Mãng Hoang Kỷ

Chương 138: Tới nơi




Vốn ba người Mạnh tộc liên thủ còn có thể chống đỡ được. Nhưng khi hai tên Tuyết Long Sơn không hề giữ ý nữa thì ba người Mạnh tộc phải cực kỳ gắng gượng.

"Biết thế này thì đã nghe theo tên đầu đất rồi." Nữ tử yểu điệu này tái mặt, hối hận không thôi. Bởi vì ba người này sau khi trở thành Tử Phủ tu sĩ đều không dám tiếp tục tu luyện vì nếu đạt tới Tử Phủ trung kỳ là nền móng đã định không thể tu luyện sang loại pháp môn khác. Mà những tông phái có chút lợi hại đều không thu bọn họ làm đệ tử.

Cho nên ba bọn họ đều là Tử Phủ tiền kỳ. Lần này, tên Mạnh Nham kia đã từng nói nói: "Tiểu Hân, chúng ta ở tầng đáy Tử Phủ tu sĩ. Nếu dùng pháp bảo phi hành...một khi bị người ta chặn đường là rất nguy. Tốt nhất là đi trên mặt đất, mang theo thú cưỡi giống như người thường đi từ từ. Tuy rằng tốn thời gian hơn nhưng lại an toàn. Người tu tiên thường cũng chả bận tâm tới người thường."

"Ngươi thật ngu ngốc." Lúc ấy, Mạnh Tuấn, một đồng bọn trong đám tức giận nói. "Cưỡi thú đi từ từ trên đất ư? Chỉ sợ phải tốn mất một năm mới có thể vượt qua được trăm dặm! Ngươi nguyện ý trèo đèo lội suối nhưng ta lại không. Ta cũng không tin, chúng ta liều mạng bay đi chỉ có mất vài ngày. Chẳng lẽ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày đó lại xui xẻo gặp phải một tên muốn ra tay với chúng ta sao?"

"Đầu đất, Mạnh Tuấn nói có lý đó. Chắc trong thời gian vài ngày cũng sẽ không có chuyện gì đâu." Lúc ấy Mạnh Hân cũng không muốn tốn thời gian hơn một năm cho nên vẫn quyết định bay tới thành An Thiền.

Đáng tiếc...

Bọn họ lại gặp đúng phải đám người muốn ra tay. Có người tu tiên mải miết khổ tu, có ngươi tu tiên lại phát triển nhờ giết chóc. Lại còn có loại dựa vào giết người cướp của. Giết người cướp của chính là biện pháp lấy bảo vật nhanh nhất. Không ngờ chuyến đi này lại gặp phải ngay loại người này.

...

"Vù." Một cái dây đai đỡ lại đòn tấn công của phi kiếm. Nhưng lực đánh vào vẫn làm cho Mạnh Hân phải nhổ ra một ngụm máu. Nguồn: https://thegioitruyen.com

"Tiểu Hân!" Nam tử phúc hậu Mạnh Nham ở bên cạnh vội vàng cắn răng một cái, sắc mặt đỏ lên. Nhưng hơi thở của hắn bỗng mạnh hẳn lên. Chín viên đá màu đen bay quanh người với tốc độ nhanh hơn hẳn. Rồi cả chín viên cùng rít gió lao tới chỗ hai tên nam tử áo trắng.

"Đi mau đi. Các ngươi mau chạy đi!" Mạnh Nham gào lên.

"Đầu đất!"

Sắc mặt Mạnh Hân thay đổi. Nàng cũng nhận ra được Mạnh Nham đã thi triển cấm thuật. Bọn họ đều muốn bái nhập môn phái. Nhưng nếu thi triển cấm thuật sẽ làm cho căn cơ bị tổn thương, sẽ càng khó bái nhập vào môn phái hơn.

"Đi nhanh lên đi!" Mạnh Nham phát điên.

"Còn không đi mau!" Thanh niên tuấn tú bên cạnh cũng vội hóa thành một làn khói xanh chạy đi. Mạnh Hân cắn răng một cái rồi cũng chạy theo.

Hai tên nam tử áo trắng nhìn thấy thế thì cười lạnh. Có thể chạy dễ như vậy sao? Thật là vớ vẩn.

Vù!

Vù!

Một ảo ảnh thoát ra từ mặt đất, nhanh như tia chớp xuyên thẳng qua đầu hai tên nam tử áo trắng.

"Sao lại thế này!"

"Thế nào mà..."

Hai tên nam tử áo trắng đều trợn trừng mắt. Trong mắt đều có chút khó tin. Hai người bọn chúng đã không ít lần đi cướp giật nên rất cẩn thận. Trong lúc chiến đấu đều cực kỳ cảnh giác bốn phía. Nhưng vừa rồi bọn chúng đều không cảm nhận được bất kỳ luồng dao động của nguyên lực nào. Vậy mà lại bị phi kiếm đánh lén từ dưới chân. Hơn nữa, pháp bảo hộ giáp của bọn chúng lại không thể ngăn lại tí nào.

Máu tươi bắn ra đầy áo trắng.

Thân thể hai tên nam tử đều mềm nhũn ra. Cả hai đổ gục xuống đất mà không để lại tiếng động nào.

"Giết, giết." Nam tử phúc hậu Mạnh Nham kia cùng đang điên cuồng điều khiển chín quả cầu màu đen. Nhưng bỗng nhiên hắn kinh ngạc nhìn trước mặt...

Hai tên nam tử áo trắng đã ngã nhào trên mặt đất?

Chết rồi sao?

"Việc này, việc này..." Mạnh Nham không tin nổi.

Mà lúc này, Mạnh Tuấn đang vội vàng trốn đi cũng nhìn lại phía sau. Hắn vừa liếc qua thì lập tức nhìn thấy hai bóng người đổ gục trên mặt đất phía xa xa. Với thi lực của người tu tiên thì đương nhiên hắn có thể nhìn thấy được rõ ràng vết máu trên đất.

"Hân muội!" Mạnh Tuấn lập tức truyền âm nói. "Đừng chạy vội. Hai tên Tuyết Long Sơn đều chết rồi."

Mạnh Hân không khỏi ngừng trốn, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy ở chỗ chiến đấu phía xa xa kia đang có hai bóng người.

"Đi, tới đó xem sao." Mạnh Tuấn liền nói.

"Ừ." Mạnh Hân cũng cẩn thận đi theo.

Hai người bọn họ lại nhanh chóng quay lại chỗ đánh nhau khi trước. Mạnh Tuấn và Mạnh Hân đều đầy nghi hoặc nhìn tên Mạnh Nham. Mạnh Tuấn nói: "Đầu đất, sao lại thế này?"

Uỳnh!

Một ngọn lửa xuất hiện ở bên cạnh. Ngọn lửa bám lên người hai tên đệ tử Tuyết Long Sơn, thiêu hủy cả hai thành tro bụi.

"Lửa!" Ba tên nam nữ Mạnh tộc này đều hơi kinh ngạc.

Chỉ thấy một bóng người đi ra từ núi rừng. Phía sau còn có một con thú. Nhìn kỹ lại...thì người đi tới là một thiếu niên thanh tú mặc da thú cùng một con chó trắng tuyết đi bên cạnh.

Vèo.

Thiếu niên mặc da thú vung tay thu lại toàn bộ pháp bảo của hai tên đệ tử Tuyết Long Sơn.

"Cảm ta tiền bối đã cứu mạng." Nam tử phúc hậu Mạnh Nham vội vàng thành thật quỳ xuống cảm tạ.

"Không cần phải đa lễ như vậy. Cũng không phải gọi ta là tiền bối đâu. Cứ gọi đạo hữu với nhau đi." Kỷ Ninh nhìn nam tử phúc hậu này thì không khỏi sinh ra cảm tình. Dưới sự bao phủ của thần thức, hắn đã phát hiện ra nam tử này đã phát điên thi triển cấm thuật để nàng kia chạy đi trước. Điều này làm Kỷ Ninh nhớ tới người bác trai chưa từng gặp mặt của mình.

Năm xưa, bác trai cũng đã từng làm như vậy giúp mẫu thân thoát chết. Nhờ đó mình mới có thể được sinh ra.

Tuy Kỷ Ninh đã nhanh chóng dùng thần niệm điều khiển Tịch Diệt Lục Ma Kiếm giết trước. Nhưng mầm bệnh lưu lại do nam tử phúc hậu thi triển cấm thuật lại rất khó giải quyết.

"Thật đáng tiếc." Kỷ Ninh thầm than.

"Cảm tạ đạo hữu." Thanh niên tuấn tú kia liền kéo nam tử phúc hậu đứng dậy. "Ba người chúng ta là đệ tử của Mạnh tộc. Vị này là Mạnh Nham, bên cạnh đây là Mạnh Hân. Tên ta là Mạnh Tuấn. Không biết đạo hữu là?"

"Đầu đất." Mạnh Hân kéo tay nam tử phúc hậu kia, trong mắt nàng có chút nước mắt. Đồng thời nàng cũng quay ra nhìn Kỷ Ninh. Nàng có chút tò mò cùng nể sợ vị thiếu niên mặc da thú trước mặt này.

Kỷ Ninh gật đầu nói. "Tên ta là Kỷ Ninh. Lần này đi tới thành An Thiền, ngẫu nhiên gặp ba vị."

"Huynh Kỷ Ninh cũng đi thành An Thiền sao?" Thanh niên tuấn tú kia liền vui mừng nói. "Ba người chúng ta cũng đang đi tới thành An Thiền. Nếu huynh Kỷ Ninh không chê thì chúng ta sẽ cùng đi với nhau nhé?"

Mạnh Nham và nàng Mạnh Hân kia cũng lộ ra vẻ mặt mong chờ.

Kỷ Ninh gật đầu nhẹ: "Được!"

Thần thức đã bao phủ xuống trước khi Mạnh Nham thi triển cấm thuật...nên Kỷ Ninh cũng biết được thân phận của ba người này. Chỉ cần nghe tên của bọn họ là đã biết được họ đều là người cùng một tộc với nhau. Hơn nữa nhìn vẻ mặt thì chắc cũng chưa lớn tuổi lắm.

"Cùng một bộ tộc. Mà ba tên Tử Phủ tu sĩ này lại cùng một lứa tuổi." Kỷ Ninh thầm nghĩ. "Hơn nữa đều họ Mạnh. Theo bản đồ các thế lực cấp cao của ta thì có Mạnh tộc là một trong đó."

...

Kỷ Ninh đồng hành cùng ba người này là muốn hiểu biết thêm chút ít với thế giới bên ngoài. Dù sao thì Kỷ tộc cũng có quá ít ghi chép về thế giới bên ngoài.

"Huynh Kỷ Ninh. Nếm thử rượu ngon này đi. Nó là thứ được sản xuất trong Mạnh tộc đó."

"Huynh Kỷ Ninh, nếm thử trái cây này xem."

Chỉ thấy một con thuyền lớn đang bay giữa đám mây mù. Kỷ Ninh cùng ba người Mạnh tộc chia ra ngồi xuống. Một cái bàn dài được bày ra trước mặt. Trên bàn có đủ loại hoa quả và rượu ngon. Thấy được Kỷ Ninh có thực lực cực kỳ lớn, ba người Mạnh tộc cũng muốn thân quen thêm chút. Hơn nữa Kỷ Ninh đi với bọn họ thì đúng là như một thần hộ mệnh đi theo."

"Đúng là Mạnh tộc." Sau khi đi cùng hai ngày, Kỷ Ninh cũng đã biết thêm được nhiều thông tin.

Trong ba người này, tên Mạnh Tuấn giỏi nịnh hót, thậm chí là nịnh bợ thẳng thừng làm Kỷ Ninh có chút buồn nôn.

Mạnh Hân có tướng mạo cực kỳ xinh đẹp. Ở Kỷ tộc cũng khó kiếm được mỹ nữ như vậy.

Mạnh Nham chính là nam tử phúc hậu đã thi triển cấm thuật lúc trước. Trong ba người, hắn chính là người duy nhất mà Kỷ Ninh có cảm tình. Kỷ Ninh nguyện ý giao thiệp kết bằng hữu cùng người này.

"Mạnh Tuấn nói rất đúng." Mạnh Hân lắc đầu, dứt khoát nói. "Dòng dõi Đông Khúc chúng ta luôn luôn bị khi phụ áp bức. Dòng dõi Đông Khúc chỉ có thể gắng gượng qua ngày. Chúng ta càng ở lâu trong dòng này thì càng thêm bi thảm...Có thể cố gắng tu luyện tới Tử Phủ là đã may mắn lắm rồi. Muốn có được pháp môn luyện khí hàng đầu ư? Việc đó chỉ là mơ tưởng. Những Khúc khác đều muốn áp bức chúng ta không để cho Đông Khúc chúng ta phát triển nổi. Cho nên sau khi đạt được Tử Phủ tiền kỳ, chúng ta liền hẹn nhau cùng xuất phát đi tới thành An Thiền. Bên trong thành An Thiền có rất nhiều môn phái lớn. Nên chúng ta có thể thử qua tất cả. Chỉ tiếc rằng Đầu Đất đã bị..."

Mạnh Nham cười cười. "Không có việc gì đâu. Còn sống là may lắm rồi. Chỉ là một lần thi triển cấm thuật thôi nên cũng không ảnh hưởng nhiều đâu. Dù thế nào thì chúng ta cũng sắp tới thành An Thiền rồi! Chúng ta đều sẽ có cơ hội tiến xa hơn trên con đường tu tiên!"

"Đúng là phải rời khỏi bộ tộc." Mạnh Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói. "Đợi sau này chúng ta trở thành Nguyên Thần đạo nhân. Hừ. Khi đó đám lão già ở bộ tộc phải trông ngóng đón tiếp chúng ta."

"Phải làm đến nơi đến chốn." Mạnh Nham nhìn hắn một cái.

Mạnh Tuấn ngửa đầu lên trời, thở dài. "Đáng thuwong cho ba người cực kỳ bi thảm như chúng ta. Đường đường xuất thân Mạnh tộc mà không có nổi pháp bảo bằng đệ tử Tuyết Long Sơn." Bỗng nhiên Mạnh Tuấn mang ánh mắt đầy chờ mong nhìn Kỷ Ninh. "Huynh Kỷ Ninh, thực lực của huynh rất cao. Giết hai tên đệ tử Tuyết Long Sơn như giết gà. Như vậy thì chắc huynh Kỷ Ninh cũng chẳng thèm để mắt tới pháp bảo của chúng. Huynh Kỷ Ninh...Hay là ban cho ta một hai kiện pháp bảo, giúp chúng ta có thể tăng cường thực lực, đỡ làm huynh Kỷ Ninh phải vướng bận."

"Chỉ cần một hai kiên thôi, không nhiều đâu." Mạnh Tuấn nhìn Kỷ Ninh với ánh mắt đầu chờ mong.

Kỷ Ninh nhíu mày.

Tên Mạnh Tuấn này...Nếu chỉ nịnh hót thì đã đành. Giờ mình lại phát hiện ra hắn có một 'ưu điểm' đó là: không biết xấu hổ!

"Không ai chê nhiều pháp bảo cả." Kỷ Ninh liếc qua Mạnh Tuấn. "Ta chuẩn bị đi tới thành An Thiền đổi lấy một pháp trận. Nhưng ta lại sợ pháp bảo của ta ít quá, không đổi được. Hay là Mạnh Tuấn đạo hữu cho ta mượn một hai kiện nhé?"

Mạnh Tuấn tái mặt đi, cười e ngại nhưng trong lòng thầm chửu: "Đúng là tên keo kiệt. Lần trước ta tâng bốc công tử Như Húc trong bộ tộc là công tử Như Húc liền ban ngay cho ta một pháp bảo. Vậy mà ta tâng bốc tên Kỷ Ninh này lâu như thế, lôi cả rượu ngon ra chiêu đãi hắn mà đến một chút ưu đãi hắn cũng không nhả ra. Nhìn thì hắn rõ lợi hại, còn có một Tử Phủ linh thú. Thế mà keo kiệt như vậy!"

Kỷ Ninh thờ ơ nhìn tên Mạnh Tuấn này.

Mình đi với ba người này chủ yếu là vì muốn nhờ ba người này hướng dẫn cho thế giới bên ngoài và cảm tình với Mạnh Nham kia.

"Huynh Kỷ Ninh." Mạnh Hân kia chỉ tay xuống dưới hô. "Nhìn kia. Kia có phải là thành An Thiền không?"

"Thành An Thiền?" Kỷ Ninh cũng quay đầu lại ngay.

Chỉ thấy ở vùng đất vô tận phia xa xa, có một tòa thành khổng lồ nhìn không tới điểm cuối. Cho dù lúc này còn cách nó hơn ngàn dặm nhưng Kỷ Ninh đã có thể cảm ứng được luồng dao động truyền tới từ tòa thành đồ sộ kia. Tuy rằng dao động có vẻ yếu nhưng lại ẩn chứa cực nhiều lực lượng.

Chỉ với mắt thường quan sát, Kỷ Ninh đã cảm nhận được áp lực vô hình cực kỳ lớn.

"Đến thành An Thiền rồi." Trong mắt Kỷ Ninh có chút khát vọng.

"Thành An Thiền." Mạnh Tuấn, Mạnh Nham và cả Mạnh Hân kia cũng đều có đầy khát vọng và chờ mong. Đó chính là khát vọng tương lai.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv