Theo kế hoạch của Phong Thần Nam, Công Tôn Thanh quyết định tạm thời sẽ sống ở thành phố Hải Phòng Mặc dù không phải trong thời gian dài, nhưng bà ấy nói muốn giải quyết Cơ Tưởng Thừa, đối với bọn trẻ mà nói điều này không khác gì kì nghỉ dài hạn.
Mấy đứa trẻ rốt cuộc cũng hiểu mùi vị tuyệt vọng của cuộc sống là như thế nào.
Ăn cơm xong quay về phòng.
Bé Lớn vẫn chưa thử xong thuốc độc.
Bé Hai vẫn chưa phá vỡ được bức tường lửa.
Bé Ba vẫn chưa làm xong bài tập toán.
Bé Bốn vẫn chưa làm xong thực đơn và công thức dạy nấu ăn.
Bé Năm vẫn chưa sáng tác xong bài hát Bé Sáu ngồi trên mặt đất tay xoa xoa chiếc bụng tròn, miệng không ngừng ngáy.
Mấy đứa trẻ cùng lúc phát ra tiếng hét: “Cuộc sống quá khó khăn rễ “Ba thật quá đáng ghét, không những không giúp chúng ta đuổi lão tổ tông đi, ngược lại còn cho bà ấy ở lại!”
“Em nghĩ chúng †a nên cho ba một bài học: “Đồng ýI”
“Đồng ý+1!”
“Giơ tay đồng ý!”
“Mau, qua đây họp!”
Khi mấy đứa trẻ trong phòng sách thì thầm mở cuộc họp, đột nhiên từ phía sau có một giọng nói lạnh lùng ngắt lời bọn chúng.
“Mọi người, bây giờ có thảo luận về việc báo thù cũng vô ích”
Đám trẻ ngồi thành vòng tròn bỗng giật mình.
Quay đầu lại thì thấy Phong Thần Nam dựa người vào cửa phòng sách, cười chế nhạo bọn họ.
Đáng ghét.
Đây là một nụ cười châm biếm khiến người khác nhìn thấy thì không nhịn được sẽ đấm cho một cái.
“Ba, ba thật không biết xấu hổ, lại dám nghe lén bọn con họp”
“Ba đúng lúc đi ngang qua, muốn đi vào thông báo với tụi con một chuyện”
“Chuyện gì?”
“Từ hôm nay trở đi ba có thể chuyển vào phòng ngủ chính ngủ với mẹ các con rồi”
Tin tức của Phong Thần Nam khiến vẻ mặt bọn trẻ bỗng trầm xuống.
“Không thể nào, mẹ sẽ không dễ dàng để ba vào như vậy đâu, chắc chắn ba đã bày ra quỷ kế gì đó!”
“Tin hay không thì tùy bọn con” Phong Thần Nam nhún nhún vai trông giống như tên lưu manh ở trên phố.
Nói xong anh chỉ để lại một nụ cười tiêu sái sau đó quay người rời đi.
Bọn trẻ không tin, luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, vì vậy bèn bí mật theo sau để tìm kiếm.
Chỉ thấy Phong Thần Nam hai tay đút túi quần đi vào cửa, mặt không đỏ tim không run nói với Thời Ngọc Diệp: “Anh nói rõ với bọn trẻ rồi, bọn trẻ nói chúng ta dù sao cũng đã kết hôn, ngủ ở đây không có vấn đề gì, là điều nên làm. Cho nên từ nay trở đi anh sẽ ngủ ở đây”
Bọn trẻ đang nghe lén ở ngoài cửa: dấu chấm hỏi màu đen.
Thời Ngọc Diệp ngạc nhiên hỏi: “Bọn trẻ đồng ý rồi?”
“Đúng vậy” Nhìn vẻ mặt của Phong Thần Nam không giống như đang nói dối, anh không quên nói thêm một câu: “Con trai của chúng ta rất cởi mở, khuyên chúng ta phải biết nắm bắt tuổi thanh xuân, phấn đấu sinh cho chúng một cô em gái trắng mập đáng yêu”
Thời Ngọc Diệp: “..”
Sáu anh em: “..”
Ba và vô liêm sỉ quả là đồng nghĩa với nhau, trợn mắt nói dối thậm chí bản nháp cũng không cần!
Nhưng mà có một đứa em gái trắng mập đáng yêu nghe có vẻ cũng không tệ.
Bọn trẻ đồng loạt tưởng tượng về sự xuất hiện của em gái tương lai, cuối cùng lựa chọn tha thứ cho người ba vô liêm sỉ, quay về phòng.
Haiz, suy cho cùng tình thân gia đình sâu như nước.
Trả thù hay gì đó để mai nói tiếp đi…
Cuối cùng Phong Thần Nam cũng đã đạt được mong muốn của chính mình là đường đường chính chính ngủ cùng phòng với Thời Ngọc Diệp.
Sự thân mật giữa hai người đã tăng lên hơn lúc trước rất nhiều.
Trên giường, Thời Ngọc Diệp bị người đàn ông bên cạnh nhìn chăm chằm đến nỗi ngủ không được, không nhịn được lấy mu bàn tay đập anh.
“Anh nhìn em như vậy làm sao em ngủ được?”
“Hmm…Ngọc Diệp, cái đó, mặc dù thân thể anh tốt, nhanh khỏi bệnh, nhưng vẫn là một người bị thương, em xuống tay nhẹ một chút…”
Cô ngạc nhiên.
“Rất đau sao? Xin lỗi, vừa nấy em không khống chế tốt sức lực, anh có bị thương không? Em xem xem”
Phong Thần Nam nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của cô đặt lên ngực anh “Em kiểm tra giúp anh, có chuyện gì mà tim anh ở đây cứ đập mãi?”
“Rất bình thường, biết đập, không chết được”
“Em không cảm thấy nó đập rất nhanh sao?”
“Anh có bị bệnh tim không?”
Phong Thần Nam nghỉ ngờ vợ anh là gái thẳng.
“Cái này là do anh rung động với em”
Khiến cho Thời Ngọc Diệp câm nín.
Câu thả thính sến như vậy rốt cuộc anh học được ở đâu vậy?
“Ngọc Diệp”
Giọng nói khàn khàn của Phong Thần Nam lại vang lên.
Dọa Thời Ngọc Diệp nghĩ anh sẽ tiếp tục nói mấy câu thả thính sến súa, nhanh chóng đánh gấy: “Đừng nói mấy câu thả thính như vậy nữa, mai em còn phải dậy sớm đi ra ngoài có hẹn với Mẫn Tuyết Nguyệt”
Anh ngạc nhiên.
“Em muốn đi ra ngoài với cô ấy sao anh không biết?”
“Vừa nãy cô ấy mới nói với em, tâm trạng có vẻ không được tốt, hẹn em sáng mai gặp mặt, không nói nữa, em phải ngủ sớm, nếu.
không mai lại thâm quầng mắt”
Thời Ngọc Diệp nói xong thì thu tay lại, xoay người quay lưng lại với Phong Thân Nam rồi ngủ Sắc mặt Phong Thần Nam hơi xấu Ngày đầu tiên anh dọn qua đây ngủ, chẳng lẽ chỉ có thể nhìn bóng lưng vợ mà ngủ sao?
Điều này là cực hình đối với một người đàn ông trưởng thành với nội tiết tố mạnh mẽ như anh.
Đây không phải là quả báo mà anh nhận được vì lừa mấy đứa nhỏ đi?
Hơi khó chịu.
Phong Thần Nam hơi không cam tâm, một lúc sau anh từ từ đặt tay lên eo Thời Ngọc Diệp.
Kết quả cô bị đánh thức, sợ hãi vội bỏ tay ra “Anh đừng chạm vào chỗ này của em, em sợ nhột, anh làm thế này em không ngủ được”
Ngủ không được không phải càng tốt sao?
Như vậy chúng ta có thể làm một số chuyện khác rồi.
Nhưng rốt cuộc Phong Thần Nam cũng nuốt xuống những lời định nói, ừ nhẹ một tiếng, sau đó dịu dàng nói: “Anh biết rồi, em ngủ đi, ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Cô lần nữa quay lưng lại, rất nhanh đã ngủ say.
Phong Thần Nam nhìn chằm chäm bóng lưng mảnh mai của cô, ngửi thấy mùi dầu gội còn sót lại trên tóc, cảm thấy rất hạnh phúc.
Rốt cuộc đêm nay vẫn rất khó ngủ.
Báo ứng nha.
Đây thực sự là báo ứng tàn nhẫn.
Thời Ngọc Diệp và Mẫn Tuyết Nguyệt hẹn gặp nhau ở quán cà phê.
Mãn Tuyết Nguyệt trông rất hốc hác, nhiều tâm sự.
“Tuyết Nguyệt sao mặt cậu có vẻ không được tốt vậy? Mắt lại đỏ, cậu khóc sao? Mau nói với tớ đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ngọc Diệp…”
Mãn Tuyết Nguyệt nhìn Thời Ngọc Diệp, loay hoay hồi lâu sau đó từ trong túi lấy ra một que thử thai đưa cho Thời Ngọc Diệp.
Thời Ngọc Diệp nhìn thấy trên đó hiển thị hai vạch, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Ngay lập tức trong đầu đã nghĩ ngay đến Vinh Sở Lâm Lần trước gặp mặt bọn họ là khi Tô Cẩm Tú bị bắt vào đồn cảnh sát, cô nhìn thấy Mãn Tuyết Nguyệt và Vinh Sở Lâm hôn nhau trước đồn cảnh sát.
“Đứa nhỏ là của Vinh Sở Lâm? Cậu và anh ta làm hòa với nhau rồi?”
Mãn Tuyết Nguyệt gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Cả người Thời Ngọc Diệp ngốc rồi.
“Cậu không làm lành với anh ta, làm sao lại mang thai đứa trẻ? Mối quan hệ như vậy tớ nghe thấy rất bối rối..”
Mãn Tuyết Nguyệt cảm thấy khó nói.
“Hôm đó tớ đi xã giao, ở quán bar uống một chút thì tình cờ gặp anh ta.”
Lời còn chưa nói hết, nhưng không cần nói thêm nữa, Thời Ngọc Diệp đã rõ sự việc xảy ra ở phía sau.
Khi đó Vinh Sở Lâm gặp Mãn Tuyết Nguyệt, thấy cô ấy uống say, bị người ta sàm sỡ bèn ra tay cứu người, đồng thời dẫn Mẫn Tuyết Nguyệt đi khỏi đó, sau đó anh ta không kiềm chế nổi bản thân nên đã “ăn” luôn Mẫn Tuyết Nguyệt.
Haiz.
“Tớ thực sự không ngờ tình tiết trong tiểu thuyết lại xảy ra trên người mình..” Mãn Tuyết Nguyệt cười khổ, nhưng ánh mắt lại tràn đầy lo lắng.