Chiến thuyền đầu rồng bay giữa mây mù.
Hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc mang vẻ mặt vui vẻ luyện hóa các pháp bảo trữ vật.
"Sư huynh. Tên Long Kình yêu vương này còn giàu hơn cả bốn Vạn Tượng chân nhân đấy." Mộc Tử Sóc cực kỳ hưng phấn nói. "Mười tên Vạn Tượng đại yêu khi trước cũng không bằng một mình tên Long Kình yêu vương đâu."
"Đó là đương nhiên, Long Kình yêu vương là kẻ đã tung hoành cả vạn năm. Nhiều lần chạy thoát dưới tay Nguyên Thần đạo nhân. Thậm chí còn có cấp bậc là Nguyên Thần." Kỷ Ninh nói. "Hắn vừa mới đột phá Nguyên Thần thôi. Chứ nếu mà để hắn tu luyện khoảng ngàn năm nữa thì sẽ còn giàu không biết bao nhiêu nữa. Nhưng thật ra, nếu mà đã là một lão yêu quái tu luyện ở giai đoạn Nguyên Thần tới cả ngàn năm...thì e là mình cũng chẳng thể ngăn cản nổi nữa."
Mộc Tử Sóc liền lắc đầu: "Cho dù có tu luyện ngàn năm ở giai đoạn Nguyên Thần mà gặp phải lão Thần Ma kia thì vẫn chỉ có một chữ chết! May mà sư huynh nhanh chân nhanh tay. Thần Ma vừa đi là ngươi đã thu thi thể của Long Kình đại yêu lại rồi. Tán Tiên kia tới sau không hề phát hiện ra. Nếu mà để Tán Tiên kia phát hiện thì e là hắn đã tiện tay lấy về luôn rồi."
Kỷ Ninh cũng cười.
Mình cũng cảm thấy mình nhanh trí.
Nhưng...
Con Long Kình đại yêu này đúng là giàu kinh người. Chỉ riêng pháp bảo trong Tử Phủ sau khi chết rơi trên mặt đất cũng có tám kiện rồi. Trong đó hai kiện là pháp bảo trữ vật, bốn kiện pháp bảo địa giai, hai kiện pháp bảo thiên giai. Chỉ riêng hai pháp bảo thiên giai đã có giá trị tới mấy ngàn cân nguyên dịch rồi!
Hiện giờ, hai người Kỷ Ninh vẫn đang mải miết luyện hóa pháp bảo trữ vật.
"Nhiều pháp bảo thật."
"Đây là bảo bối gì vậy?"
"Còn pháp bảo trữ vật nữa này. Chắc là của Đông Nhất chân nhân và Hồng Nhị chân nhân. Tiếp tục luyện hóa!"
"Chỗ này còn một lọ nguyên dịch nữa. Ồ. Hơn sáu trăm cân cơ đấy."
"Nếu ta đoán không nhầm thì cái này chắc là pháp bảo hộ thân của Đông Nhất chân nhân. Khi trước, nhờ pháp bảo này mà hắn có thể chạy thoát dưới tay tay. Không ngờ tới hắn lại bị chết dưới tay của Long Kình đại yêu. Cuối cùng pháp bảo này lại về tay ta."
...
Hai người Kỷ Ninh bỏ từng kiện bảo vật ra xem xét giá trị. Mà Thanh Thanh thì đứng ở một bên tò mò cầm cái nọ, nhặt cái kia lên. Dù sao nàng cũng là một đại yêu...Hơn nữa thời gian tu luyện lại vẫn còn ít nên vẫn chưa thể đoán được giá trị chuẩn xác của rất nhiều pháp bảo kỳ lạ. Chỉ có thể đứng ở một bên vui mừng.
"Đã kiểm tra xong hết." Kỷ Ninh thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Thật sướng." Ánh mắt của Mộc Tử Sóc tỏa sáng, cười ha hả: "Sư huynh, ta thật sự ngày càng bội phục ngươi. Việc ngươi thu thi thể Long Kình đại yêu vào...Làm cho tiểu đệ phục sát đất."
Kỷ Ninh cũng cười: "Nhìn xem...có thứ nào ngươi cần không?"
Mộc Tử Sóc nhìn kỹ lại, lắc đầu: "Bọn hắn đều là những kẻ không theo đạo khôi lỗi nên chả có thứ gì ta cần lắm."
"Ta cũng chẳng cần những thứ này." Kỷ Ninh cũng lắc đầu.
Mặc dù kỳ bảo hộ thân của Đông Nhất kia không tệ nhưng uy lực lại cũng chỉ bình thường. Giỏi lắm cũng chỉ đỡ được Nguyên Thần đạo nhân trong chốc lát. Mà Kỷ Ninh thì lại hoàn toàn có khả năng dùng thực lực của bản thân chạy thoát khỏi Nguyên Thần đạo nhân nên dĩ nhiên cũng không cần. Pháp bảo kiếm khí hộ thể của hắn còn có thể đỡ được cả Tán Tiên, Địa Tiên trong khoảng thời gian một cái hô hấp.
"Chỗ nguyên dịch kia chúng ta chia đôi mỗi người một nửa." Kỷ Ninh nói. "Còn toàn bộ những pháp bảo này sẽ đem bán cho Thiên Bảo Sơn. Sau đó chúng ta cũng chia nửa."
"Đây đều là thứ sư huynh thu được mà." Mộc Tử Sóc trợn tròn mắt.
"Đừng nói nhảm." Kỷ Ninh cười mắng. "Ta cũng chỉ tiện tay lấy thôi."
"Thế còn ta, ta thì sao?" Thanh Thanh ở bên cạnh nói.
Kỷ Ninh liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi là thần tài đi tìm bảo bối dễ dàng như ăn cơm uống nước. Nên khỏi phải lấy phần bảo bối mà chúng ta kiếm được." Chỉ riêng cái ngọn núi băng vạn năm của Thanh Thanh đã có giá trị hơn vạn cân nguyên dịch rồi.
Thanh Thanh lập tức bĩu môi: "Keo kiệt!"
...
Thời gian trôi qua.
Những ngày tiếp theo, đám Kỷ Ninh tiến sâu vào căn phòng dưới tầng băng lạnh để tu luyện. Nơi đó đúng là một nơi bí mật. Đến lúc tới hạn ba tháng, đám Kỷ Ninh mới bắt đầu trở lại nơi đóng quân của Ứng Long Vệ.
"Tới rồi."
Chiến thuyền đầu rồng bay giữa mâu mù. Kỷ Ninh đứng trên mép thuyền nhìn về vùng đất phía xa. Ngay lập tức hắn đã nhìn thấy nơi đóng quân của Ứng Long Vệ ở xa xa.
"Ha ha ha. Trở về rồi. Chúng ta sắp thành Ứng Long Vệ rồi!" Mộc Tử Sóc mang vẻ mặt vui sướng hoan hô.
Chiến thuyền đáp xuống.
Lần này không có ai tới cản đám Kỷ Ninh. Đám Kỷ Ninh bay thẳng tới đỉnh núi chỗ đóng quân, đó cũng chính là nơi có khoảng đất trống canh giữ Truyền Tống Trận. Kỷ Ninh liếc mắt một cái là thấy được hai lão già đang canh giữ Truyền Tống Trận. Đó cũng là hai lão già mà Kỷ Ninh nhận ra, một lão già béo, một lão già gầy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://thegioitruyen.com
"Lại có thêm hai người sống sót trở về." Lão già béo cười nói nhưng ánh mắt lập tức dừng trên con rắn nhỏ quấn trên tay Kỷ Ninh. "Yêu quái?"
"Đây là linh thú mà vãn bối thu được ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch." Kỷ Ninh nói.
"Người trẻ tuổi kia, ngươi thật lợi hại đó. Ngục Sơn Đại Hoang Trạch nguy hiểm như vậy...Mà ngươi còn sống trở về đã là giỏi rồi. Vậy mà còn mang về thêm cả một con linh thú." Lão già béo lắc đầu thổn thức. "Hai người các ngươi tìm một chỗ nghỉ ngơi đi. Chờ thêm chút nữa. Còn ba mươi người tu tiên chưa quay về."
Kỷ Ninh kinh ngạc dõi mắt nhìn một đám người đang đứng ngồi nói chuyện phiếm ở xa xa. Tổng cộng có mười sáu người. Tính cả hai người mình vào là mười tám.
"Làm sao tiền bối biết còn hơn ba mươi người chưa về?" Kỷ Ninh tò mò hỏi.
"Đúng vậy. Trong một trăm người ra ngoài. Làm sao các người biết được có bao nhiêu người chết?" Mộc Tử Sóc cũng cảm thấy khó hiểu hỏi.
Lão già béo và lão già gầy cũng nở nụ cười.
Hai người Kỷ Ninh lập tức nhớ lại. Phải luyện hóa tín phù thì mới có thể tiến vào được một số nơi quan trọng trên dãy núi Xích Long.
"Các ngươi vừa chết thì tín phù của các ngươi cũng thành vật vô chủ. Ở phía Ứng Long Vệ bên này cũng sẽ biết được." Lão già béo nói. "Mà bây giờ còn có năm mươi hai tín phù là còn nguyên vẹn. Những cái khác đều đã trở thành vật vô chủ."
Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc giật mình.
Một cái tín phù nho nhỏ khi trước...lại tiềm ẩn một chiêu như vậy. Đúng là khó phòng bị trước phương pháp của Ứng Long Vệ.
"Tiền bối." Mộc Tử Sóc hỏi. "Vài ngày trước, chúng ta có dẫn một đám người thường về nơi đóng quân. Những người này đều là người thường bị yêu quái nuôi nhốt. Không biết bọn họ bây giờ thế nào rồi?"
"Bọn họ đều tốt cả chứ?" Kỷ Ninh gặng hỏi.
Lão già béo kinh ngạc nói: "Là nhóm các ngươi đưa về à? Yên tâm, dĩ nhiên là bọn họ còn sống tốt. Đối với những người đáng thương như vậy, Ứng Long Vệ ta đều sẽ đối xử tử tế. Nhưng bọn họ đã được đưa đi từ sớm nên cũng không còn ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch nữa. Ứng Long Vệ chúng ta đều có những phương pháp bố trí tốt đẹp cho những trường hợp thế này."
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
Như vậy cũng tốt.
Nhưng không biết...Đứa nhỏ tên 'Thiết Oa' kia sau này sẽ thế nào.
"Đi thôi." Lúc này, Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc đi về một bên. Hai người cùng dùng bàn tay chém bằng một tảng đá ra. Xẹt xẹt xẹt...Sương lạnh ngưng kết trên tảng đá tạo thành một tầng băng. Những tảng đá này đã là nơi nghỉ tạm của rất nhiều đời Ứng Long Vệ. Gió thổi nắng chiếu đã làm chúng cực kỳ bẩn. Hai người Kỷ Ninh vừa lộ ra chiêu thức vừa rồi thì đã có không ít người tu tiên nhìn sang.
Hàn Sát?
Rất nhanh đã có người tu tiên tới bắt chuyện với hai người Kỷ Ninh. Hai người Kỷ Ninh cũng trò chuyện kết bạn với vài người.
...
Từng người còn sống đều nhanh chóng trở về từ Ngục Sơn Đại Hoang Trạch.
'Đông Hà Phi Vân' mà hai người Kỷ Ninh quen biết cũng đã trở lại. Nhưng Đông Hà Phi Vân trở về với một cánh tay bị cụt, sát khí trên người cũng nặng hơn rất nhiều. Điều này làm cho không ít người tu tiên bàn tán với nhau.
"Sao lại thế này?" Mộc Tử Sóc truyền âm nói. "Khi trước Đông Hà Phi Vân còn khá hay nói. Bây giờ làm sao mà lại còn lạnh hơn cả băng vậy? Hơn nữa, không ngờ hắn còn cụt một tay...Chỉ là cụt một tay. Dùng vài cái linh đan mọc lại tay chân là có thể. Mà một tên Vạn Tượng chân nhân lại cũng có thể dùng nguyên lực để mọc lại chân tay. Tại sao hắn lại cứ để cánh tay cụt đó?"
Kỷ Ninh lắc đầu.
Hắn cũng nhận ra...Sau khi trải qua rèn luyện, Đông Hà Phi Vân kia đã có biến hóa rất lớn.
Lại qua nửa ngày nữa. Có thêm vài người tu tiên đã trở lại.
"Nhìn kia, Mạnh Liễu Thanh." Mộc Tử Sóc truyền âm cho Kỷ Ninh. "Sáu tên vây giết chúng ta khi trước, bây giờ chỉ còn lại một mình nàng còn sống."
"Mạnh Liễu Thanh?" Kỷ Ninh cũng nhìn về phía người nữ tu tiên kia.
Mạnh Liễu Thanh đáp xuống. Vừa nhìn thấy hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc thì sắc mặt lập tức hơi biến đổi nhưng rồi vội vàng quay sang một bên...
"Mạnh Liễu Thanh!"
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
Mạnh Liễu Thanh quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một thanh niên áo trắng, cụt một tay đang tỏa ra sát khí ngập trởi. Trong mắt của hán hiện đầy sự lạnh lẽo: "Thù giết muội muội của ta. Đông Hà Phi Vân ta nhất định sẽ báo. Mạnh Liễu Thanh...Ngươi chờ chết đi! Còn năm tên khác, ta cũng sẽ không tha cho đâu!" Là đệ tử của Đông Hà tộc nên hắn dám nói thẳng những lời này ra!
"Năm tên khác?" Mạnh Liễu Thanh lắc đầu. "Đông Nhất thì ta không biết. Nhưng bốn người khác là Bắc Hà Trú, Từ Mãn Tuyền, Lộng Tán, Tịch Kha đều đã chết rồi."
Đông Hà Phi Vân ngẩn ra: "Đã chết ư?"
Một đám người tu tiên ở xung quanh đều nhìn tới?
Bốn gã Vạn Tượng chân nhân đều chết hết? Điều này làm đám người tu tiên rất tò mò...Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra?
"Chết trong tay hai huynh đệ Hắc Bạch Học cung này." Mạnh Liễu Thanh lườm một cái về phía hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc ở xa xa. Nàng kết thù kết oán với hai người Kỷ Ninh nên dĩ nhiên cũng muốn cho hai người Kỷ Ninh rây thêm chút phiền toái. Vừa rồi nàng còn cố ý báo tên bốn người Bắc Hà Trú là để cho sư huynh đệ của bốn người bọn Bắc Hà Trú biết.
"Con tiện nhân kia!" Mộc Tử Sóc đứng phắt dậy, gầm lên. "Khi trước, sáu người các ngươi bày cạm bẫy, tấn công huynh đệ chúng ta. Đã chết bốn tên rồi mà vẫn còn ngấm ngầm mưu tính với chúng ta cơ à? Con tiện nhân kia, nghe cho kỹ. Sau này đừng để ta gặp ở bên ngoài. Một khi gặp được, ta nhất định sẽ giết chết ngươi."
"Đúng." Kỷ Ninh lạnh lùng nhìn ả ta.
Nơi này là nơi đóng quân của Ứng Long Vệ nên không ai dám động tay động chân.
Mạnh Liễu Thanh cũng lườm hai người Kỷ Ninh. Đã có thù rồi thì sợ cái gì nữa?
"Kỷ Ninh. Mộc Tử Sóc. Hai vị đạo huynh." Đông Hà Phi Vân nhìn về phía hai người Kỷ Ninh, khom người hành đại lễ nói: "Sáu người kia không đi giết đại yêu mà ngược lại đi giết người tu tiên cướp của. Chết trên tay hai vị đạo huynh cũng là đúng tội trừng phạt. Sau này hai vị đạo huynh có chuyện gì, cứ việc ra lệnh cho ta một tiếng. Đông Hà Phi Vân ta dù phải vượt qua sông lửa cũng sẽ tới."
"Khách khí quá. Chúng ta cũng chỉ vì bị giết, cướp nên mới tiện tay giải quyết." Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc cùng tiến tới nâng Đông Hà Phi Vân dậy.
...
Rất nhanh, toàn bộ người tu tiên còn sống đều đã trở về. Hồng Diệp chân nhân kia cũng đã trở lại. Nhưng Hồng Diệp chân nhân không hề biết người trong trận khi trước là hai người Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc! Nhưng hắn vẫn nhớ lời mà Long Kình đại yêu đã nói: 'Muốn trách thì trách Kỷ Ninh'. Nên dĩ nhiên cũng lườm một cái thật sâu về phía Kỷ Ninh.
"Năm mươi hai người các ngươi đều còn sống. Nếu có mang được thi thể Vạn Tượng đại yêu về thì có thể gia nhập Ứng Long Vệ ta." Lão già gầy nói. "Đi thôi. Vào trong Truyền Tống Trận để tới dãy núi Xích Long."
Năm mươi hai người tu tiên cùng tiến vào trong Truyền Tống Trận.
Rất nhanh, Truyền Tống Trận sáng lên.
Năm mươi hai người đám Kỷ Ninh bị đưa tới dãy núi Xích Long cách đó hơn hai trăm vạn dặm.