Phát hiện nơi này tồn tại mỏ lam tinh phong phú, Lục Bất Phá mặc dù vẫn chưa thoát ra khỏi gút mắc giữa “Bảo hộ sinh thái” VS “Liên bang lớn mạnh”, nhưng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại hắn đã ra một quyết định. Để Phượng hoàng chở hắn cùng Hiên Viên Chiến, cả hai muốn tận dụng mọi khả năng trong phạm vi rộng xác định vị trí mỏ lam tinh. Quang Vinh quá lớn, hành động bất tiện, Lục Bất Phá để nó lại trên đồng cỏ bao la cạnh hồ, ra điều kiện sẽ tìm thêm vài khối lam tinh thạch nữa để trấn an Quang Vinh khóc lóc đòi theo.
Lần đầu Lục Bất Phá cưỡi Phượng hoàng, kì thật vẫn có chút sợ sợ. Lỡ như té xuống vấn đề không chỉ khó giữ được cái mạng nhỏ, mà hắn sẽ nát như tương, chết kiểu đó thật khó coi. Phía trước mỗi bên cánh Phượng hoàng có một khối xương cứng nhô ra, vừa vặn có thể nắm trong tay. Lục Bất Phá xấu xa nghĩ lẽ nào Phượng hoàng vốn sinh ra là để cho người ta cưỡi? Bất quá hắn không dám nói, vạn nhất để cái con Phượng hoàng cao ngạo này nghe được ném hắn ra giữa không trung thì thảm.
Hai tay Hiên Viên Chiến từ phía sau duỗi ra, bao lấy bàn tay đang nắm hai khối xương cứng kia của Lục Bất Phá, sau đó hai chân kẹp chặt thân thể Phượng hoàng, bảo hộ Lục Bất Phá trước người. Phượng hoàng ngưỡng mặt lên trời kêu vài tiếng, tiếp đó đôi cánh lớn của nó phành phạch bay lên không trung. Lục Bất Phá nhịn không được thét lên, đừng có quăng ta xuống nha! Ta sợ chết!
“Không cần khẩn trương, ta sẽ giữ chặt ngươi!” Hiên Viên Chiến ở phía sau trấn an hắn, sau đó đè thấp cơ thể, giữ thăng bằng. Cả người Lục Bất Phá gần như úp sấp trên lưng Phượng hoàng, tại sao Hiên Viên Chiến ngồi trên lưng Phượng hoàng thì oai phong ngời ngời, còn hắn lại sợ đến thế kia chứ?
“Hiên Viên Chiến, sau khi trở về, tìm cho Phượng hoàng một cái yên, đây, đây đúng thật là, liều mạng” Lục Bất Phá không bởi vì mình sợ chết mà mất mặt. Trời ạ, sao hắn lại bay lên không trung mà chẳng có nỗi một biện pháp an toàn nào như thế. Nhắm hai mắt lại, lần đầu Lục Bất Phá phát hiện mình sợ độ cao. Trong phim đều là diễn giả. Mấy đạo diễn đó phải thử cưỡi điểu một lần mới biết.
Hiên Viên Chiến dán sát vào Lục Bất Phá, ghé vào tai hắn nói: “Sẽ không ngã đâu”
“Nha ô…” Phượng hoàng cũng kêu một tiếng, giống như muốn nói với hắn rằng nó sẽ không để hai người té xuống.
“Tin, tin hai ngươi một lần” Nghĩ đến Phượng hoàng là tọa kỵ đặt biệt mà Hiên Viên Viên bắt về cho mình, Lục Bất Phá miễn cưỡng mở hai mắt, dù sao cũng không thể phớt lờ dụng tâm của Hiên Viên Chiến được. Sau khi mở hai mắt, hắn kinh hô một tiếng, đôi mắt cũng không khép lại được nữa.
“Hiên Viên Chiến! Thật đẹp!” Phượng hoàng bay không nhanh lắm, cánh rừng rậm rạp bao phủ trong làn sương mờ ảo bên dưới hắn, trước mặt hai người, loáng thoáng có thể thấy được thác nước hùng vĩ mang theo hơi nước mạnh mẽ trút xuống, cách đó không xa phía bên phải bọn hắn, một con sông màu lam nhạt từ trong rừng xuyên qua, giữa đám mây, vô số chim chóc xinh đẹp đang tự do bay lượn, sau khi thấy Phượng hoàng liền rối rít nhường đường. Nhân gian tiên cảnh bất quá chỉ đến thế mà thôi.
“Phượng hoàng! Đến thác nước đi!” Làm gì còn nhớ tới chuyện sợ hãi nữa, Lục Bất Phá chỉ xem như mình tới đây du lịch miễn phí, với lại còn có phi cơ tư nhân. Thấy hắn đã hết sợ, bán gương mặt Hiên Viên Chiến bình tĩnh trở lại, hắn buông một tay đang ôm Lục Bất Phá ra. Phượng hoàng không hổ là phượng hoàng, nó nghe được Lục Bất Phá muốn đi đâu, kêu to vài tiếng bảo đám chim phía trước nhường đường, để nó gia tăng tốc độ.
“A a a!!!” Lục Bất Phá nhịn không được la lên, gió mang theo hơi ẩm thổi lên mặt hắn, hắn cảm giác mình giống như một vị kỵ sĩ trên không, đang tuần tra lãnh địa của mình. “Ta là kỵ sĩ trên không…Ta là chúa tể rừng rậm…Ta là thái sơn…” Bầu trời chỉ có hắn và Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá rất không biết xấu hổ gào thét. Hưng phấn và vui thích của Lục Bất Phá truyền sang Hiên Viên Chiến, hắn không thèm nhìn mỹ cảnh bên dưới, một con mắt người cùng một con mắt cơ giới chuyên chú nhìn Lục Bất Phá.
Mặc dù Lục Bất Phá luôn miệng gọi Hiên Viên Chiến T – 800, nhưng hắn vẫn có điểm khác với T – 800. Bán gương mặt hắn không phải bị chia đều ra theo đúng đường giữa, mà chệch từ trán phải xéo xuống, đi qua mi tâm thẳng xuống nhân trung rồi ngoặc qua miệng cho tới cằm trái, vì thế Hiên Viên Chiến có đôi môi hoàn chỉnh, nhưng quai hàm trái là cơ giới. Cho nên lúc hai người hôn nhau không tồn tại bất cứ mâu thuẫn nào không thể dàn xếp được. Mà lúc này Hiên Viên Chiến đang nhìn chòng chọc vào miệng Lục Bất Phá, lão nam nhân suốt 35 năm qua chưa từng ăn mặn nay đối với loại vận động nào đó đâm ra nghiện, cho dù chỉ nhìn Lục Bất Phá vui mừng la hét như vậy, hắn cũng muốn hôn môi đối phương, cùng đối phương làm chuyện tốt đẹp.
Hiên Viên Chiến vẫn không có động tĩnh, Lục Bất Phá xoay đầu qua phải, liền thấy một tên sửu nam chỉ có nửa cái mặt nghiêm túc meo meo nhìn môi hắn. Hắn cười lạnh một tiếng, há mồm ngậm lấy đôi môi gần trong gang tấc kia, hôn nhau trên không cảm giác không tệ. Bầy chim bay trên bầu trời chỉ thấy hai con vật xấu xí chỉ có một cái đầu ngồi trên lưng thần điểu ba đầu đáng sợ đang dán miệng vào nhau, thật không biết ngượng.
Liếm liếm môi, Lục Bất Phá hơi thở bất ổn nói: “Chờ xuống đất hôn tiếp, vạn nhất té xuống thì thật lợi bất cập hại”
“Tiểu Phá” Hiên Viên Chiến vô cùng cấp thiết, để Lục Bất Phá cảm thụ sự nôn nóng của hắn.
Lục Bất Phá thụi hắn một cú: “Ta muốn nghỉ ngơi!” Trước khi trở về hắn tuyệt đối không làm.
“Tiểu Phá!”
“Không được thương lượng”
Sớm biết Hiên Viên Chiến tính dục mạnh như vậy, đêm đó tên này có nhịn chết Lục Bất Phá cũng sẽ không giải quyết giúp đối phương, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống!
Phượng hoàng kêu to vài tiếng, hai người nắm chặt khối xương cứng. Nó lao mạnh xuống xuyên qua màn hơi thác nước, giữa tiếng thét chói tai không dứt của Lục Bất Phá đáp trên một tảng đá lớn bên cạnh con thác. Cú hạ cánh vừa rồi so với cáp treo tuyệt đối kích thích hơn gấp trăm lần. Gục trên lưng Phượng hoàng, Lục Bất Phá chân mềm nhũn động cũng không động. Hiên Viên Chiến nhảy khỏi lưng Phượng hoàng, đem người bị dọa hỏng ôm xuống. Chân vừa chạm đất, Lục Bất Phá liền đặt mông ngồi bệt xuống, quá kích thích rồi.
Phượng hoàng chỉnh chỉnh lại lông vũ của mình, đi xung quanh xem xét. Hiên Viên Chiến lấy dao găm và súng ống trên người ra kiểm tra một phen, nếu gặp phải mãnh thú hắn muốn bảo đảm mình có thể chế ngự đối phương trong thời gian nhanh nhất. Lục Bất Phá ngồi dưới đất hoàn hồn, nước từ thác nhỏ giọt lên người hắn, làm hắn tỉnh táo hơn nhiều.
“Hiên Viên Chiến, xem thử thông tấn khí có tín hiệu hay không”
Hiên Viên Chiến lấy thông tấn khí ra: “Không có, vẫn là trạng thái nhiễu sóng”
Lục Bất Phá bò dậy, men theo bờ vừa đi xuống dưới, vừa nói: “Chúng ta đến vùng nước cạn xem thử” Hiên Viên Chiến vượt qua hắn tiến lên phía trước dẫn đường.
Tảng đá rất trơn, giày Lục Bất Phá không thích hợp đi trên đó, hắn dứt khoát cởi giày chân trần giẫm lên tảng đá, việc này làm cho hắn nhớ tới thời điểm mà mình vẫn còn ở địa cầu cũng đã từng đi qua khu du lịch thác nước, nhưng chỗ đó khắp nơi đều là người, nước cũng không được trong vắt như vậy. Biết đâu sau này mình được trở về nhà, có lẽ sẽ không còn thích ứng nữa. Trên địa cầu không nơi nào có được cảnh sắc tuyệt vời như thế này.
Đi tới vùng nước cạn, Lục Bất Phá lại vừa kinh hỉ vừa trầm trọng, không cần lại gần cũng biết. Dưới mặt nước bích lam bích lam chính là tảng đá bích lam phát sáng. Đáy hồ không bị bùn che lấp, lam tinh thạch trở nên chói mắt.
“Nha ô!”
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu của Phượng hoàng, Lục Bất Phá và Hiên Viên Chiến đầu tiên là ngẩn ra, Lục Bất Phá vứt giày chạy về hướng kia, Hiên Viên Chiến một phen kéo hắn vào lòng, cấp tốc chạy đi. Phượng hoàng kêu càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng gấp, hai người tìm được nó trong một sơn động cạnh thác nước.
Vừa tiến vào động, hào quang lam sắc lóa mắt khiến Lục Bất Phá nhắm hai mắt lại, Hiên Viên Chiến đem hết thảy trong động thu hết vào con mắt cơ giới của mình. Lam sắc, trừ bỏ lam sắc vẫn là lam sắc. Bên kia, Lục Bất Phá cũng đã mở hai mắt, một màn trước mặt làm hắn quỳ xuống đất_____mỏ quặng lam tinh_____trong toàn bộ tư liệu Mang Tà tinh không hề có mỏ quặng lam tinh nào được ghi chép lại. Cho đến nay, tất cả lam tinh mà năm quốc gia trên các hành tinh tìm được đều là chôn sâu dưới lòng đất, vậy mà bọn hắn lại thấy được mỏ quặng lam tinh!
“Nha ô!”
Nhưng đây không phải là nguyên nhân Phượng hoàng kêu gọi, Lục Bất Phá và Hiên Viên Chiến đột nhiên hồi thần, sau đó bọn hắn lại sửng sốt. Trước mặt bọn hắn, một quả trứng màu lam nhạt cực lớn lẳng lặng dựa vào thành động. Phượng hoàng không có tiến lên, mà có chút nôn nóng đi tới đi lui trước quả trứng. Lục Bất Phá bò đến phía sau Phượng hoàng, nhỏ giọng hỏi: “Phượng hoàng, đó là trứng của ngươi hả?”
“Nha ô ô!” Phượng hoàng quay đầu, sáu con mắt hung hăng trừng Lục Bất Phá, giống như muốn nói nó là chim trống, sẽ không đẻ trứng!
“A, thật xin lỗi thật xin lỗi, ta định nói, đây là trứng Phượng hoàng?” Lục Bất Phá vội vàng giải thích, đầu hắn có chút choáng.
“Nha ô…” Phượng hoàng lắc lắc ba cái đầu, nó có vẻ càng thêm nôn nóng. Nó dùng cánh lớn vỗ vỗ Lục Bất Phá, ý bảo hắn đi lên.
Sao ngươi không đi lên? Lục Bất Phá rất muốn hỏi như thế, nhưng sáu con mắt như hổ đói rình mồi của Phượng hoàng đang trừng hắn, hắn không thể không đem lời nói nuốt trở vào.
Hiên Viên Chiến bước nhanh lên phía trước chuẩn bị đi qua, lại bị cái cánh lớn của Phượng hoàng ngăn lại, bán gương mặt hắn trầm hẳn xuống. Lục Bất Phá quay lại lắc lắc đầu với hắn, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, Phượng hoàng cũng không phải loài chim bình thường, nếu nó đã quyết định như thế khẳng định là có đạo lý của nó. Hai chân hắn như nhũn ra chậm rãi bò tới, lúc vừa đến gần quả trứng kia, hắn liền cảm giác được khí lạnh. Cái trứng này không phải hỏng rồi chứ.
Lục Bất Phá không hiểu vì sao Phượng hoàng lại muốn hắn qua đây, quả trứng có hình bầu dục, dài chừng 70cm, chỗ rộng nhất ước chừng 40cm, tuyệt đối xứng danh trứng khổng lồ. Lục Bất Phá cẩn thận xem xét xung quanh quả trứng kia một hồi, không có gì khác thường, ngay cả dấu chân động vật cũng không thấy. Kì quái, là thứ gì đã đem quả trứng đặt tại nơi này chứ? Xuất phát từ lòng hiếu kì, hắn đưa tay sờ quả trứng, không hề phát hiện cổ tay trái mình phát ra vòng bạch quang nhàn nhạt.
“Ba!”
Vỏ trứng phát ra tiếng vang thật khẽ, Lục Bất Phá đầu tiên không phản ứng, cho đến khi hắn thấy vỏ trứng xuất hiện vết nứt, thất thanh la hét: “Má ơi!” Cực kỳ mất mặt lui ra sau mấy bước, xoay người bò qua chỗ Hiên Viên Chiến. Hiên Viên Chiến nhanh chóng đón lấy hắn, ôm hắn che ở phía sau. Phượng hoàng giống như cũng rất sợ, nó kêu vài tiếng liên tục lùi ra sau.
“Hiên Viên Chiến, không phải là quái vật gì chứ. Một loại mãnh thú khổng lồ nào đó, cha mẹ nó nhất định ở gần đây. Trứng to như vậy thì đầu ba mẹ nó chắc nhiều lắm a. Chúng ta chạy mau!” Mạng nhỏ quan trọng hơn, Lục Bất Phá nắm Hiên Viên Chiến muốn chạy ra ngoài, đột nhiên một cái cánh màu đỏ thật lớn chắn bọn hắn lại. Lục Bất Phá rống giận: “Muốn chết ngươi chết một mình đi, đừng có kéo ta và Hiên Viên Chiến chịu tội thay!”
“Nha ô!” Phượng hoàng kêu lên nhìn về phía quả trứng kia, Lục Bất Phá nắm chặt Hiên Viên Chiến quay đầu lại liếc trộm, mà cái liếc này lại dọa cho hắn hồn vía lên mây luôn, trứng bắt đầu nứt ra rồi!
Hiên Viên Chiến móc súng laser ra, kéo Lục Bất Phá ra phía sau định nổ súng, Phượng hoàng vung mạnh cánh, quét rơi súng của hắn, xông lên gầm thét với hắn, sáu kim nhãn trở thành hồng nhãn. Lục Bất Phá kéo kéo Hiên Viên Chiến: “Thu súng lại đi, bộ dáng Phượng hoàng bất thường, quả trứng kia tuyệt đối có vấn đề, chúng ta xem tình huống mà hành động” Hiên Viên Chiến cất súng vào, Phượng hoàng kêu thêm vài tiếng với bọn hắn rồi mới xoay người nhìn chòng chọc quả trứng kia.
“Lách tách, lách tách”
Trứng nứt càng lúc càng nhiều, dịch thể trong suốt từ trong quả trứng chảy ra, Lục Bất Phá mở to mắt trốn sau lưng Hiên Viên Chiến nhìn chằm chằm vào quả trứng kia, nếu có cơ hội trở về, hắn nhất định phải viết một bản <<Lục Bất Phá mộng du tiên cảnh>>!
“Quái vật” trong trứng không để Lục Bất chờ quá lâu, sau một tiếng “Ba lạp” nặng nề, quả trứng nứt hoàn toàn, sinh vật bên trong lộ ra chân diện mục của nó. Lục Bất Phá một hơi nghẹn trong lòng ngực, sắc mặt trướng hồng, không dám thở mạnh. Đây tuyệt đối là quái vật!
Sinh vật trong quả trứng có chín cái đầu, chín cái đầu đỏ tươi kia vừa nhìn liền biết không phải loại lương thiện, có chút giống rồng phương Tây, nhưng trên mỗi cái đầu đều có hai cặp mắt! Ở mi tâm mỗi đầu đều có một cái sừng nhọn nhọn đỏ như máu. Từ đỉnh đầu dọc theo cái cổ thật dài thẳng xuống lưng là hàng gai nhọn. Lớp da bên ngoài phân nửa là một tầng vảy cứng màu đỏ, Lục Bất Phá cảm giác mình sẽ thấy được phiên bản rồng chín đầu trong tương lai. Mà gia khỏa này có chín cái đầu cũng coi như xong đi, lại thêm chín cái đuôi, chín móng vuốt nữa! Một nửa bộ thận trên cơ thể quái vật là huyết hồng huyết hồng đáng sợ, nửa bộ phận còn lại thì rực rỡ hoàng kim hoàng kim. Lòng bàn chân Lục Bất Phá như nhuyễn ra, cha mẹ gia khỏa này không nên ở gần đây a, bằng không hôm nay ba người bọn hắn sẽ tiêu đời tại đây luôn.
“Tíu!”
Quái vật chín đầu đột nhiên kêu một tiếng, một tiếng này khiến khí trong lòng ngực Lục Bất Phá thiếu chút nữa biến thành cười to, quái vật này kêu cũng thật nãi* quá đi. [*từ chỉ tiếng của trẻ con]
“Tíu tíu!”
Quái vật lại kêu hai tiếng, Lục Bất Phá liền nhịn không được: “Phốc! Há há há há…”
“Tíu!”
Đột nhiên, quái vật đi tới nhảy lên, không đợi Hiên Viên Chiến phản ứng nó liền nhào vào ngực Lục Bất Phá, chín cái móng vuốt sống chết bám lên người Lục Bất Phá, chín cái đầu cọ tới cọ lui trên mặt hắn, không hề phát hiện nó đã dọa đối phương sợ gần chết.
Lục Bất Phá cứng ngắc tùy ý quái vật chín đầu cọ lên người hắn, hơi thở mong manh: “Hiên, Hiên Viên Chiến, mau lấy nó xuống!”
Hiên Viên Chiến đưa tay bắt quái vật, chỉ thấy chín cái đầu của tiểu quái vật đồng loạt xoay qua uy hiếp, gầm rít với hắn, sau đó càng bấu chặt Lục Bất Phá hơn, kêu lên: “Tíu, ma”
Lục Bất Phá cứng đờ tại chỗ, cái tay vươn ra của Hiên Viên Chiến cũng đơ giữa không trung. Lại vô cùng hung dữ rống Hiên Viên Chiến mấy tiếng, tiểu quái vật cả người ẩm ướt bám Lục Bất Phá sống chết không chịu xuống.
Bán gương mặt Hiên Viên Chiến co rút, trừng một mắt, đưa tay lôi cái thứ nếm gan hùm mật gấu dám liên tục ăn đậu hủ Lục Bất Phá kia xuống, coi thường tiếng gầm không tạo thành chút uy hiếp nào của đối phương. Hiên Viên Chiến hắn lớn thế này rồi nhưng chưa từng sợ qua ai hết!
“Ma…ma…” Uy hiếp đe dọa không được, chín cái miệng của tiểu quái vật phát ra tiếng kêu khẽ bi thảm, chiếc cánh lớn của Phượng hoàng gạt tay Hiên Viên Chiến, giải cứu tiểu quát vật bị kẻ xấu bắt nạt. Tiểu quái vật nhảy vọt lên, lại trèo lên người Lục Bất Phá: “Tíu” Bám còn muốn chặt hơn lúc nãy.
Tình, tình huống gì thế này? Đầu Lục Bất Phá lâm vào trạng thái đình trệ, không phải tiểu quái vật này xem mình như mẹ nó chứ.