọn họ tính xử trí ta như thế nào…” Lục Bất Phá lẩm bẩm, “Nếu lấy ta là con tin, chắc…”
“Chiêm chiếp chiêm chiếp!!!!” Tiểu Cửu vừa nghe nháy mắt bạo phát, chín móng vuốt gắt gao bám lấy bộ cos Batman Lục Bất Phá mặc trên người, nhe hàm răng trắng muốt.
“Ha hả…” Bộ dáng Tiểu Cửu chọc Lục Bất Phá cười, cố gắng phớt lờ chỗ đau, hắn chọt chọt cái mũi vật nhỏ, “Tiểu Cửulà thần bọn họ tôn sùng, có Tiểu Cửu bảo vệ, ta mới không lo lắng.”
“Ma ma ma… Chiêm chiếp thu!” Tiểu Cửu liều mạng gật chín cái đầu, nhe răng nhếch miệng. Lục Bất Phá gấp gáp chặn lại, sợ trước khi bọn họ chạy trốn, mấy cái đầu nhỏ đã rụng trước.
Ở nơi Lục Bất Phá không biết, có tên to xác nào đó ủy khuất mà “Ô ô”, chừng nào hắn có thể nói chuyện với Tiểu Phá đây. Đề phòng hành tung bại lộ, Hiên Viên Chiến không cho Quang Vinh liên lạc với Lục Bất Phá, này quả thật là làm khóQuang Vinh. Không nhúc nhích bám vào trên chiến hạm hơn 12 ngày, Quang Vinh hận không thể đục một lỗ rồi nhảy vào tìm Tiểu Phá. Bất quá vừa nghĩ tới làm thế Tiểu Phá sẽ gặp nguy hiểm, Quang Vinh cắn răng nhịn.
“Ô ô ô…” Chừng nào mới có thể nói chuyện với Tiểu Phá nha.
“Nhẫn nại.” Nhai bánh quy nén không rõ vị, nội tâm Hiên Viên Chiến vô cùng lo lắng. Hạm đội Tắc Ba Nhĩ đã bay qua hành tinh Quang Mễ đi vào ngân hà Mạt Cáp. Màn hình phòng điều khiển hiện lên bản đồ tinh hệ Tắc Ba Nhĩ, Hiên Viên Chiến nhíu mày, nếu hắn là gia gia nhất định sẽ điều hạm đội trực tiếp tớihành tinh Mạt Cáp, mà có lẽ hạm đội Liên bang đang ở cách phía sau không xa. Chỉ là, cái hành tinh Cách Nhĩ chết tiệt này sao xa dữ vậy chứ!
“Ô ô ô…” Chừng nào mới được nói chuyện với Tiểu Phá đây.
“Nhẫn nại.” Nhai xong hai cái bánh quy nén vô vị, Hiên Viên Chiến lấy dao găm ra lau lần thứ N. Lưỡi dao sắc bén phản xạ gương mặt mà da thịt tương liên với kim loại, dữ tợn mà vặn vẹo. Xuống tay từ chỗ nào trên người tên Duy Lạp đây? Đùi, không, vẫn là vai.
…
Khoảng cách Mang Tang Tử tiên sinh bị bắt đã qua bốn mươi lăm ngày, Liên bang vẫn không có nửa điểm tin tức. Nhóm học sinh tốt nghiệp từ trường học ra còn chưa kịp tổ chức tiệc mừng trưởng thành, liền trực tiếp bị đưa vào trọng trang sư. Không khí chiến tranh dày đặc, chiến hạm tuần tra khắp nơi, tin tình báo cho thấy người Vọng Uy tập kết 400 ngàn quân và 2.500 chiến hạm đi về phía tinh hệ Tắc Ba Nhĩ.
Người Vọng Uy bị người Tắc Ba Nhĩ lừa được Thượng Quan Nông kiên trì không ngừng “Khuyên bảo”, chuẩn bị trả thù bọn vô lại kia. Hiện tại chưa rõ đây có phải là hành động đánh lạc hướng hay không. Phòng ngừa bọn họ nửa đường quay đầu đánh úp tinh hệ Mang Tà, thừa dịp binh lực Liên bang mỏng nhất để xâm lấn, nên toàn Liên bang đã vũ trang sẵn sàng chiến đấu. Dù thế người dân Mang Tà không bởi vì thế mà bị khủng hoảng, đối với họ an nguy của Mang Tang Tử tiên sinh quan trọng gấp mấy lần chuyện người Vọng Uy gây hấn.
Dưới sự hướng dẫn của Tạp Nặc, nhóm phản loạn tiến vào đội tiên phong, nguyện ý dùng tính mạng bản thân để chuộc tội. Bạch Thiện cự tuyệt, nhóm Duy Lạpkhông thể đại diện toàn bộ phe phản loạn, bọn họ không cần vì lỗi lầm cá nhân Duy Lạp gây ra mà chịu tội chung. Để thư hoãn cảm xúc bài xích những người phe phản loạn, Ủy ban phái những người trẻ tuổi đi ra ngoài tuần tra các hành tinh hoặc là tham gia diễn luyện tiền chiến. Ủy ban đã cùng quân đội thương thảo qua, trong nhóm phản loạn, tập trung những người trẻ tuổi lại, con trai đưa vào trường huấn luyện quân sự chính quy, con gái thì vào bệnh viện đào tạo chuyên môn.
Khoảng cách là nguyên nhân sâu xa gây ra hiểu lầm, những chuyện xảy ra trước đó tạo thành ảnh hưởng sâu sắc đối với Liên bang Mang Tà.
…
“Cốc cốc cốc.“
Có người gõ cửa. Lục Bất Phá mơ màng tỉnh dậy trong đau đớn. Tiểu Cửu đã nhảy xuống giường, ầm ĩ“Chiêm chiếp” gầm rú cánh cửa, không có người ngoài vào.
“Mang Tang Tử tiên sinh, một tiếng sau phi thuyền sẽ đáp xuống sân bay đế quốc. Xin ngài chuẩn bị rời thuyền.” Là Tạp Cẩu Mã Tư.
Lục Bất Phá nháy mắt thanh tỉnh: “Được.”
“Ta chờ ngài và Tắc Đồ Tháp ngoài cửa.”
“Được.”
Khoác nhanh “Áo khoác cánh dơi” vào, Lục Bất Phá ngoắc Tiểu Cửu lại, ghé sát nói: “Tiểu Cửu, lát nữa đi ra ngoài, một tấc cũng không rời ta, nhớ không?”
“Ma ma ma!”
“Rất ngoan.”
Vịn phần bụng bên trái, miễn cưỡng đứng lên, Lục Bất Phá hút khí mấy lần, thời khắc chiến đấu tới rồi.