“Rốt cuộc cô nói với cô ấy cái gì vậy?”
‘Vinh Sở Lâm nghe Tân Băng Như nói, huyệt thái dương và gân xanh trên trán đều nổi lên, tức đến mức vội vàng đi tới cầu thang máy, cố gắng đem người kéo trở về.
Nhưng Tân Băng Như lại đưa tay ra ngăn cản.
“Anh đừng tức giận với em có được không? Em thật sự đã cố hết sức rồi, một mực nói với cô ấy là cô ấy là người mà anh yêu nhất, nhưng cô ấy càng nghe càng tức giận sống chết không chịu đi về cùng em, em có phải hay không nói sai cái gì Vinh Sở Lâm hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hét lớn một tiếng: ‘Câm miệng”
Tân Băng Như bị anh ta đột nhiên quát lớn thì bị dọa đến sửng sốt, toàn thân cứng ngắc.
Những thư ký xung quanh cũng run lẩy bẩy, cúi đầu làm việc hoàn toàn không dám nhiều chuyện.
Tân Băng Như Nước mắt rơi xuống.
“Xin lỗi, Sở Lâm là em làm trở ngại cho anh, không giúp gì được…
Ting — Thang máy đến rồi.
Vinh Sở Lâm nhìn cũng không nhìn Tân Băng Như một cái, xoay người đi vào trong thang máy.
Anh ta không biết là sau khi Tân Băng Như đuổi Mẫn Tuyết Nguyệt đi, thì cố ý đợi ở dưới lầu 5 phút đồng hồ, chuẩn tốt ấm ức và kỹ xảo.
biểu diễn mới xoay người lên lầu tìm Vinh Sở Lâm.
Cho nên lúc này đợi Vinh Sở Lâm xuống lầu, người cũng đã sớm không biết ở đâu.
‘Đuổi không trở lại “Mẹ kiếp.”
Vinh Sở Lâm tức giận đến mức nói bậy.
Trong máy mắt cảm giác hoảng sợ xâm nhập vào người anh ta.
Cảm giác hối hận nổi lên trong lòng anh ta, nếu như vừa rồi không có lưu lại với cổ đông Lý nói về chuyện cổ phiếu mà trực tiếp đuổi xuống, có phải Mẫn Tuyết Nguyệt cũng sẽ không như thế rời đi?
Cô ấy hiện tại nhất định là cực kì tức giận, giận anh ta, mảng anh ta là kẻ bất lực.
Vinh Sở Lâm không có cách nào tha thứ cho mình.
Nhưng sau cùng cái gì cũng không thể làm.
Đứng tại chỗ, Vinh Sở Lâm tự hỏi vì sao ngày hôm nay cô ấy lại tới công ty tìm anh ta?
Là bởi vì nghe nói chuyện anh ta muốn kết thông gia với nhà họ Tân, muốn tới để hỏi hay là đến để cảnh cáo anh ta, sau đó lại không muốn để cho người khác biết bọn họ có quen biết Suy tư nửa ngày cũng không có đáp án.
Trong đầu đều là những lời nói đêm hôm đó cô ấy với anh ‘chúng ta từ nay về sau là người xa lạ đï, còn có mới vừa trước khi đi kia lạnh lùng như người xa lạ.
Trong lòng triệt để đau.
Mẫn Tuyết Nguyệt sau khi rời khỏi Vinh thị, rất sợ Vinh Sở Lâm tìm đến nhà cô ta, dứt khoát chạy đi khu chung cư Hải Lâm tìm Thời Ngọc Diệp.
Vừa nhìn thấy chị em tốt, trong lòng ngập tràn ủy khuất bấy lâu rốt cuộc cũng để lộ ra.
Lúc này Thời Ngọc Diệp cũng hỏi chuyện gì xảy ra, nghe Mẫn Tuyết Nguyệt kể xong lúc này khó tránh khỏi có chút tức giận.
“người phụ nữ họ Tần kia tùy tiện nói vài câu cậu cứ như vậy đi? Vì sao không cùng Vinh Sở Lâm nói chuyện?”
Mãn Tuyết Nguyệt lau nước mắt, mặt mũi không cam lòng.
“Tớ làm gì có tư cách và lập trường nói, nếu để cho tất cả mọi người biết Vinh thị bị chèn ép là do công ty nhà tớ gây ra, mọi người ở đó không phải sẽ xông vào đánh tớ sao”
“Ai dám đánh phụ nữ có thai, đó là tội mưu sát!”
“Tớ không tính nói cho anh ta biết”
Thời Ngọc Diệp bất đắc dĩ đến cực điểm.
Cũng không tính là tức giận chẳng qua là, nếu như Mãn Tuyết Nguyệt lựa chọn cả đời đều không nói cho Vinh Sở Lâm, thì Vinh gia cùng nhà họ Tân hôn sự chắc chẩn sẽ xảy ra thuận lợi, Tuyết Nguyệt cùng Vinh Sở Lâm từ nay về sau liền không có chuyển biến tốt rồi “Cho nên cậu định làm gì”cô liền hỏi.
Mãn Tuyết Nguyệt rơi vào suy nghĩ, con mắt cụp xuống.
“Chắc là sẽ quay trở về nước pháp, đi phát triển sự nghiệp thôi”
“Cậu thật sự nghĩ như vậy?”
“Thành phố Hải Phòng này, tớ không ở nổi nữa”
Thời Ngọc Diệp nhịn không được thở dài một hồi: “Cậu ý, nếu như có thể đem một chút động lực và tinh thần của sự nghiệp vào tình yêu, vậy thì rất hoàn mỹ”
Mẫn Tuyết Nguyệt phản bác: “Cậu sai, rồi trên thực tế tớ đã bước đi bước đầu tiên, chỉ là đã quá muộn rồi, hôm nay tình trạng công ty và chiến lược tớ đã có, tớ không hy vọng bởi vì sự ích kỷ của tớ mà làm hại công nhân thất nghiệp, bọn họ mới làm vô tội”
Việc này cách làm của cô ta cũng không phải là hoàn toàn đúng đắn, nhưng cũng không sai Bất luận lựa chọn như thế nào cũng không thể trở thành truyện cổ tích hoàn mỹ được.
Thời Ngọc Diệp lại một bộ mặt nặng nề thở dài.
“Kỳ thật cậu cũng có thể ở lại thành phố.
Hải Phòng dưỡng thai mà, không cần thiết phải ra nước ngoài trốn anh ta”
“Tớ mới không nghĩ mỗi ngày nghĩ cách ứng phó Mẫn Tuyết Nguyệt phản ứng rất nhanh: “nếu thật sự bọn họ kết thông gia đến lúc đó, tin tức truyền thông, tất cả báo chí đều đăng tin tức hôn lễ bọn họ, lúc đó tớ không phải là bị làm chua chết sao, không bằng rời đi gì cũng không nhìn, gì cũng không biết.”
Khi Ngọc Diệp không biết làm sao đến tột cùng.
Cũng coi như không tức giận, chỉ là nếu Mãn Tuyết Nguyệt lựa chọn cả đời không nói, chờ nhà họ Vinh và nhà họ Tân thuận lợi kết hôn, thì Mãn Tuyết Nguyệt và Vinh Sở Lâm từ nay về sau sẽ không còn đường quay đầu nữa.
“Cho nên cậu tính làm gì?” Cô hỏi.
Mãn Tuyết Nguyệt nghĩ nghĩ, con ngươi trầm xuống.
“Chắc là, sẽ về Pháp phát triển sự nghiệp đi”
“Cậu nghĩ kỹ rồi?”
“Thành phố S này, tớ không ở nổi nữa”
Thời Ngọc Diệp không nhịn được thở dài một hơi: “Cậu đó, nếu có thể lấy chút bốc đồng và can đảm trong sự nghiệp chia chút cho chuyện tình cảm thì hoàn hảo rt Mãn Tuyết Nguyệt phản bác nói: “Cậu sai rồi, thực tế tớ đã bước ra được bước đầu chỉ có điều đã trễ. Hiện giờ tình hình công ty và chiến lược đối phó đã có, tớ không mong chỉ vì tớ ích kỷ mà làm hại hàng ngàn nhân viên thất nghiệp, bọn họ mới là người vô Cách làm này của cô ấy cũng không phải là hoàn toàn chính xác, nhưng cũng không hề Sai.
Cho dù lựa chọn gì đi nữa, cũng không thể trở thành kết cuộc hoàn mỹ như trong truyện cổ tích.
Thời Ngọc Diệp lại lần nữa thở dài một hơi nặng nề.
“Thật ra cậu cũng có thể ở lại thành phố S dưỡng thai, không cần phải chạy ra nước ngoài trốn anh ta”
“Tớ không muốn mỗi ngày buồn nôn” Mãn Tuyết Nguyệt phản ứng rất mau, “Nếu bọn họ.
thật sự kết hôn, đến lúc đó báo chí đều sẽ đưa tin lễ cưới, Thế chẳng phải tớ sẽ bị cây chanh chua chết sao? Không không không, tớ thà rằng chạy đi, gì cũng không xem không biết”
Thời Ngọc Diệp âm thầm ha ha.
Nói như là không ở thành phố S thì sẽ không nhận được tin tức vậy?
Chẳng lẽ cô ấy còn không rõ hiện giờ internet đã phổ biến đến đâu rồi sao?
“Thôi, nếu cậu thật sự đã quyết định đi Pháp, thì nói với tớ một tiếng, tớ sẽ bảo người chuẩn bị cho cậu. Dù sao căn nhà cậu thuê ở Pháp cũng đã bỏ rồi, bây giờ qua đó cần phải chuẩn bị lần nữa”
“Tớ lại không phải là lần đầu xuất ngoại, giải quyết các loại hộ chiếu và chỗ ở này tớ không thành vấn đề”
“Hiện giờ cậu mang thai tớ không yên tâm.
Sao thì nhà bọn tớ cũng có vài căn ở Pháp, cậu chọn đại một căn ở đi, cũng vừa lúc tớ thuận tiện phái người qua chăm sóc cậu”
Nếu là lúc thường, khẳng định Mẫn Tuyết h ê vẻ tự mình có thể độc lập, không cần người khác chiếu cố và hỗ trợ.
Nhưng giờ cô ấy quyết định nhận lấy giúp đỡ của Ngọc Diệp.
Trong mắt Mãn Tuyết Nguyệt tràn đầy cảm động, giang tay ôm lấy chị em tốt.
“Cảm ơn cậu, Diệp Diệp. Nếu không phải có cậu, tớ thật sự chẳng có tự tin nuôi sống một đứa nhóc như nào.”
“Cậu có thể” Khi Ngọc Diệp võ võ bả vai cô ấy.
Trong phòng khách, tình cảm chị em sâu nặng, bên cạnh sự xúc động còn ẩn chứa những tiếng thở dài không dứt.
Buổi tối Trên bàn cơm.
Phong Thần Nam không bao giờ ngờ rãng, chờ anh trở về hôm nay ấy lại là câu “Đêm nay Tuyết Nguyệt ở lại ngủ với em ở phòng chính”
Tay cầm đũa của anh run lên rõ ràng.
Vẻ mặt cứng ngắc.
“Không phải đêm hôm qua hai người ở cùng nhau rồi à?”
“Hôm nay tâm trạng cậu ấy cũng không tốt lắm. Qua vài ngày nữa cậu ấy đến Pháp rồi, trong thời gian ngản sẽ không trở về, tụi em phải năm chắc mấy ngày nay, ở chung với nhau nhiều nhất có thế”
Phong Thần Nam nhận được chút hả hê cười trên nỗi đau của người khác của mấy đứa con trai.
Thời Ngọc Diệp dường như cũng không có nhận ra vẻ mặt không đúng lắm của Phong Thần Nam, tiếp tục nói nữa: “Không phải mấy ngày nay anh thu xếp cho cha em và lão tổ tông ở đảo nhỏ sao? Hiện giờ trong nhà cũng có phòng trống đó, anh ngủ tạm chút đi nhé”
Ngủ tạm chút đi nhé?
Không có vợ bên cạnh thì tạm chấp nhận kiểu gì!
Trong lòng Phong Thần Nam không phục, nhưng kẻ địch lớn nhất hiện giờ của anh là Mãn Tuyết Nguyệt, là chị em tốt của Diệp Diệp, cho nên tuyệt đối không thể đem hoàn toàn sự không phục và địch ý trong lòng bày ra, nhất định phải nhịn!
“Sao tự nhiên lại muốn đi Pháp? Không phải nói mang thai không nên đi đây đó sao?
Không ở thành phố S này, thì chẳng lẽ Vinh Sở Lâm cũng cùng cô qua Pháp à?”
Anh vừa nói xong, sắc mặt Mãn Tuyết Nguyệt lập tức cứng đờ.
Không khí lập tức trở nên sai sai.
Thời Ngọc Diệp tức giận, hung hăng dẫm chân anh dưới bàn, ý bảo anh câm miệng đi Lúc này Phong Thần Nam mới nhận ra hình như mình bỏ sót tin lớn gì đó.
“Xin lỗi”
Rầu rĩ nói xin lỗi, tiếp tục ăn cơm.
Mọi người cũng rất ăn ý, không nói đến chuyện này nữa.
Kết thúc bữa cơm, sau khi xem TV lúc lâu, tâm trạng Mẫn Tuyết Nguyệt cuối cùng cũng ổn hơn đôi chút.
Phong Thần Nam ngồi trên chiếc sô pha đơn bên cạnh, âm thầm tính toán tối nay phải làm gì để cướp vợ yêu về.
Nhưng hình như không có cách nào hết.
Cho đến khi mọi người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này, di động Phong Thần Nam bỗng vang lên, cúi đầu nhìn xuống tên người gọi —— Vinh Sở Lâm.
Trong phút chốc, đôi mắt anh sáng lên!