Cái vòng màu đen nhìn không có tí gì đặc biệt. Thế nhưng, khi cái cánh tay to lớn tựa mây đen với những ngón tay đã biến thành những còn rắn lớn dài ngoằng của Tương Liễu Phương đánh đến. Cái vòng màu đen cứ thế xuyên qua nó mà không gặp bất cứ trở ngại gì. Bên trên cánh tay Thần Ma to lớn không hề có chút vết thương nào. Cái vòng màu đen cứ như được tạo từ một loại sức mạnh nào đó, giống như không khí xuyên qua vậy.
"Đây là cái gì?" Tương Liễu Phương cực kỳ kinh ngạc.
"Giết hắn đi." Hiện tại, trong mắt Thiếu Viêm Nông đã tràn đầy sát khí. Ấy vậy mà hắn cũng bị kinh ngạc khi nhìn chiếc vòng màu đen xuất hiện.
Cái vòng màu đen nhìn có vẻ bình thường nhưng lại làm cho Thiếu Viêm Nông và Tương Liễu Phương hết sức dè chừng. Bởi vì, bọn họ không biết đây là bảo vật gì.
Trong hai người bọn họ, một kẻ là Thần Ma tồn tại từ xa xưa với kiến thức cực rộng. Một kẻ, là người gần như chắc chắn sẽ đảm nhiệm vị trí Vũ Thần Công đời tiếp theo, cũng là một kẻ có hiểu biết kinh người, đã xem qua không biết bao nhiêu báu vật. Thế nhưng, căn bản là hai người bọn chúng vẫn không nhận ra nó là bảo vật gì. Thậm chí còn không thể phân biệt được thuộc loại gì..
"Cái vòng màu đen này làm thế nào mà có thể xuyên qua cánh tay Thần Ma của Tương Liễu Phương một cách dễ dàng như vậy được. Thêm nữa, nó còn không để lại bất cứ vết thương nào?" Mộc Tử Sóc cũng rất kinh ngạc.
Nó giống như sự va chạm giữa người phàm và quỷ hồn. Lúc đó, quỷ hồn sẽ đi xuyên qua người phàm mà chẳng để lại dấu vết gì.
Tương Liễu Phương va chạm với cái vòng cũng thế. Nó cứ như con thoi, không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, cứ thế mà xuyên qua.
Thế nhưng, thần lực của Thần Ma Tương Liễu Phương cực kỳ cường đại. Nếu như là quỷ hồn thì chỉ sợ đã lập tức tan thành mây khói rồi
"Đây là kỳ vật gì vậy?" Cửu Liên kinh ngạc, nàng đến từ tộc Đông Duyên. Trong tộc cũng chưa từng nghe nói qua vật như thế này.
"Hả?" Thương Giang chân nhân đã thức tỉnh một mảnh trí nhớ từ sớm, hắn cũng đang cảm thấy nghi hoặc.
Dư Vi vốn đang nghi ngờ nó, bỗng nhiên nàng có biểu hiện vô cùng khiếp sợ: "Chẳng lẽ nó là … Làm sao có thể …"
Cái vòng màu đen bay về phía Thiếu Viêm Nông và Tương Liễu Phương đang ở phía trên. Bỗng nhiên, từ nó xuất hiện ánh sáng mờ ảo. Thứ ánh sáng đó làm cho cái vòng màu đen càng hiện lên vẻ huyền diệu.
"Gào." Tương Liễu Phương gào lên. Trong tay hắn xuất hiện một cây thoi dài. Thoi dài tỏa ra sát khí vô tận, hung hăng đâm về phía cái vòng màu đen trên không trung.
"Coi chừng."
Thiếu Viêm Nông cũng cảm thấy cái vòng màu đen trông rất kỳ lạ. Từ lúc bị con khôi lỗi nam mặc giáp màu đen đánh lén, hắn đã cẩn thận hơn. Vì thế hắn lập tức bóp nát một đạo phù giống hình lá cây. Ngay sau đó, một đám ánh sáng màu vàng mờ mịt bao phủ lấy hắn, bảo vệ hắn cực kỳ chắc, cho dù có Tán tiên dùng hết sức tấn công thì cũng có thể kiên trì trong một lát.
Phù.
Tương Liễu Phương hung hãn đâm một phát, thế nhưng vẫn như đâm vào khoảng không. Dường như cái vòng màu đen không hề tồn tại, hoặc giống như nó tồn tại trong một không gian khác.
Cái vòng màu đen bỗng phát ra ánh sáng, nhìn có chút mịt mờ. Ngay lập tức, một lực hút vô hình được sinh ra.
"Đây là …"
Thiếu Viêm Nông và Tương Liễu Phương bỗng dưng biến đổi sắc mặt.
Hai người bọn hắn đều cảm giác được một lực hút vô hình, mà lực hút này còn chuyên môn nhắm vào thần hồn của bọn hắn.
"Á, không …" Vẻ mặt dữ tợn của Thiếu Viêm Nông chuyển thành cực kỳ hoảng sợ. Miệng hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết. Sau đó, thần hồn của hắn trực tiếp bay ra khỏi thân thể, vặn vẹo xoắn tròn. Vèo … cuối cùng bị hút về phía cái vòng màu đen. Thiếu Viêm Nông với tư cách là Vạn Tượng chân nhân viên mãn. Từ nhỏ, lại có phương pháp quan tưởng cao cấp, thần hồn cũng sắp sánh ngang với Nguyên Thần đạo nhân, nhìn đã khá thực chất. Kỷ Ninh cùng những người khác đều tận mát nhìn thấy thần hồn vặn vẹo của hắn tru lên, rồi bị hút vào vòng tròn đen.
"Đây là bảo vật gì? Nó dùng cách gì mà có thể hút thần hồn của ta ra được? Dùng cách gì? Ta tại sao lại có kết cục thế này? Ta làm sao có thể chết trong tay tên Kỷ Ninh được? Chẳng lẽ ta sẽ bị hồn phi phách tán sao? Kỷ Ninh, Kỷ Ninh, tha cho ta, tha cho ta." Thần hồn của Thiếu Viêm Nông rít lên nhưng tiếng kêu gào vô thanh trong linh hồn, sau đó vặn vẹo một lúc rồi bị hút vào.
"Ta, ta …" Tương Liễu Phương cũng điên cuồng giãy dụa.
Thế nhưng, hắn cũng không thay đổi được gì, một thần hồn cường đại cứ thế bị tách ra khỏi thân thể Thần Ma. Với tư cách Thần Ma cấp độ Nguyên Thần, hắn đã có thể phân tách ra một phân thân rồi. Hiển nhiên, thần hồn của hắn đã sớm dung hợp hoàn toàn với thân thể Thần Ma làm một thể. Nhưng dù thần thể, thần hồn dung hợp làm một, giờ phút này vẫn không chống cự được, bị kéo ra.
Thần hồn khổng lồ phát ra từng hồi tru réo, gào thét vang vọng cả đại điện. Nhưng cuối cùng vẫn bị cái vòng đen hút vào.
Cứ như vậy …
Thiếu Viêm Nông, Tương Liễu Phương, mặc kệ cho thân thể bọn hắn có mạnh mẽ thế nào đi nữa, có bảo vật hộ thân ghê gớm gì. Cuối cùng, đứng trước bảo vật kỳ lạ và đáng sợ này, vẫn không thoát khỏi số phận bị hút mất thần hồn.
"Rắc!" Bỗng dưng cái vòng đen phát ra một tiếng vang thanh thúy. Nó giống như một khối băng, ngay lập tức vỡ nát rồi tan biến trong không trung, không hề để lại cái gì. Ngay sau đó, thần hồn của Thiếu Viêm Nông và Tương Liễu Phương cũng hoàn toàn biến mất.
Uỳnh!
Thiếu Viêm Nông vẫn đứng ở đó như trước, nhưng đôi mắt đã trở nên vô hồn. Cả người hắn sau đó mềm oặt, ngã ra trên đất. Còn tên Tương Liễu Phương mạnh mẽ kia cũng ngã lăn trên đất không khác gì, . Mọi thứ trở nên yên tĩnh. Một tên Thần Ma sống từ thời đại Thần Ma, bị Thiếu Viêm tộc biến thành một tên nô bộc, cuối cùng đã chết vào ngày hôm nay.
"Thiếu Viêm Nông và Tương Liễu Phương, cứ , cứ , cứ thế mà chết sao?" Mắt Mộc Tử Sóc mở to, cổ họng như nghẹn lại, kinh ngạc vô cùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY thegioitruyen.com
"Chết rồi, điều này, điều này …" Thương Giang chân thân cũng hết sức kinh ngạc.
Cửu Liên, Dư Vi nhìn hai tên chủ tớ ngã lăn trên đất, không còn phát ra bất cứ tiếng động nào mà cảm thấy như mơ ngủ.
Tương Liễu Phương mạnh mẽ cỡ nào! Là Thần Ma từ xa xưa đó!
Thiếu Viêm Nông có gia thế cực kỳ lớn! Lúc trước, khi đối đầu với đạo binh yêu tộc, hắn đã bỏ cuốn tranh chữ Định và cái mâm tròn Di Tinh Hoán Đẩu ra. Việc đó hoàn toàn khiến cho bọn họ cảm thấy, cái tên kế nhiệm Vũ Thần Công này hết sức bất phàm. Vật bảo vệ tính mạng rất nhiều. Thế nhưng kết quả cuối cùng, hai người chủ tớ bọn chúng vẫn không thoát khỏi cái chết.
Kẻ bị đánh đến mức thổ huyết, mình mẩy quay cuồng rớt xuống đất như Kỷ Ninh cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn không ngờ được cái vòng đen lại mạnh đến vậy.
Lúc trước, khi mình nhận cái vòng màu đen, con gấu lớn tóc vàng từng nói: "Kỷ Ninh, lúc đầu ta vốn không muốn cho ngươi bảo vật này. Thế nhưng, đợi lúc thực lực ngươi mạnh hơn nữa, bảo vật này cũng không công dụng lớn với ngươi nữa. Mà tới lúc ngươi trở thành Nguyên Thần thì lại có thể p mang Thủy Phủ này theo rồi. Giai đoạn Vạn Tượng chân nhân là lúc người dễ chết nhất. Bảo vật này là do chủ nhân ta năm đó tự tay luyện chế. Có thể dùng để phòng thân, nhưng như thế cũng đủ rồi. Nó đủ để bảo vệ ngươi một mạng. Nhưng nó chỉ bảo vệ người được một lần thôi."
"Tam Thọ đạo nhân tự mình luyện chế. Cho dù là tiện tay luyện chế, nhưng lại có thể dễ dàng tiêu diệt một tên Thần Ma cấp Nguyên Thần và một tên công tử đại quý tộc cấp độ Vạn Tượng vẫn." Trong nội tâm Kỷ Ninh không tránh khỏi dâng lên ý nghĩ thán phục.
Hắn chỉ biết, cái vòng màu đen này chuyên thu và diệt sát thần hồn. Thế nhưng, uy lực đến cùng là như thế nào, hắn chưa từng dùng qua nên cũng không rõ.
Đôi mắt Kỷ Ninh nhấp nháy liên tục với vẻ kinh ngạc. Bây giờ thì hắn đã rõ, mình đã đặt chân lên một con đường không thể nào quay đầu lại được nữa rồi.
Kỳ thật, ngay khi Thiếu Viêm Nông cho rằng hắn là hậu nhân của Uất Trì tộc, muốn giết hắn, hắn đã không còn đường lui nữa rồi. Hoặc hắn bị Thiếu Viêm Nông giết chết, hoặc ngược lại, hắn giết chết Thiếu Viêm Nông. Chỉ có hai con đường đó! Mà giết chết Thiếu Viêm Nông, một tên đã gần như chắc chắn trở thành Vũ Thần Công đời kế tiếp, thế lực phía sau hắn chắc chắn sẽ cực kỳ khủng bố.
Cũng giống hắn lúc còn ở trong Tây Phủ Thành, phía sau hắn có phủ chủ, có người mạnh nhất Tây Phủ Thành là cha hắn.
Thiếu Viêm Nông chết đi, vì cảm tình của người trong cùng một tộc, những tồn tại cực mạnh sẽ ra tay báo thù! Vì thể diện của Thiếu Viêm tộc, chắc chắn chúng cũng sẽ báo thù!
"Ha ha ha …" Kỷ Ninh trái lại vẫn cười lớn. Hắn phất tay, một ngọn Địa Hỏa bay đến thiêu hủy hoàn toàn Tuyết Hồng Y, thu hồi tất cả pháp bảo còn sót lại của Tuyết Hồng Y. Tên Tuyết Hồng Y này không ngờ được lại có pháp bảo Tiên giai. Đã có dự định chạy trốn đến bất cứ nơi đâu, dĩ nhiên có thêm nhiều bảo vật sẽ càng tốt.
Vù vù.
Kỷ Ninh tiếp tục đi đến cạnh Thiếu Viêm Nông và Thần Ma Tương Liễu Phương, vẫn dùng một ngọn Địa Hỏa đốt Thiếu Viêm Nông thành tro tàn. Thế nhưng thân thể Thần Ma Tương Liễu Phương lại không bị Địa Hỏa làm hư tổn chút nào, việc này làm Kỷ Ninh phải nhíu mày.
"Thu." Hắn dứt khoát đem thân thể Thần Ma cùng với vô số bảo vật thu vào hết.
Kỷ Ninh khẽ lật bàn tay, một cái chìa khóa Tiên phủ liền xuất hiện.
Kỷ Ninh nhanh chóng bắt đầu luyện hóa. Chìa khóa tiên phủ là một tín vật, nên việc luyện hóa dễ dàng hơn nhiều.
Ở một bên, Mộc Tử Sóc, Cửu Liên, Dư Vi, Thương Giang chân thân quan sát Kỷ Ninh đốt cháy xác Tuyết Hồng Y và Thiếu Viêm Nông, đem bảo vật quét sạch. Trong lòng họ cực kỳ rung động.
"Sư huynh, ngươi, ngươi giết Thiếu Viêm Nông?" Mộc Tử Sóc ngập ngừng nói, vẫn như trước, có chút không rõ ràng.
Mà quanh đó, mười tên Tử Phủ tu sĩ còn sống vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh. Đặc biệt là hai hầu gái Tử Phủ trước giờ vẫn đi theo sau Thiếu Viêm Nông.
"Xíu … uu!!"
Ánh mắt Kỷ Ninh lướt qua, đột nhiên hắn bay lên không, kiếm khí gào thét, xuất hiện đầy trời.
Những tên tử sĩ đó chết ngay lập tức.
"Tử sĩ còn sống sẽ làm chuyện này lộ ra." Kỷ Ninh rất hiểu, những tử sĩ này trung thành tuyệt đối với Thiếu Viêm Nông. Mắt bọn hắn thấy hết mọi việc, một khi người Thiếu Viêm tộc tìm ra những tử sĩ này, mọi việc sẽ bị bại lộ.
"Kỷ Ninh."Trên mặt Cửu Liên lộ rõ vẻ căng thẳng, thậm chí còn có cả nước mắt. "Tại sao ngươi lại giết Thiếu Viêm Nông, việc này, việc này … Thiếu Viêm tộc nhất định sẽ đuổi giết ngươi. Không còn cách nào, thật sự không còn cách nào có thể ngăn cản Thiếu Viêm tộc."
"Đó là một trong bốn công tử ở vương đô Đại Hạ, rất có danh tiếng ở bên ngoài. Thiếu Viêm tộc dù chỉ vì thanh danh của bản thân, cũng sẽ không tiếc bỏ ra một cái giá lớn để đuổi giết ngươi."
Kỷ Ninh nhìn về phía Cửu Liên: "Ta không còn cách nào khác. Ta chỉ có hai con đường để lựa chọn. Một là, ta sẽ bị Thiếu Viêm Nông giết chết. Hai là, ta giết hắn. Không phải hắn chết thì chính là ta chết. Nàng nói đi, ta nên làm thế nào ? "
Cửu Liên cũng đau lòng đến rơi lệ.
Trước đó, nàng không hề muốn Kỷ Ninh và Thiếu Viêm Nông kết thù với nhau. Nhưng kết quả so với những gì nàng nghĩ còn tồi tệ hơn. Đường đường là Thiếu Viêm Nông, kẻ được cho là sẽ thừa kế chức Vũ Thần Công của Thiếu Viêm tộc lại chết ở đây.
"Không cần phải sợ." Kỷ Ninh lãnh đạm nói. "Ta giết Thiếu Viêm Nông, nhưng ta tin tưởng mọi người sẽ không chủ động tố giác ta. Như vậy, Thiếu Viêm tộc trong thời gian ngắn sẽ không biết ai giết Thiếu Viêm Nông. Bọn hắn cần thời gian điều tra. Ta sẽ lập tức đưa các ngươi rời khỏi Tiên phủ này. Khi đó, các ngươi nên trở về Đông Duyên tộc và Hắc Bạch Học cung trong thành An Thiền. Mọi việc ở đây không có quan hệ gì với các ngươi, hung thủ là ta. Thiếu Viêm tộc sẽ không ra tay với các ngươi. Sau khi Thiếu Viêm tộc điều tra rõ mọi việc, ta đã sớm bố trí xong mọi việc và bỏ trốn mất dạng rồi. "
"Kỷ Ninh sư đệ, ngươi sai rồi. " Dư Vi cũng rất lo lắng và bất an, nàng nói ngay : " Trong truyền thuyết, có một ít tồn tại đỉnh cao như Thiên Tiên. Họ hoàn toàn có thể xoay ngược thời gian. Mọi việc xảy ra trước đó đều sẽ được tái hiện một lần nữa. Nhớ đó, họ có thể phát hiện ra ngươi là hung thủ. "
Kỷ Ninh ngay lập tức cảm thấy căng thẳng.