Đợi đến hai ngày sau vẫn chưa có thêm tin tức từ Duy Lạp, nhưng Lục Bất Phá cũng không để tâm. Lúc trước cảm thán sao thời gian trôi qua chậm quá, ấy thế mà bây giờ lại hận một ngày không thể có 64 mấy giờ. Nào là chuẩn bị tiết mục cho buổi lễ tất niên, rồi đến bệnh viện kể chuyện cổ tích cho bọn nhỏ, còn phải soạn giáo trình cổ văn nữa. Nguyên bản Lục Bất Phá muốn để khi nào rảnh thì làm, kết quả hắn phát hiện có vài thứ sắp quên mất. Vì “Cứu giúp” trí nhớ chính mình, Lục Bất Phá không thể không đem hạng mục này sắp lên trước tiên.
Trong cuộc sống bận rộn, có một chuyện luôn quấy nhiễu Lục Bất Phá ── chính là hắn thường xuyên đói bụng và mệt mỏi. Ngoài ra, còn có một chuyện nữa làm hắn bất an, chính là phần bụng bên trái vẫn không thoải mái. Có chút trướng, lại có một chút tê tê, không thể nói rõ là cảm giác gì. Nhớ đến Pháp Lý Bố Pha-ra-ông từng nói trong bụng trái của hắn có dư ra một bộ phận, hắn liền cảm thấy bồn chồn, sợ hãi mình có vấn đề. Nên không dám nói cho bất luận kẻ nào, việc liên quan đến hắn thì dù chỉ là một chút chuyện nhỏ cũng là việc đại sự đối với Liên bang, chớ nói chi việc hắn cảm thấy không thoải mái. Lục Bất Phá thường ấn ấn bụng, cũng không biết có cái gì dị thường không. Ngẫm lại chính mình trừ bỏ có thể ăn có thể ngủ tựa hồ cũng không thấy cái gì không ổn, hắn tạm thời đem chuyện vất sang một bên.
Tết sắp tới Lục Bất Phá bận đến không kịp thở. Tất cả tiết mục đều do một tay hắn chỉ đạo, còn muốn kiêm luôn cả chức đạo diễn cùng biên kịch. Thượng Quan Nông giúp hắn rất nhiều, tuy rất nhiều chuyện cũng không hiểu, nhưng Lục Bất Phá chỉ cần nói một lần, hắn liền có thể làm. Có Thượng Quan Nông cùng tổ ba người hỗ trợ, Lục Bất Phá vội thì vội, cũng chưa đến nỗi rối loạn trận tuyến. Nhưng thời gian hắn về nhà càng lúc càng trễ, Lục Bất Phá đang tại phòng làm việc của mình sắp xếp hồ sơ, gần đây hắn đều ở lại.
Nhìn Lục Bất Phá càng ngày càng hiện ra vẻ mỏi mệt, sắc mặt Hiên Viên Chiến cũng càng ngày càng không tốt. Bất quá hắn không khuyên bảo Lục Bất Phá, mà đem chuyện của đội đặc nhiệm giao cho phó đội trưởng Cát Liệt, còn mình thì bồi ở bên người Lục Bất Phá, ở cạnh người kia khi hắn tăng ca, lúc hắn đói bụng thì làm đồ ăn cho hắn.
“Thượng Quan, buổi tối hôm nay sẽ diễn tập. Thông báo mọi người 8 giờ đến phòng số 1 tập hợp.”
“Được.”
“Biệt Lâm, sau khi bọn nhỏ đến để mấy nhóc đó đến phòng nghỉ chờ. Nhớ chuẩn bị ca-cao và trái cây.”
“Yên tâm.”
“La bác, ngươi liên lạc với Tạp Nặc, nói hắn một tiếng rưỡi nữa dẫn người lại đây.”
“OK.”
“Thẩm Dương, ‘Đồng phục’ biểu diễn của chúng ta sao rồi?”
“Đã chuẩn bị tốt!”
Tuy rằng nhân lực ở phòng “Mang Tang Tử tiên sinh” không thể so với văn phòng của chủ tịch quốc hội Bạch Thiện nhưng mức độ khẩn trương hoàn toàn tương đương. Lục Bất Phá cuối đầu nhìn bản bố trí nhiệm vụ trên tay. Tiểu Cửu theo đuôi khó có được ngoan ngoãn ở trong góc chơi một mình (bởi vì quấy rối nên đã bị đánh rất nhiều lần).
Hiên Viên Chiến nhanh đưa một ly ca-cao đến cho Lục Bất Phá, trực tiếp uy đến miệng hắn. Lục Bất Phá há mồm uống, trên tay vẫn không có ngừng. Uống xong, hắn nhìn Hiên Viên Chiến cười cười tỏ vẻ cảm ơn, rồi mới tiếp tục vùi đầu làm việc.
“Ai nha!” Lục Bất Phá đột nhiên kêu một tiếng, tất cả mọi người khẩn trương nhìn lại, chỉ thấy hắn trừng Hiên Viên Chiến.
“Tiểu Phá?” Thượng Quan Nông kêu một tiếng.
“Ta đã quên một việc!” Lục Bất Phá không kịp giải thích, bắt lấy Hiên Viên Chiến kéo đi ra ngoài. Ra khỏi văn phòng, hắn kiễng mủi chân nhỏ giọng nói: “Đêm nay diễn tập chấm dứt, ngươi tập hợp đội viên của ngươi lại đây, ta có việc muốn bọn họ làm.”
Nửa bên mi tâm Hiên Viên Chiến nhăn lại: “Diễn tập kết thúc là đến giờ ngươi đi ngủ!”
“Sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.” Lục Bất Phá kéo đầu Hiên Viên Chiến xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu. Hiên Viên Chiến trầm mặt lo lắng một hồi: “5 phút.”
“Đủ rồi.”
Khi trở lại văn phòng, mới vừa ngồi xuống, thông tấn khí của Lục Bất Phá lại vang lên. Vừa thấy là Duy Lạp gọi, hắn đem thông tấn khí vào toilet, Hiên Viên Chiến cũng theo qua. Xuất hiện là hình ảnh người vẫn hay ngại ngùng, bất quá có chút kích động. Thông tấn khí vừa thông, Duy Lạp liền khẩn cấp mà nói: “Mang Tang Tử, tiên sinh. Bọn họ, đồng ý.”
Lục Bất Phá trong lòng nhẹ nhàng thở ra: “Ở nơi nào gặp? Lúc nào?”
“Buổi sáng ngày mai, à, khoảng 13 giờ, ở rừng Mạch Tạp, khu 19 phía đông, bọn họ có người ở bên kia, chờ.”
Lục Bất Phá quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Chiến, đối phương gật gật đầu, hắn nói: “Hảo. 13 giờ sáng mai, ta sẽ đến đúng giờ.”
“Ta, ta lập tức, nói cho bọn hắn biết!”
Thông tấn khí tắt, Lục Bất Phá hỏi: “Chỗ đó là nơi nào?”
Hiên Viên Chiến thấp giọng nói: “Là nơi người Thiết Đạt sinh sống.”
“Người Thiết Đạt?” Lục Bất Phá kinh hô, “Chẳng lẽ bọn họ cùng người Thiết Đạt có quan hệ?”
Sắc mặt Hiên Viên Chiến rất nghiêm túc: “Tình báo của chúng ta không có nói qua người Thiết Đạt cùng phản loạn giả có liên quan. Có thể bọn họ trốn ở gần chỗ người Thiết Đạt sống.”
Lục Bất Phá ngẫm lại nói: “Ngày mai đi sẽ biết. Chuyện này chưa cần nói với Ủy ban. Ta đã đáp ứng bảo hộ an toàn cho bọn họ, không thể nuốt lời.”
“Ừ.”
…
Rạng sáng 2 giờ Lục Bất Phá cùng Hiên Viên Chiến mới trở lại doanh địa. Trước đó Hiên Viên Chiến đã cho phó đội trưởng Cát Liệt cùng với các đội trưởng tiểu đội lệnh tập hợp đội viên. Cho nên khi bọn họ trở về Cát Liệt cùng các tiểu đội trưởng cùng phó đội trưởng đều chưa nghỉ ngơi, chờ cả hai.
Lục Bất Phá chỉ có 5 phút, hắn liền nói ngắn gọn: “Ta cần mọi người biểu diễn một tiết mục, làm tiết mục áp trục cho buổi biểu diễn.”
“Tiểu Phá, ‘Áp trục’ là cái gì?” Cát Liệt hỏi.
“Chính là tiết mục cuối cùng, nhưng lại là tiết mục trọng yếu nhất của toàn buổi biểu diễn.”
“Hảo! Không thành vấn đề!”
Vừa nghe hắn nói như thế, tất cả mọi người đều nâng hai tay tán thành. Bọn họ chưa từng có cơ hội biểu diễn qua.
Nhóm các tiểu đội trưởng xoa tay. “Mang Tang Tử tiên sinh, chúng ta sẽ biểu diễn cái gì?”
Lục Bất Phá cười thần bí: “Ca hát.”
“A?” Này rất dễ đi.
Lục Bất Phá búng ngón tay cái tách, tổng phụ trách Hiên Viên Chiến đem ca từ phát cho mỗi người, hạ lệnh: “Trước giữa trưa ngày mai mọi người cố gắng học thuộc ca từ.”
“Tuân lệnh! Đội trưởng!”
Tấ cả đều nhiệt huyết sôi trào khi đọc ca từ.
Sau khi rời đi, Hiên Viên Chiến đem Lục Bất Phá cõng trên lưng trở về nhà của cả hai. Ghé vào trên lưng Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá liền cùng Chu Công gia gia chơi cờ. Nửa đêm, hắn theo thường lệ bị đói tỉnh, Hiên Viên Chiến không hề oán hận nửa câu đứng lên làm đồ ăn khuya cho hắn.
Lúc Hiên Viên Chiến đem đồ ăn khuya bưng vào, trong lòng Lục Bất Phá đột nhiên nảy lên một loại tình cảm, làm cho hắn theo bản năng mà nói ra: “Hiên Viên Chiến, ta hình như đã yêu ngươi rồi.”
Cước bộ Hiên Viên Chiến nháy mắt dừng lại, ý thức được chính mình nói cái gì, người nào đó mang vẻ mặt mệt mỏi cười hì hì: “Cảm động đi, còn không mau tới hầu hạ bổn đại gia ăn cơm.”
Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến giãn ra, hắn lặng yên đi đến bên giường, đem đồ ăn khuya đưa tới. Không có một tia lãng mạn ấm áp, cũng không nhiều ái ngữ hoa mỹ, Lục Bất Phá vùi đầu ăn cơm. Hiên Viên Chiến nhìn chăm chú đỉnh đầu người trong lòng, một con mắt tràn ngập cảm xúc.
Theo thường lệ cơm nước xong, đánh răng ngã đầu liền ngủ. Lục Bất Phá thực sự không có lương tâm quăng việc dọn dẹp rửa chén cho Hiên Viên Chiến. Nhưng người “Hình như” bị “Tỏ tình” nào đó hoàn toàn không có ý niệm ngủ trong đầu. Đem Tiểu Cửu đang chiếm thước sào vất đến một bên, hắn ngồi bên cạnh Lục Bất Phá, bán khuôn mặt buộc chặt, rất muốn không thèm để ý đến dáng vẻ mệt mỏi của Lục Bất Phá mà đem hắn lột sạch, đè lên làm chính sự tốt đẹp kia.
…
Lúc 10 giờ sánh, Lục Bất Phá phá lệ tỉnh dậy. Nói cho Thượng Quan Nông cùng tổ ba người tối hôm nay hắn mới tới văn phòng, Lục Bất Phá có chút khẩn trương mà nhìn bên ngoài. Muốn hắn một tiểu hài tử mới 15 tuổi đi tham dự sự kiện mức độ cấp Liên bang của một hành tinh, sao hắn không khẩn trương cho được. Hiên Viên Chiến nhìn chăm chú khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lục Bất Phá, di chuyển tới trước mặt đối phương.
“Hả?” Tầm mắt bị người ngăn trở, Lục Bất Phá hoàn hồn.
Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến thực sự nghiêm túc: “Tối hôm qua ngươi có nói một câu.”
“Nói cái gì?” Lục Bất Phá không hiểu ra sao.
Nháy mắt bán khuôn mặt nào đó liền âm trầm: “Ngươi đã quên?”
Lục Bất Phá gắng lục trí nhớ, nhưng không có kết quả. “Tối qua ta có nói cái gì sao, hổng nhớ nữa. Ta nói cái gì?”
Người nào đó với bán khuôn mặt đen đến dọa người. “Ngươi đã quên?!”
Gia khỏa này mói sáng sớm đã lên cơn, Lục Bất Phá cũng đen mặt: “Rốt cuộc là nói cái gì. Ngươi nói thẳng không được sao?”
Hiên Viên Chiến cắn chặt hàm răng, thực sự mất hứng. Lục Bất Phá cũng không cao hứng: “Ta nói cái gì? Lát nữa còn đi gặp thủ lĩnh nhóm cấp tiến, ngươi muốn cùng ta cãi nhau sao?”
Hiên Viên Chiến ngồi bên người Lục Bất Phá, không lên tiếng.
Lục Bất Phá bị chọc giận, hắn đang bận muốn chết, gia khỏa này còn cố tình gây sự. Ngẫm lại, hắn cùng Hiên Viên Chiến đã lâu chưa cãi nhau, quả nhiên gia khỏa này không chịu nổi “Cô đơn lạnh lẽo”. Tức giận, Lục Bất Phá cũng không thèm nói chuyện, nhích nhích bên cạnh cách xa Hiên Viên Chiến.
“Tối hôm qua lúc ăn khuya ngươi có nói một câu.” Hiên Viên Chiến nhắc nhở.
Lục Bất Phá tức giận sẳng giọng: “Ta nhớ ra rồi, ta nói thức ăn rất dở.”
Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến co rúm, không nói.
Tối hôm qua hắn rốt cuộc đã nói cái gì? Lục Bất Phá hồi tưởng. Trong đầu hiện lên một hình ảnh, tim của hắn đập bụp bụp liên hồi, cơn tức nháy mắt hết sạch. Nhìn má trái màu bạc sáng bóng lạnh như băng của người ngồi cạnh, hắn nhấc chân đá đá đối phương, hừ hừ nói: “Lời hay không nói lần thứ hai.”
Hiên Viên Chiến lập tức quay đầu lại, bán khuôn mặt khôi phục bình thường.
“Giề đó. Ngươi muốn bổn đại gia lặp lại lần nữa hả?” Lục Bất Phá giảo hoạt cười cười.
Hiên Viên Chiến đưa tay đem người kéo lại, ôm vào trong ngực: “Không có ‘Hình như’.”
Là sao. Lục Bất Phá cảm thấy mình theo không kịp suy nghĩ Hiên Viên Chiến. Suy nghĩ nửa ngày, hắn cố nghiêm nét mặt, nhẫn cười nói: “Lúc đó ta còn chưa khẳng định. Hiện tại nhất định là ‘Không’.”
“Tiểu Phá!” Hiên Viên Chiến đem mặt Lục Bất Phá xoay lại.
Lục Bất Phá đấm Hiên Viên Chiến một quyền, hung ác ba ba hỏi: “Ngươi không phải không để ý sao? Không phải Liên bang các ngươi giáo dục chỉ cần để ý việc nối dõi tông đường mặc kệ chuyện tình cảm sao?”
“Tiểu Phá!” Hắn thích nghe Tiểu Phá nói như vậy.
Lục Bất Phá đứng lên: “Đến giờ đi rồi.”
“Tiểu Phá!”
Nhìn lại, Lục Bất Phá thấy một đôi mắt khẩn trương. Hắn gõ gõ bên mặt bằng kim loại của Hiên Viên Chiến: “Nói gì đi chứ?”
Hiên Viên Chiến ngậm miệng, qua một lúc hắn lên tiếng: “Ta không hiểu đó là cảm giác gì, nhưng ta thích nghe ngươi nói, muốn nghe ngươi nói. Tiểu Phá.” Hắn không cần “Hình như”, chỉ cần “Khẳng định”.
Trái tim Lục Bất Phá đập liên tục, giãy khỏi lòng ngực Hiên Viên Chiến, rồi đè mạnh đem đối phương đặt ở trên ghế sofa, cưỡi lên. Hai tay cởi thắt lưng người dưới thân, đã lâu không làm khiến Hiên Viên Chiến lập tức “Hưng phấn”. Thấy Lục Bất Phá gục xuống, ác liệt mà cọ xát vị trí “Phấn khởi” nào đó của hắn.
“Tiểu Phá.” Ánh mắt Hiên Viên Chiến thay đổi, thanh âm cũng thay đổi.
“Lát nữa chúng ta còn chuyện quan trọng cần làm.” Cắn miệng Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá vói tay vào trong quần áo đối phương.
“Ngươi đã thật lâu không cùng ta làm!” Hiên Viên Chiến oán hận mười phần.
“Ta bận a. Ngươi cũng thấy đó.” Lục Bất Phá vô tội mà nói, “Đừng động dục a, lát nữa còn phải đi.”
“Tiểu Phá!” Hiên Viên Chiến cắn răng đè lại bàn tay quấy rối của Lục Bất Phá, “Không có ‘Hình như’.”
“Tại sao không phải ‘Hình như’?” Lục Bất Phá gặm cắn cổ Hiên Viên Chiến, “Ngươi là tên gia khỏa tính tình siêu thối nát, lại thối thí. Bộ dạng lại khó coi, trên người lại nhiều chỗ không trọn vẹn, còn cao gấp đôi so với ta, ta mà yêu ngươi mới là lạ đó.”
“Tiểu Phá!”
“Tại tối hôm qua lúc ngươi làm đồ ăn khuya cho ta, ánh sáng đèn mờ mờ làm người thoải mái, ta mới nói ‘Hình như’ yêu ngươi.” Giựt cánh tay Hiên Viên Chiến ra, Lục Bất Phá kích thích phần ngực mẫn cảm bên dưới.
“Tiểu Phá!” Giọng nói thô ráp.
Lục Bất Phá nhìn đồng hồ, 11 giờ. Hắn thổi khí bên tai Hiên Viên Chiến: “Ngươi chỉ có nữa tiếng.”
“Rống!”
Hiên Viên Chiến thoải mái xoay người “Tự tìm đường chết” nào đó đặt ở dưới thân, hai ba cái lột sạch. Lục Bất Phá dùng ngón chân cọ xát phần cứng rắn giữa hai chân Hiên Viên Chiến, quyến rũ mà ngoắc ngoắc ngón tay: “Nửa tiếng thôi, nếu lúc đó ngươi còn chưa ra ta cũng mặt kệ.”
“Đã đủ!” Rất nhanh cởi y phục của mình, Hiên Viên Chiến cắn miệng Lục Bất Phá, không quên nhắc nhở, “Nói! Không phải ‘Hình như’!”
“Đánh chết ta cũng không nói.” Cùng Hiên Viên Chiến kịch liệt môi lưỡi giao hòa, Lục Bất Phá đã động tình.
Lâu rồi không trải qua kích tình mãnh liệt như thế, thời điểm thân thể tiếp nhận vạn phần vất vả, Lục Bất Phá đau đến chảy nước mắt. Nhưng hắn không cự tuyệt Hiên Viên Chiến tiến vào, cùng dĩ vãng nhiệt tình giống nhau đáp lại đối phương. Da thịt dán vào vài chỗ lạnh lẽo, bắt lấy cánh tay phải bằng máy, hai chân Lục Bất Phá treo trong khủy tay Hiên Viên Chiến, gian nan chịu đựng Hiên Viên Chiến tiến vào.
“Tiểu Phá.” Hiên Viên Chiến cố ý muốn nghe câu nói kia.
“Ngươi không hiểu… sao, còn muốn, ta nói…” Lục Bất Phá sờ lên má trái đối phương.
“Tiểu Phá.” Lâu lắm không có làm, bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến vì khắc chế mà vặn vẹo.
“Ta mới không thương ngươi, đồ, xấu, trai!” Đột nhiên bị nhồi vào, đầu óc Lục Bất Phá trống rỗng.
“Tiểu Phá, lặp lại lần nữa, không cần ‘Hình như’.”
“Không, đánh chết, ta cũng, a ngô!”
Hiên Viên Chiến tìm phương pháp làm Lục Bất Phá đầu hàng, hai tay chế trụ thắt lưng Lục Bất Phá, hắn ngừng động, hắn muốn câu trả lời thuyết phục. Bị yếu thế Lục Bất Phá cắn môi, không thèm nói. Một con mắt híp lại, Hiên Viên Chiến chậm rãi rút bản thân, ở thời điểm Lục Bất Phá kinh hoảng, hắn đột nhiên đẩy mạnh vào.
“A! Hiên Viên Chiến!”
“Tiểu Phá!” Chậm rãi rút ra.
“Không, đánh chết ta cũng, a!”
“Tiểu Phá!”
“Không! Ngô ngô!”
Màn tra tấn tàn khốc trình diễn trong phòng khách, Hiên Viên Chiến hóa thân người hành hình tàn nhẫn, còn Lục Bất Phá là một người bị tra tấn kiên cường. Một bên có bức cung, một bên nhất định không chịu nói. Hình phạt dần dần mất đi khống chế, ghế sofa mềm mại sắp không thể chịu đựng những cú mãnh liệt va chạm.
“Tiểu Phá!”
“Ngô! A! Yêu, ta yêu ngươi… A a…”
Bức cung thành công, người hành hình sau khi đạt được lời hắn muốn liền hoàn toàn mất không chế, hung khí ở trong người đối phương rong ruổi. Tóc Lục Bất Phá rơi tán loạn, toàn thân đỏ bừng vì tình cảm mãnh liệt, nhìn mà Hiên Viên Chiến liền thú hóa. Hai người đều cực độ khát vọng thân thể đối phương, hoàn toàn quăng cái chuyện quan trọng nào đó ra sau đầu.
Ở bên ngoài chơi đùa hồi lâu, Tiểu Cửu đang vui vẻ lên lầu, vừa thấy hai người đang tiến hành Amateur Wrestling, nó lập tức nhắm lại chín cái mồm lặng lẽ chạy xuống. Lao ra sân thẳng đến chỗ Tiểu Quang, sau khi được Tiểu Quang ôm lấy, nó khẩn cấp mà gọi: “Phốc phốc… Ma ma… Chiêm chiếp…”
Quang Vinh nhanh chóng đem Tiểu Cửu bỏ vào ngực khoang thuyền, đóng cửa, nhỏ giọng dặn dò: “Tiểu Chiến cùng Tiểu Phá đang chơi Amateur Wrestling, chúng ta tuyệt đối không thể đi quấy rầy.”
“Phốc phốc phốc phốc… Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu thật ngoan ngoãn gật chín cái đầu.
Không khí trong phòng càng lúc càng nóng. Nâng gương mặt Hiên Viên Chiến lên, Lục Bất Phá trực tiếp cắn cái miệng của hắn. Tư thế đã biến thành khóa ngồi, Lục Bất Phá được ái nhân nâng lên hạ xuống, hung khí thoải mái ra ra vào vào trong cơ thể. Trên bụng Hiên Viên Chiến còn lưu lại chứng cứ động tình của Lục Bất Phá, mà người nào đó vốn rất khó tiết đang liên tục vui vẻ hưởng thụ mỹ thực trước mặt.
“Hiên Viên Chiến, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi…” Bởi động tình mà một lần lại một lần lặp lại lời Hiên Viên Chiến thích nghe, Lục Bất Phá hung hăng mút mạnh cổ đối phương, chắm chú vào công việc chế tạo ô mai, trên người hắn cũng sớm che kín dấu vết Hiên Viên Chiến để lại. Động tác Hiên Viên Chiến càng ngày càng nhanh, cuối cùng hắn trực tiếp đứng lên, bước đến bên tường đem Lục Bất Phá áp lên điên cuồng ra vào.
Ở trong ngực hắn, Lục Bất Phá dị thường nhỏ xinh, loại điên cuồng vượt qua phạm vi có thể chịu đựng, hắn thất thanh thét chói tai. Rồi nghe Hiên Viên Chiến khàn khàn ra lệnh: “Lặp lại lần nữa!”
“Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi! Hiên Viên Chiến! A a a!!!”
Tiếng gầm nhẹ đáng sợ truyền ra, Hiên Viên Chiến ngậm môi Lục Bất Phá, đem kích tình của mình không hề giữ lại bắn vào trong cơ thể ái nhân. Mồ hôi hai người từng giọt từng giọt giao hòa cùng một chỗ, đầu váng mắt hoa, Lục Bất Phá chỉ cảm thấy tcả người run rẩy bởi vừa trải qua đợt tình ái quá điên cuồng.
Ôm chặt Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến dần dần tỉnh táo ách giọng nói: “Cám ơn ngươi, Tiểu Phá.”
Lục Bất Phá vô lực lắc đầu: “Đừng cảm ơn, xem mấy giờ rồi.”
Hiên Viên Chiến quay đầu nhìn đồng hồ, thực bình tĩnh mà nói: “12 giờ 45 phút.”
Lục Bất Phá đứng bật dậy, rống to: “Còn không mau thả ta ra! Bị muộn rồi!”
…
12 giờ 50 phút, các đội viên đội đặc nhiệm khó hiểu nhìn đội trưởng khiêng Mang Tang Tử tiên sinh vào phi hành khí, lại khó hiểu nhìn đội trưởng lái phi hành khí với tốc độ không muốn sống bay về hướng rừng Mạch Tạp, ngay cả Tiểu Cửu cũng không mang theo, chẳng lẽ có chuyện trọng đại xảy ra? Phó đội trưởng Cát Liệt tính liên hệ hỏi tình huống, nhưng thống tấn khí đối phương đang ở chế độ tự động trả lời.
Trong phi hành khí, Lục Bất Phá rống giận: “Đã nói không được quá nữa tiếng! Mau giúp ta rửa sạch sẽ!”
“Chưa tới giờ, thả lỏng.”
“Lát nữa ta mà đau bụng, nhất định sẽ đem máy móc khí quan trên người ngươi đều hủy đi!”
“Thả lỏng!”
“A! Ngón tay ngươi đừng có lộn xộn!”
“Đêm nay ta còn muốn.”
“Muốn cái đầu của ngươi!”