Bọn nhỏ hợp lực ấn Phong Thần Nam ngồi xuống.
Bé Ba cực kỳ hiểu chuyện rót một chén nước ấm cho Phong Thần Nam giải khát Phong Thần Nam tỉnh lại là một chuyện khiến ba Phong và mẹ Phong rất chấn động.
“Thần Nam, bây giờ con cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt Ngoại trừ giọng nói vẫn có chút khàn ra thì những cái khác đều không tệ.
Thời Ngọc Diệp bắt mạch cho anh trước, sau đó Công Tôn Thanh lập tức đi đến kiểm tra rồi gật đầu nói: “Độc đã giải gần hết. Mấy ngày tiếp theo có thể sẽ có hiện tượng tiêu chảy, đây là chuyện tốt, có thế đấy những độc tố trong người ra ngoài, cậu sẽ hoàn toàn không sao.
“Cảm ơn, đây là?”
Phong Thần Nam chưa từng nhìn thấy Công Tôn Thanh, nhưng có thể cảm giác được khí chất của người phụ nữ này rất mạnh mẽ, thấy khuôn mặt có vài nét giống Thời Ngọc Diệp nên thái độ cũng ôn hòa lễ phép hơn.
Không đợi Thời Ngọc Diệp giới thiệu, Công Tôn Thanh đã chủ động ngắt lời.
“Tôi là cô nhỏ của Diệp, cậu gọi tôi bằng dì Thanh là được.
Bé Lớn nghe vậy, ở trong lòng âm thầm coi thường.
Bà cụ này này rốt cuộc sợ mình trông có vẻ già đến mức nào? Nhìn thấy ai cũng bảo người ta gọi bằng dì, như vậy chẳng phải là bối phận bị lộn xộn hết rồi sao?
Phong Thần Nam liếc nhìn Thời Ngọc Diệp một cái, phát hiện vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô, hình như mọi chuyện cũng không giống như Công Tôn Thanh nói.
Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng hỏi rõ ràng tình trạng, Công Tôn Thanh lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu, “Nhưng nếu cậu dám học mấy đứa nhỏ kia gọi là bà cố, vậy tôi sẽ lần nữa hạ độc này cho cậu.”
Cùng lúc khi lời này, con mắt của bà ấy còn nhìn sang sáu đứa bé bên cạnh.
Các đứa trẻ nhìn thấy ánh mắt như dao này của bà, bị dọa toát mồ hôi, mặt cũng tái đi rồi “Xong rồi, xong.”
‘Vừa nấy mấy đứa bé quá kích động, không cẩn thận đã gọi bà cố, quay lại có phải là sẽ bị bà cụ trừng phạt không?
Sáu đứa bé ở trong lòng tự lo lắng cho chính mình.
Lúc này, người chịu đả kích lớn nhất không ai khác chính là Lưu Mạnh Hòa.
Là một bác sĩ, ông ấy hẳn phải cực kỳ rõ ràng tình trạng cơ thế của Phong Thần Nam. Vừa nãy khi kiểm tra, trông thấy làn da của Phong Thần Nam biến thành màu đen, có triệu chứng trúng, độc, thậm chí chỉ còn một hơi thở, gặp chuyện chẳng lành.
Nhưng chỉ mới mười mấy phút qua Bây giờ nhìn xem, sắc mặt hồng hào, chỗ nào nhìn giống như bệnh nhân?
Cả đầu Lưu Mạnh Hòa ong ong.
Lọ thuốc màu hồng kia lợi hại như vậy sao?
Còn nữa, đứa bé kia chính miệng thừa nhận mình là dược sĩ Lạc Trần nổi tiếng…
Lượng tin tức quá lớn, Lưu Mạnh Hòa cảm giác thế giới quan bình thường của mình đã bị đảo lộn.
“Khụ, thật xin lỗi, tôi không cố ý muốn gây sự chú ý của mọi người đâu” Lưu Mạnh Hòa bỗng nhiên ngất lời, tôi tới kiểm tra cho cậu Phong nhé?”
Lời này vừa nói ra, mẹ Phong vần còn chút không yên lòng vội vàng nói theo.
“Đúng vậy, viện trưởng Lưu, mau chóng xem cho Thần Nam nhà chúng tôi một chút. Nhỡ đâu về sau có di chứng gì, vậy thì rất phiền phức”
Bà ta nói, hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt khinh thường của Thời Văn Nghĩa.
Lời này có ý nghĩa là đang chất vấn tài trị bệnh của con gái và cháu trai ông ư?
Lưu Mạnh Hòa tiến lên, nghiêm túc kiểm tra cho Phong Thần Nam Quả nhiên.
Tình trạng cơ thể của Phong Thần Nam đã gần như khôi phục hoàn toàn.
Chuyện làm cho ông không thể tin nhất chính là, vết thương vừa được phẫu thuật mấy ngày trước, bây giờ đã khỏi ba bốn phần.
Tay Lưu Mạnh Hòa run đến không chịu được.
Ông nghỉ ngờ mình thấy ma.
“Bác sĩ, ông có muốn lấy máu, xét nghiệm cho Thần Nam một chút không?” Mẹ Phong ở sau lưng hỏi thăm.
“Không, không cần. Tôi tin tưởng với năng lực của cậu đây không cần phải chú ý nhiều thế”
“Haiz, không phải ông là bác sĩ à? Bác sĩ không quan tâm đến người bệnh sao được, bệnh viện các người đều không chuyên nghiệp như vậy ư?”
Chuyên nghiệp?
Trước mặt cả nhà của Thời Ngọc Diệp, còn có thể chuyên nghiệp ư?
Nếu là tình huống như vừa rồi của của Phong Thần Nam, ông ta và toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện cũng không cứu được.
Mà bây giờ, cả gia đình này đang giám sát ông, Nhất là bà cô vừa đẹp vừa lạnh lùng kia, cặp mắt đó thẳng tắp nhìn ông, giống như chỉ cần ông nói một câu phải lấy máu về xét nghiệm sẽ bị lột da nướng tại chỗ.
Lưu Mạnh Hòa khẽ vuốt những đốt ngón tay trên tay mình, cười ha ha đứng ra hòa giải.
“Bà Phong, bà yên tâm đi, cô Thời đây là cố khám chữa bệnh của bệnh viện nhân nói anh Phong không có việc gì thì chắc chắn là không có chuyện gì. Tôi rất tin tưởng năng lực của cô ấy”
Mẹ Phong im lặng, có chút không biết phải nói gì.
Lúc này ba Phong rốt cục mở miệng nói chuyện: “Viện trưởng Lưu, về sau vẫn nên gọi cô ấy là cô Phong đi”
Đám người sững sờ.
Nhất là mẹ Phong, không rõ ba Phong tại sao lại đột nhiên vướng mắc xưng hô như vậy.
Trọng điểm chẳng lẽ không phải là tình trạng sức khỏe Thần Nam ư?
Chỉ thấy ba Phong bổ sung: “Tôi tin tưởng con dâu và cháu trai của tôi, càng tin tưởng ánh mắt của con trai tôi. Chuyện ở bên công ty nhà họ Phong tôi sẽ xử lý giúp, Thần Nam cứ dưỡng khỏe thân thể, khỏi hẳn rồi lại trở về cũng không muộn.
Không có việc gì thì chúng tôi đi về trước.”
“Vâng, ba mẹ đi thong thả, con đưa mọi người xuống tầng”
Thời Ngọc Diệp chủ động đứng ra đề nghị, lại bị ba Phong từ chối.
“Không cần, chúng ta có thể tự mình về, con và bọn nhỏ ở lại nơi này, thay chúng ta chăm sóc tốt cho Thần Nam đi”
“Vâng, gặp lại mọi người sau.”
Bọn nhỏ nhìn ông nội kéo bà nội chuẩn bị rời đi, cùng nhau chào tạm biệt.
Lưu Mạnh Hòa nhìn ba Phong mẹ Phong rời đi, cũng không có gì lý do gì để ở lại, thế là cũng ha ha cười nói tạm biệt, để lại bọn Phong Thần Nam ở trong phòng bệnh.
‘Vừa đi ra phòng bệnh không bao lâu, ông nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho viện trưởng hiệp hội dược sĩ.
Biệt thự nhà họ Hạ.
Hạ Hiếu Nam ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, sắc mặt nghiêm túc nghe điện thoại, còn Hạ Tuấn Đạt thì ngồi thẳng lưng ở bên cạnh.
“Ừ, Nói chuyện điện thoại xong, Hạ Hiếu Nam cúp điện thoại, ánh mắt rơi vào người con trai mình, nửa ngày sau mới nghe thấy tiếng cảm thán của cậu ta ta.
“Đứa bé kia, thế mà thật sự là một dược sĩ…”
Cứ việc Hạ Tuấn Đạt đã biết chuyện này, đồng thời trở về cũng chuẩn bị báo cáo cho ba mình, nhưng bây giờ nghe được ba mình xác nhận, khó tránh khỏi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi “Thật là đáng sợ, đám trẻ nhà cô giáo Thời nhỏ như vậy đã được bồi dưỡng thành dược sĩ, đứa trẻ phải vất vả thế nào chứ. Rõ ràng trong nhà đã có nhiều người giỏi y như vậy rồi, sao lại không đồng ý để trẻ con hưởng thụ tuổi thơ tốt đẹp vậy?”
Hạ Hiếu Nam bỗng nhiên liếc một cái.
“Thăng bé không phải dược sĩ bình thường”
“Hả? Có cái gì không giống?”
“Đứa bé kia chính là Lạc Trần.
“Cái gì?”
Hạ Tuấn Đạt bị dọa nhảy dựng lên, vẻ mặt hoảng hốt.
“Ba, sao ba xác định được việc này?”
“Lưu Mạnh Hòa bên kia truyền đến tin tức, đứa bé kia tự mình thừa nhận mình là dược sĩ Lạc Trần, Thời Ngọc Diệp cũng không phản đối, những người của nhà khác cũng vậy”
Hạ Hiếu Nam nói đến đây, tự mình cũng cảm thấy khó có thể tin.
Chớ nói chỉ là Hạ Tuấn Đạt.
Lúc này, anh ta đứng tại trong phòng khách cảm giác mình giống như nghe được chuyện lớn của thế kỷ, không thể tiếp nhận.
Hiệp hội dược sĩ của bọn họ thành kính đi theo dược sĩ Lạc Trần nhiều năm như vậy hóa ra chỉ là đứa bé không đến năm tuổi?
Răng rắc.
Thế giới quan bị đảo lộn.