Mãng Hoang Kỷ

Chương 213: Bế quan trong Hắc Bạch Học cung




Chưa từng có một cách lựa chọn nào vượt hơn hẳn trong việc lựa chọn tiêu dao tung hoành thiên hạ hay lấy những 'pháp môn bí thuật'

Kỷ Ninh thì bởi vì có thần thông, bí thuật, pháp môn của Hắc Bạch Học cung nên cũng không động tâm.

"Vương triều Đại Hạ dùng đủ mọi cách để biến những Ứng Long Vệ thành nội vệ." Kỷ Ninh thầm than. "Quan trọng nhất là vương triều Đại Hạ không hề ép buộc. Tất cả đều là tự nguyện! Nên những người gia nhập này cũng chẳng thể trách nổi ai. Đúng là phương pháp hay!"

"Các vị."

Ngu Lan đạo nhân cao giọng nói. "Trở thành Ứng Long Vệ là các người đã cho cả bộ tộc của mình được hưởng phúc lây. Các ngươi có thể vạch ra một địa bàn có phạm vi một ngàn dặm trong lãnh địa của bộ tộc. Chỉ cần các ngươi còn sống là địa bàn ngàn dặm này sẽ được Ứng Long Vệ che trở! Chắc chắn sẽ không có bất kỳ thế lực nào dám xâm nhập! Kể cả An Thiều Hầu!"

Kỷ Ninh nở nụ cười. Khi mình còn thiếu niên, Mộc Hiểu chân nhân đã từng nói qua việc này.

"Cho dù các ngươi có chết thì địa bàn ngàn dặm này vẫn sẽ được che trở trong khoảng ngàn năm." Ngu Lan đạo nhân bỗng nhiên nở nụ cười như trăm hoa nở rộ. "Nếu các ngươi trở thành nội vệ Ứng Long Vệ thì cho dù có chết, địa bàn của bộ tộc các ngươi cũng sẽ được che trở trong khoảng vạn năm!"

"Vạn năm?" Kỷ Ninh kinh ngạc.

"Một vạn năm? Trong một thời gian dài như thế, nếu dốc lòng bồi dưỡng thì kiểu gì trong bộ tộc cũng sẽ có xuất hiện nhân vật lợi hại."

"Một vạn năm hòa bình?"

Trong quyển sách phát cho bọn họ cũng không hề ghi lại. Ngoại trừ một vài người biết trước còn đâu đa số người mới gia nhập Ứng Long Vệ đều vô cùng khiếp sợ.

"Lúc nào cũng có thể gia nhập nội vệ Ứng Long Vệ." Ngu Lan đạo nhân xoay người nói. "Đi thôi. Đi ghi lại địa bàn thuộc lãnh địa của bộ tộc các ngươi."

Tới một gian phòng cổ xưa, từng người mới gia nhập Ứng Long Vệ đều vào đó vẽ địa bàn.

"Kỷ tộc, Vạn Kiếm Thành." Kỷ Ninh cầm bút lông chấm nhẹ lên bản đồ rồi sau đó vẽ một vòng trong với Vạn Kiếm Thành là trung tâm, đại khái có phạm vi ngàn dặm. Cho bốn tòa phủ thành Đông, Tây, Nam, Bắc miễn cưỡng vào trong đó.

Lão già ngồi trước bàn sách gật đầu rồi cuốn lại bản đồ da thú của Kỷ Ninh lại, đưa cho Kỷ Ninh một khối lệnh bài nói: "Cầm lấy. Để một người có cấp độ ít nhất là Tử Phủ luyện hóa rồi sau đó treo trước cổng thành Vạn Kiếm Thành."

Sau khi nhận lấy, Kỷ Ninh liền rời khỏi gian phòng này.

Một đám khác lại đi vào, vẽ địa bàn của bộ tộc mình ra. Có vài tán tu không có địa bàn bộ tộc thì sẽ tạm thời không vẽ.

"Lúc nào cũng có thể gia nhập nội vệ Ứng Long vệ."

Dưới chân Ngu Lan đạo nhân xuất hiện một mảnh lá sen rồi cả người nàng lơ lửng trên không trung, âm thanh ngân nga như trước: "Hiện tại các ngươi muốn làm gì thì cứ đi làm đi. Nhưng phải nhớ kỹ một điều. Các ngươi hiện tại đã là Nhất Trảo Ứng Long Vệ. Cứ mười năm là phải kiếm đủ nhiệm vụ công đức. Đây là trách nhiệm của Ứng Long Vệ như các ngươi. Nếu các ngươi không kiếm được...Thì các ngươi sẽ bị bắt ép đi làm. Còn nếu mà vẫn không làm được nữa thì sẽ bị đuổi ra khỏi Ứng Long Vệ."

Âm thanh quanh quẩn giữa không trung.

Ngu Lan vừa nói vừa đứng trên mảnh lá sen bay về phía ngọn núi phủ mây mù ở xa xa.

"Sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Mộc Tử Sóc hỏi.

"Còn làm gì nữa đây?" Kỷ Ninh lắc đầu. "Mặc dù chi nhánh Ứng Long Vệ này có rất nhiều Đạo Tàng nhưng nhất định phải có công đức thì mới có thể đổi được. Bây giờ chúng ta còn chưa có tí nào...Tốt nhất là nhanh chóng đi nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ thì bên Ứng Long Vệ sẽ không gây phiền phức cho chúng ta. Bây giờ chúng ta đi nhận nhiệm vụ rồi sau đó về thành An Thiền bán hết những thứ chúng ta thu được ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch."

Mộc Tử Sóc nở nụ cười: "Đúng."

"Đi."

Con rắn nhỏ quấn trên tay Kỷ Ninh, theo sau là con chó trắng và sư đệ Mộc Tử Sóc đi bên cạnh.

Chỉ một lát sau, hai người Kỷ Ninh đã nhận được nhiệm vụ.

"Quay về thành An Thiền!"

Lúc này, Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Bạch Thủy Trạch, Thanh Thanh cưỡi lên chiến thuyền đầu rồng, nhanh chóng xé gió bay đi, rất nhanh đã chui vào trong mây mù.

"Sư huynh, nhiệm vụ này cũng chẳng khó khăn lắm." Mộc Tử Sóc nói. "Theo ta, chúng ta hoàn toàn có thể nhận được nhiệm vụ hai mươi, ba mươi công đức. Hai người chúng ta mà phối hợp thì Vạn Tượng chân nhân cũng khó kiếm được kỳ phùng địch thủ!"

"Khiêm tốn chút đi." Kỷ Ninh nhếch mép nói: "Nếu gặp phải Huyết Ảnh sư huynh, Lạp Tháp sư huynh, Hỏa Thánh sư huynh thì hai chúng ta có địch nổi bất kỳ người nào không?"

"Bọn họ, bọn họ..." Mộc Tử Sóc há miệng thở dốc.

Thật đúng là không đánh lại được.

Đây đều là những người đã ngộ ra đầy đủ một Đạo, chắc chắn ngang tầm với Nguyên Thần đạo nhân.

Kỷ Ninh nói: "Đừng tưởng giết được mấy Vạn Tượng chân nhân, vài con Vạn Tượng đại yêu là đã vô địch rồi. Hơn nữa chúng ta nhận hai nhiệm vụ có 'mười công đức'. Nên chỉ càn hoàn thành là chúng ta có thể tự do tự tại trong một trăm năm rồi."

"Đúng, một trăm năm tiêu dao là đã đủ lắm rồi." Mộc Tử Sóc gật đầu rồi lập tức cắn răng. "Không tới Quân Vụ Điện thì thật không thể ngờ nổi vùng đất này lại có nhiều ác nhân như thế. Hạng người gì cũng có."

"Ừ." Trong mắt của Kỷ Ninh cũng nổi lên sát ý.

Trong Quân Vụ Điện có rất nhiều nhiệm vụ. Đa số là những nhiệm vụ đi giết những người có tội nghiệt lớn. 'Tội nghiệt' ở đây chính là do thiên đạo phán định những kẻ có tội nghiệt quấn thân. Giết những người có tội nghiệt này...cũng có thể làm số mạnh của vương triều Đại Hạ gia tăng. Vì thế nên vương triều Đại Hạ luôn luôn duy trì những việc như thế này.

"Hai tên này, một kẻ là đi giết người thường ở bốn phương để luyện 'Huyết Ngục Ma Nhãn'. Tên còn lại thì giết không biết bao nhiêu trẻ con để nuôi một con 'Quỷ Anh Vương'." Mộc Tử Sóc lắc đầu. "Mà đây mới chỉ là nhiệm vụ có mười công đức. Nếu mà nhiệm vụ hơn vạn công đức, trăm vạn công đức...thì phải giết tới cả đại ma đầu, thậm chí là những tồn tại đáng sợ trong vương triều Đại Hạ. Bọn chúng có vô số tội nghiệt quấn thân nhưng lại vẫn có thể vượt qua được tam tai cửu kiếp."

Nếu đi theo chính đạo thì phải có ngộ tính, phải rèn luyện đạo tâm, bước từng bước đều để lại dấu chân.

Nhưng nếu đi tà đạo thì sẽ nhanh hơn.

Tuy rằng tội nghiệt quấn thân sẽ làm...uy lực của tam tai cửu kiếp mạnh hơn. Nhưng tà đạo lại có thể làm thực lực của bản thân tăng rất nhanh nên việc ngăn cản tam tai cửu kiếp cũng dễ dàng hơn.

Nhưng tà đạo cũng chỉ mạnh trong chốc lát chứ không thể lâu dài được! Tới lúc đối mặt với Thiên kiếp, chính đạo còn có thể trở thành Thiên Tiên được, cho dù không nhiều nhưng vẫn có thể trở thành Tán Tiên...Nhưng đi theo tà đạo thì gần như là không còn khả năng trở thành Thiên Tiên. Người đạt được Tán Tiên cũng rất ít ỏi. Bởi vì Thiên kiếp của người tu tiên theo tà đạo cực kỳ đáng sợ!

"Tới thành An Thiền rồi." Mộc Tử Sóc nhìn xuống phía dưới xem xét.

"Tiểu Thanh." Kỷ Ninh nhìn về phía con rắn nhỏ màu xanh đang quấn trên cổ tay." Ngươi đưa một nửa Băng vạn năm cho ta."

Vù vù.

Con rắn nhỏ màu xanh hóa thành sương mù rồi ngưng tụ lại thành thiếu nữ áo xanh. Nàng mang ánh mắt trợn trừng, tức giận nói: "Đó là thứ của ta. Chủ nhân. Đó là thứ ta vất vả lắm mới kiếm được! Ngươi...ngươi...Giống như kiểu ăn cướp ấy. Lúc trước là thiếu niên thuần phác. Sao bây giờ lại trở nên ác như vậy. Ngươi quả thực không có tí tốt bụng nào cả."

"Câm miệng." Kỷ Ninh quát lên rồi thở hắt ra một hơi, lúc này mới nói: "Ngươi đúng là thần giữ của. Một khối Băng vạn năm lớn như thế, ngươi có dùng cũng không hết. Ta định giúp ngươi cầm chỗ đó đi đổi nguyên dịch ở Thiên Bảo Sơn. Để thực lực của ngươi tăng lên. Ngươi hiểu chưa?"

Thanh Thanh chớp chớp mắt, nói thầm: "Không cho ngươi được tham ô."

"Vậy thì ngươi đi theo chúng ta vào rồi ta sẽ giúp ngươi đổi nguyên dịch. Vậy được chưa." Kỷ Ninh cảm thấy thật bất đắc dĩ. Tiểu Thanh này đúng là thần giữ của.

"Ừ, cho ngươi này." Thanh Thanh chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra. Vù vù, trên lòng bàn tay liền xuất hiện một ngọn núi băng nhỏ."

Mộc Tử Sóc ở bên cạnh lập tức há hốc mồm, quát: "Ngươi! Con rắn nhỏ ngươi có nhiều Băng vạn năm như vậy mà không cho ta thêm một chút sao? Làm ta lại còn phải cảm kích ngươi nữa chứ!"

Thanh Thanh lại liếc mắt nhìn Mộc Tử Sóc đang gào thét một cái rồi dùng bàn tay vẽ một đường. Nguyên lực cắt thẳng qua ngọn núi băng, chia nó ra làm hai. Nàng lấy lại một nửa còn một nửa đưa cho Kỷ Ninh.

"Đi thôi, tới Thiên Bảo Sơn."

Chiến thuyền đầu rồng lao xuống phía dưới, bay về một phía tòa thành khổng lồ cổ kính: thành An Thiền.

Về tới thành An Thiền, Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc cùng cảm nhận được một cái gì đó cực kỳ thân thiết. Dù sao bọn họ cũng đã sinh sống hơn ba năm ở đây.

Sau nửa canh giờ trong Thiên Bảo Sơn, đám Kỷ Ninh lại đi ra.

"Của ngươi này." Kỷ Ninh đưa cho Thanh Thanh đứng bên cạnh một bình ngọc.

Sau khi tra xét rõ ràng bên trong, thấy bên trong đúng là năm ngàn ba trăm cân nguyên dịch có giá ngang với khối băng mà Kỷ Ninh nhận lấy thì Thanh Thanh mới vừa lòng gật đầu.

Kỷ Ninh cũng chỉ biết lắc đầu mà cười.

"Bạch thúc, đây là phần của người." Bạch thúc hóa thành nam tử đầu bạc vẻ mặt cực giống cha mình làm cho Kỷ Ninh cảm thấy cực kỳ thân thiết.

Sau khi nhận lấy và tra xét một chút, Bạch thúc lập tức kinh hãi. Ở bên trong có tới tận tám ngàn cân nguyên dịch. Điều này làm cho Bạch thúc kinh hãi lắc đầu, vội vàng dùng tâm linh để truyền âm: "Ninh nhi, chỗ nguyên dịch nhiều như thế này có thể làm con tăng thực lực lên không ít đâu. Không cần phải tốn kém như thế cho ta đâu."

"Ta còn sáu ngàn cân nguyên dịch cơ mà." Kỷ Ninh cũng dùng tâm linh trao đổi, nói. "Có hay không có tám ngàn cân nguyên dịch này...cũng không quá ảnh hướng đến ta. Nếu ta muốn tu luyện tới giai đoạn Nguyên Thần thì chỉ sợ phải tốn tới mấy vạn cân nguyên dịch. Hơn nữa, theo truyền thống của Hắc Bạch Học cung ta, nhất định phải ngộ ra đầy đủ một Đạo thì mới được phép bước vào Nguyên Thần. Hiện tại ta còn lâu mới ngộ ra được một phần Đạo hoàn chỉnh."

"Nó không có ích với ta nhưng lại rất có ích với Bạch Thúc. Hiện tại tiểu Thanh đã là Vạn Tượng đại yêu. Nếu Bạch thúc tăng được thực lực lên thì sẽ rất có lợi cho ta." Kỷ Ninh dùng tâm linh trao đổi nói.

Bạch Thủy Trạch hơi chần chừ một chút nhưng rồi cũng gật đầu.

Lần tới Thiên Bảo Sơn này, Kỷ Ninh đã bán hết những bảo vật thu được ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch. Kể cả kỳ bảo hộ thân của Đông Nhất hay bảo vật của Long Kình yêu vương cũng đều bán tất. 'Hai cái râu rồng' là pháp bảo bản mệnh của Long Kình yêu vương còn có giá hơn cả pháp bảo thiên giai bình thường.

Hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc đều có được hơn một vạn cân nguyên dịch.

Mộc Tử Sóc dùng chỗ đó mua không ít tài liệu.

Kỷ Ninh thì chỉ mua một lọ 'Hỏa Liên Tủy', tốn mất năm trăm cân nguyên dịch để nuôi dưỡng 'Kim Diễm Địa Hỏa'.

"Đi, quay về Hắc Bạch Học cung. Tu luyện ở trong Hắc Bạch Học cung là an tâm nhất. Không cần lo lắng ai quấy rầy." Kỷ Ninh nói.

"Ừ, chúng ta phải về bế quan thật tốt để tu luyện một lượt thật dài hơi thì ta mới có thể tu luyện tới Vạn Tượng viên mãn." Mộc Tử Sóc vui sướng nói. "Sư huynh cũng có thể đạt tới Vạn Tượng viên mãn." Hắn đâu biết rằng Kỷ Ninh đã đưa tám ngàn cân nguyên dịch cho Bạch thúc, mà vẫn tưởng rằng Kỷ Ninh đang nắm trong tay một vạn cân nguyên dịch. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY thegioitruyen.com

Kỷ Ninh cười: "Đi thôi, quay về cùng nhau tu luyện nào.

Lúc này, hai người hai linh thú đi về phía Hắc Bạch Học cung

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv