"Chín vạn cân nguyên dịch."
Giọng nói ẩn chứa sự tức giận vang vọng khắp Đa Bảo Phong. Thậm chí hồi âm ra từ những vách núi. Điều này làm cho các vị khách ở đây cùng nhìn qua người vừa tức giận ra giá kia...Ai cũng đoán ra, nhất định là Thiếu Viêm tộc đã tức giận rồi.
"Ngu xuẩn." Trên đám mây, Thiếu Viêm Tú Thủy nghe con trai ra giá thì không khỏi trừng mắt nhìn về phía con trai hắn, truyền âm quát. "Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra à. Tên Kỷ Ninh này đang muốn nổi tiếng. Lúc hắn tới đây gióng trống khua chiêng, không hề che dấu, cứ thế đi thẳng tới vương đô Đại Hạ, rồi tới cả trung ương Thiên Bảo Sơn tham gia hội Tranh Bảo, lại còn phá giá với Thiếu Viêm tộc ta. Tất cả đều là vì muốn nổi tiếng!"
"Ở quận An Thiền thì An Thiền Bắc Sơn tộc còn nể mặt Thiếu Viêm tộc ta. Nhưng ở đây không phải là quận An Thiền, là vương đô Đại Hạ! Ở vương đô Đại Hạ này vẫn chưa tới lượt Thiếu Viêm tộc ta xưng bá. Thứ hắn cần bây giờ chính là nổi tiếng, làm cho cả vương đô Đại Hạ đều biết tới tồn tại Kỷ Ninh là hắn! Tới lúc đó, hắn mà gia nhập một thế lực nào đó thì Thiếu Viêm tộc ta sẽ rất khó giải quyết hắn." Thiếu Viêm Tú Thủy nhìn con trai mình. "Vừa rồi chúng ta có thể hoàn toàn coi thường hắn. Nhưng hiện giờ ngươi lại ra giá với hắn...thì lại càng làm cho nhiều người biết tới hắn hơn."
"Nhưng con đã ra giá rồi, nếu không chẳng lẽ lại không làm gì sao?" Thiếu Viêm Tuấn thấp thỏm lo âu.
"Nếu đã ra giá rồi thì không được cúi đầu." Thiếu Viêm Tú Thủy truyền âm nói. "Càng nhiều người chú ý tới thì ta càng phải chú trọng tới thể diện của Thiếu Viêm tộc. Tiếp theo ngươi không phải mở miệng, cứ để ta ra giá."
"Dạ." Thiếu Viêm Tuấn không dám nhiều lời.
Kỷ Ninh nghe được âm thanh 'chín vạn cân nguyên dịch' truyền tới thì lập tức nở nụ cười. Thật là buồn ngủ gặp chiếu manh đây mà. Mình còn dang muốn nổi tiếng cơ chứ lại!
"Chín vạn cân nguyên dịch, có ai ra giá cao hơn không?" Trên đám tường vân, cô gái tóc dài đen hô lên.
"Nếu người khác ra giá thì thôi. Nhưng nếu Thiếu Viêm tộc ra giá thì Kỷ Ninh ta sẽ không bao giờ cho qua. Chín vạn năm ngàn cân nguyên dịch!" Âm thanh của Kỷ Ninh vang lên từng nơi trên dãy núi.
"Thật đúng là Kỷ Ninh!"
"Kỷ Ninh là ai?"
"Kỷ Ninh giết chết Thiếu Viêm Nông đang ở hội Tranh Bảo sao?"
Khi trước, mặc dù cũng có vài vị khách chú ý tới Kỷ Ninh nhưng cũng chỉ là một bộ phận. Nhưng hiện tại Kỷ Ninh chủ động khiêu khích...lại làm cho càng nhiều người chú ý tới.
"Ta chỉ biết hắn làm như vậy là để nổi tiếng." Thiếu Viêm Tú Thủy mang vẻ mặt lạnh lùng. Còn Thiếu Viêm Tuấn thì lại không dám lên tiếng sau khi biết rằng vừa rồi mình ra giá là đã cho Kỷ Ninh cơ hội.
"Tên nhãi ở quận An Thiền kia, cỡ như ngươi mà cũng dám tranh với Thiếu Viêm tộc sao?" Thiếu Viêm Tú Thủy lạnh nhạt nói: "Mười vạn cân nguyên dịch."
"Hừ hừ, Thiếu Viêm tộc ngươi muốn có được trận đồ này thì phải lấy thêm nguyên dịch đi. Mười hai vạn cân nguyên dịch!" Kỷ Ninh lại mở miệng.
Sắc mặt của Thiếu Viêm Tú Thủy trầm xuống.
Trận đồ có giá tám vạn cân nguyên dịch tới mười vạn cân nguyên dịch là cùng lắm rồi. Vậy mà vẫn còn bị đội giá lên. Nếu cứ ra giá thế này, mặc kệ là cuối cùng có trận đồ này hay không thì cứ một lần ra giá là Thiếu Viêm tộc đã thua đối phương một lần rồi. Bởi vì cho dù có lấy được...thì cũng phải trả một cái giá quá cao. Mà nếu không có được thì lại chính thức thua Kỷ Ninh một lần.
"Mười hai vạn năm ngàn cân nguyên dịch." Thiếu Viêm Tú Thủy nói thấp giọng.
"Mười hai vạn tám ngàn cân nguyên dịch." Lần này Kỷ Ninh ra giá với mức tăng lên không nhiều.
"Trận đồ thế này thì Thiếu Viêm tộc ta còn đầy. Thôi để cho ngươi đấy." Thiếu Viêm Tú Thủy cảm thấy không ổn cho lắm nên dừng không ra giá nữa. "Ngươi chỉ là một tên không am hiểu trận pháp, vì tranh hơn thua mà mua một trận đồ. Thật thú vị đấy."
"Ha ha ha, mười hai vạn tám ngàn cân nguyên dịch đã thấm vào đâu. Thật không đáng nhắc tới với Thiếu Viên tộc các ngươi. Tới cả Thiếu Viêm Nông mà còn cho ta vài trăm vạn cân nguyên dịch cơ mà!" Kỷ Ninh cười vang lên.
Sắc mặt của Thiếu Viêm Tú Thủy lập tức trầm xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY thegioitruyen.com
Thật ra hắn biết rõ ràng con trai hắn hô 'chín vạn cân nguyên dịch' là đã làm bọn hắn chịu thua thiệt rồi. Bởi vì mục đích của Kỷ Ninh chính là nổi tiếng! Bất kể thế nào thì mục đích của Kỷ Ninh đã đạt được rồi.
Trận đồ do Quy Giải nhị tiên để lại đã về tới tay Kỷ Ninh với giá mười hai vạn tám ngàn cân nguyên dịch.
Mà Kỷ Ninh cũng đã khiến cho đa số khách tới đây chú ý tới.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Kỷ Ninh: "Thiếu Viêm Nông mà còn cho ta vài trăm vạn cân nguyên dịch cơ mà' đầy hung tàn. Làm cho toàn bộ khách ở đây phải bàn tán xôn xao.
"Mấy trăm vạn cân nguyên dịch?"
"Thiếu Viêm Nông chính là một trong bốn công tử ở vương đô Đại Hạ. Bảo vật trên người rất nhiều, hiện tại lại đều bị Kỷ Ninh này đổi sạch đi. E là mấy trăm vạn cân nguyên dịch là thật đấy."
"Ta cũng muốn giết Thiếu Viêm Nông."
"Mấy trăm vạn cân nguyên dịch là đủ mua một món pháp bảo tiên giai đấy."
Thật ra đúng là Thiếu Viêm Nông có bảo vật kinh người. Có điều ba thứ trân quý nhất trên người hắn thì 'cuốn tranh chữ Định' 'vòng tròn hai màu trắng đen' lại đã dùng rồi, chỉ còn lại 'Đại Na Di đạo phù'. Mà 'Đại Na Di đạo phù' dù có nguyên dịch thì cũng không có chỗ nào bán nên Kỷ Ninh cũng không bỏ ra bán.
Trong đám đông khách khứa.
Tích Nguyệt quận chúa nhìn về phía Kỷ Ninh ở xa xa, với ánh mắt mang theo vẻ hiền hòa nhìn người thân.
"Tích Nguyệt, muội có vẻ khá có cảm tình với Kỷ Ninh à?" Thanh Liễu tiên tử cười nói.
"Ừ." Tích Nguyệt quân chúa gật đầu.
"Chẳng lẽ muội định chọn hắn làm chồng sao?" Thanh Liễu tiên tử trêu ghẹo.
"Đừng nói bừa." Tích Nguyệt quận chúa nhíu mày, quát khẽ. Nàng là thân nhân với Kỷ Ninh, tình cảm là tỷ đệ, làm gì có chồng con gì ở đây.
"Có điều Kỷ Ninh này thật là can đảm. Không ngờ lại dám đứng lên chống đối lại Thiếu Viêm tộc." Thanh Liễu tiên tử cảm khái. "Hắn nói Thiếu Viêm Nông tặng hắn tới mấy trăm vạn cân nguyên dịch. E là bên Thiếu Viêm tộc mà nghe xong thì không biết tức giận tới thế nào đây."
Thời gian trôi qua, từng bảo vật được mua dần đi.
Gần một canh giờ sau.
"Các vị." Cô gái tóc dài đen bỗng nhiên hô cao giọng. "Xin ngừng nói chuyện lại, vì bảo vật tiếp theo đây chính là thứ quý nhất trong hội Tranh Bảo lần này. Đây thật sự là vật mà bình thường có muốn cũng không mua được. Bỏ lỡ lần này e là không biết tới bao giờ mọi người mới gặp được."
Đông đảo khách lập tức tò mò nhìn lại.
Kỷ Ninh cũng tò mò nhìn xem.
Món trân quý nhất ư? Khi trước, món có giá cao nhất cũng đã tới ba mươi vạn cân nguyên dịch rồi.
"Đây là pháp bảo bản mệnh của thần thú Khổng Tước trên Thiên giới để lại." Âm thanh của cô gái tóc đen dài cao vút lên. "Mà dòng máu của thần thú Khổng Tước này cực kỳ tinh khiết. Nên dù đã đạt tới cấp độ Phản Hư thì nó vẫn không thể hóa hình."
"Cái gì."
Kỷ Ninh nghe xong thì hơi kinh ngạc. Cấp độ Phản Hư mà chưa hóa hình được? Chẳng lẽ phải tới Thiên Tiên thì mới hóa hình được chắcÚ? Thật sự chưa bao giờ nghe thấy ở vương triều Đại Hạ có thần thú như thế.
"Pháp bảo bản mệnh của con Khổng Tước đại yêu để lại là năm cái lông chim." Cô gái tóc đen dài vung tay lên. Trên không trung lập tức xuất hiên năm cái lông chim. Năm cái lông chim kia lơ lửng trên không trung, tỏa ra uy lực tự nhiên. Một cây lông có lửa xoay quanh, một cây có nước cuốn quanh, một cây có vẻ cực kỳ nặng, một cây phát ra tiếng kim loại, một cây tỏa ra ánh sáng xanh mờ.
Năm cái lông chim vừa xuất hiện là không gian xung quanh đã như đông cứng lại.
"Đây là!"
Lập tức cả hội Tranh Bảo cùng hô lên một tiếng kinh ngạc.
Khổng Tước vốn được sinh ra từ Ngũ hành. Vốn là đứa con được ngũ hành trong trời đất sinh ra. Nghe nói dòng máu thần thú Khổng Tước càng tinh khiết thì lại có càng nhiều lông đuôi được ngưng tụ ra từ Ngũ hành. Có con ngưng tụ ra hai cây, có con ba cây. Mà con Khổng Tước nào có dòng máu tinh khiết nhất thì có thể ngưng tụ ra đủ năm cái lông!
Khổng Tước có dòng máu như thế thì chắc chắn không kém gì Thần Ma. Khổng Tước cấp độ Phản Hư e là đã có thể so sánh với Thiên Tiên rồi!
"Năm cái lông của nó chính là Ngũ hành trời sinh." Con gái tóc đen dài cười nói. "Đáng tiếc nó chỉ là đại yêu cấp độ Phản Hư. Nếu như là đại yêu cấp độ Thiên Tiên...thì năm cái lông này sẽ có giá trị cao tới mức mà e là tới cả Thiên Tiên cũng phải điên cuồng tranh lấy. Đương nhiên là đại yêu Khổng Tước này vẫn chưa tới Thiên Tiên. Chứ nếu mà tới Thiên Tiên thì cũng chẳng có chỗ lông này, thậm chí là không thể nào có ai lấy ra bán được."
Mọi người đều gật đầu.
Năm cái lông trước mặt này đã cực kỳ trân quý rồi. Nếu như con Khổng Tước kia có thể vượt qua Thiên kiếp trở thành Thiên Tiên thì e là giá trị của mấy cái lông này phải tăng lên ngàn vạn lần. Tới lúc đó thì cả hoàng để thế giới này cũng phải thèm. Có điều ở cấp độ Thiên Tiên, lại có dòng máu cao quý nhất là Khổng Tước thì e là sống lâu phải ngang với Chân tiên, chứ không dễ dàng chết như thế này.
"Mặc dù là Phản Hư địa tiên nhưng con Khổng Tước này có dòng máu cao quý, năm cái lông lại chia ra làm Ngũ hành, một khi dùng để tạo ra pháp bảo, kết hợp với tài liệu khác thì hoàn toàn có thể tạo ra pháp bảo tiên giai. Bình thường có thể tạo ra pháp bảo tiên giai thượng phẩm, nếu may mắn không biết chừng lại có thể có pháp bảo tiên giai cực phẩm." Cô gái tóc đen dài nói.
Năm cái lông chim là pháp bảo bản mệnh của Khổng Tước.
Nhưng với loài người thì năm cái lông chim này chỉ là tài liệu luyện khí. Còn về việc tạo ra pháp bảo tiên giai cực phẩm ư? Cơ bản là lừa gạt mà thôi. Việc đó còn cần rất nhiều tài liệu khác gần như là có thể bỏ qua khả năng này. Có điều phần nắm chắc luyện chế ra tiên giai tượng phẩm cũng có rất nhiều.
"Giá niêm yết là hai trăm vạn cân nguyên dịch! Mỗi lần ra giá là phải tăng ít nhất mười vạn cân nguyên dịch!" Cô gái tóc đen nói.
"Hai trăm mười vạn cân nguyên dịch. Ta muốn lông Khổng Tước này." Một giọng nói già nua vang lên. Người vừa nói chính là một lão già mặc áo bào dài, trên áo có vẽ hình rồng. Vừa nhìn thấy trang phục này là mọi người đã biết đây chính là hoàng tộc Đại Hạ.
Có điều.
Đã tranh bảo rồi thì ai còn thèm để ý tới có phải hoàng tộc hay không!
"Sư tôn của ta đang muốn luyện chế ra một pháp bảo tiên giai Ngũ hành. Đúng lúc đang thiếu tài liệu chủ chốt. Hai trăm hai mươi vạn cân nguyên dịch." Một tên thanh niên mặt trắng không râu cười nói.
"Hai trăm ba mươi vạn cân nguyên dịch." Ở một chỗ khác, nam tử có thân phát ra ánh sáng xanh như kiểu được đúc ra từ thép nói tiếng ồm ồm.
"Hai trăm bốn mươi vạn cân nguyên dịch. Ta độ kiếp nên rất cần pháp bảo tiên giai Ngũ hành." Người vừa nói chính là Thiếu Viêm Tú Thủy. Lúc này Thiếu Viêm Tú Thủy chẳng buồn để ý tới Kỷ Ninh. Hắn đang nhìn chằm chằm vào năm cái lông chim kia, hiển nhiên là rất muốn có.
"Hai trăm năm mươi vạn cân nguyên dịch. Ứng Long Thần Sơn ta muốn có." Một nữ tử thở ra hơi thể yêu quái cuồn cuộn lạnh nhạt nói.
Từng người đều có lai lịch không đơn giản.
Nhưng vương đô Đại Hạ có pháp luật nên không ai có thể cướp được. Mỗi người đều phải dựa vào bản lĩnh thật sự: ai nhiều nguyên dịch thì thuộc về người đó! Tài liệu trân quý đủ Ngũ hành như thế này đúng thật là cực kỳ hiếm thấy. Phải được xét vào loại cả đời chỉ gặp một lần, muốn gặp lần nữa sẽ phải đợi không biết bao lâi. Dù có nguyên dịch thì cũng khó mua nổi.
Rất nhiều người muốn có. Kỷ Ninh cũng đã dự đoán ra trước.
"Ngũ hành trời sinh?" Đôi mắt của Kỷ Ninh sáng lên. "Ta tu luyện 'Lục Chuyển Trích Tinh' nên rất cần tinh hoa Ngũ hành. Năm cái lông chim này chính là tinh hoa Ngũ hành...Dựa theo ghi chép về những bảo vật phụ trợ 'Trích Tinh Thủ' thì nó đúng là thứu có phẩm chất cực tốt. Đây chính là năm cái lông chim mà chỉ có Khổng Tước có dòng màu đỉnh cao thì mới có thể tạo ra. E là tinh hoa Ngũ hành trong đó đủ cho ta luyện Trích Tinh Thủ tới chuyển thứ ba ấy chứ."
"Hai trăm sáu mươi vạn cân nguyên dịch!" Kỷ Ninh cao giọng hô.