Câu nói độc ác của Phong Thần Nam đã thành công khiến Tân Gia Hưng vô cùng tức giận đến mức nhảy khỏi ghế sô pha để phản đối.
Kết quả là sau khi nói xong anh ta không cẩn thận làm vết thương ở miệng rách to hơn, anh ta rít lên một tiếng rồi hít sâu một hơi, ủ rũ ngồi xuống một lần nữa.
“Người ta đi đường xa xôi vạn dặm mang tin tức đến mà các người lại đối xử với khách như vậy sao?”
Bộ dạng oan ức này thật không phù hợp với hình tượng bất chính của anh ta.
Người đàn ông này dường như đang cười ở trong lòng.
Phong Thần Nam ngồi xuống với khuôn mặt lạnh lùng, đi thẳng vào vấn đề chính.
“Nói đi, chuyện con chip anh đã xử lý đến đâu rồi?”
“Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”
Tần Gia Hưng tủm tỉm cười rồi hỏi, sau câu hỏi đó chẳng có ai lên tiếng trả lời mà chỉ nhìn chăm chấm vào anh ta, điều này làm anh ta vô cùng xấu hổ “Được rồi, giờ tôi bắt đầu nói đây. Tôi chỉ có thể khôi phục được một phần nhỏ trong con chip đó thôi”
Tần Gia Hưng vừa nói vừa lấy trong túi ra một chiếc USB rồi đặt lên trên bàn.
“Đây, tất cả dữ liệu đều ở trong này”
Bé Hai nhìn thấy vậy liền vội vàng chạy lên tầng lấy cuốn số tay xuống.
Thời Ngọc Diệp lại tiếp tục hỏi “Thế còn tin xấu là gì?”
“Tin xấu sao… chính là tôi suýt chút nữa đã bị mất mạng”
Phong Thần Nam nhướn đôi lông mày: “Như vậy thì sao?”
“Cái gì mà như vậy thì sao! Phong Thần Nam, anh thực sự không có một chút lương tâm nào sao? Tôi vì con chip của mấy người mà suýt chút nữa gặp rắc rối lớn rồi!”
“Tại sao lại như vậy?”
“Con chip này… nói thế nào được nhị, nó quá đặc biệt. Không phải con chip này đặc biệt mà là người sử dụng nó rất đặc biệt mới phải…”
“Nói tiếng người đi”
May mắn là lúc ấy không có ai phát hiện ra, nếu không anh ta khó mà bảo toàn tính mạng.
Để những thông tin về con chip này không bị iết lộ ra bên ngoài, Tân Gia Hưng mới phải tìm một lý do để trốn khỏi sa mạc Sahara, tận tay giao.
nó cho Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp.
Thời Ngọc Diệp nghe xong thì lấy làm cảm kích lắm: “Thật sự cảm ơn anh, anh vất vả rồi”
Tân Gia Hưng cuối cùng cũng cảm thấy được an ủi hơn một chút.
Lúc đó, Bé Hai đang định mở máy tính lên để chuyển những tin tức bên trong USB lên màn hình nhưng Tân Gia Hưng đã kịp thời ngăn lại “Chờ đã, anh có chắc là có nhiều người cùng xem tin tức trong này như vậy không?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Những điều ấy không phải thứ tốt đẹp gì.
Nếu để con nhỏ nhìn thấy, không chừng chúng có thể bị ám ảnh tâm lý, tối đến có thể gặp ác mộng”
Tân Gia Hưng ân cần nhắc nhở một câu, nhưng sau khi nói xong thì anh ta nhận ra sáu đứa nhỏ dường như cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi đến thế.
Mấy đứa nhỏ này, bộ dạng giống Thời Đăng Kỳ như đúc, ngay cả ánh mắt của chúng cũng trưởng thành như vậy, hoàn toàn không giống những gì mà một đứa trẻ cùng tuổi nên có.
Quả thật, chúng không được đối xử như những đứa trẻ bình thường khác.
Gen di truyền của Phong Thần Nam cũng quá đáng sợ rồi “Không sao, không có gì đâu, muốn xem cũng được, nhớ phải đảm bảo rằng ở nhà không có camera giám sát đấy” Tân Gia Hưng xấu hổ, lúng túng cười trừ.
Cuối cùng mọi người cũng đã thực sự mở nó ra xem.
Đây là một video rất sắc nét, khi nhìn ở góc độ.
khán giả, từng khung hình từng giây phút đều giống như một thước phim điện ảnh được quay rất cẩn thận, hình ảnh sống động như thật.
Ngay khi vừa xem cảnh đầu tiên, sắc mặt Phong Thần Nam trùng hẳn xuống.
“Là Vinh Sở Triết sao?”
Trong video, ở chính giữa màn hình là hình ảnh một người đàn ông giống Vinh Sở Lâm y như đúc.
So với bộ dạng gắt gỏng của Vinh Sở Lâm thì người đàn ông này ánh mắt rõ ràng có phần hiền lành, dịu dàng hơn vài phần.
Lúc này, anh ta đang nắm trên mặt đất, ý thức đã không còn tỉnh táo, ánh mắt anh ta đều ánh lên một vẻ đau khổ và thất vọng, “Tô Cẩm Tú cô..”
“Vinh Sở Triết, thật sự xin lỗi anh, hiện tại tôi không còn sự lựa chọn nào khác! Anh nếu có xuống hoàng tuyền mà trong lòng còn oán hận thì hãy trách anh ta chứ đừng trách tôi! Chính anh ta là người đã ép tôi làm ra chuyện này!”
Giọng nói quen thuộc của Tô Cẩm Tú vang lên.
Nhưng trong video không nhìn thấy hình ảnh của cô ta.
Tân Gia Hưng lo lắng sợ rằng bọn họ xem không hiểu, đứng ở bên cạnh khẽ lên tiếng giải thích.
“Đây là ký ức của Tô Cẩm Tú. Con chip này ghi lại tất cả những gì cô ấy nhìn thấy trong mắt và những gì cô ấy nghe thấy bằng tai. Tôi đã phiên dịch nó thành một video, bởi vậy báy giờ, mọi người như đang được nhìn lại với cảnh tượng lúc đó qua đôi mắt của Tô Cẩm Tú.”
Phong Thần Nam nhìn chäm chẵm vào video.
Giọng nói của Tô Cẩm Tú lại một lần nữa vang lên.
“Vinh Sở Triết, chuyện này anh không thể trách tôi được, nếu không phải vì để thử lòng anh thì tôi và Phong Thần Nam cũng sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người. Hôm nay anh hẹn tôi ra gặp mặt, lại cố tình hẹn gặp ở trong này, vừa rồi anh cũng nghe nói rồi, chúng ta đã nhìn thấy người đàn ông lạ mặt kia nên anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”
Vinh Sở Triết nở một nụ cười nhợt nhạt.
“Đó là lý do tại sao bây giờ cô giết chết tôi sao?”
“Là anh ta ép tôi! Chúng ta ở trong này chỉ có một người có thể sống sót để ra ngoài! Thực sự xin lỗi, Vinh Sở Triết, tôi không thể bỏ mặc bố mẹ tôi được, tôi cũng không muốn phải chết ngay khi còn trẻ thế này… Thực sự xin lỗi, Vinh Sở Triết, tôi thực sự thích anh, nhưng tôi không thể không làm thế này…”
“Thích sao? Hả? Từ đầu tới cuối, người cô quan tâm chỉ có bản thân cô mà thôi”
Nụ cười trên khuôn mặt Vinh Sở Triết càng trở nên thê lương.
Đúng vào lúc đó, lại có một giọng nói khác vang lên ở sau lưng “Cô Tô, nếu cô không ra tay, thì cả hai người sẽ phải chết ở đây.”
Tô Cẩm Tú hoảng sợ quay đầu nhìn lại, cảnh tượng này lập tức được chuyển sang cảnh đẳng sau lưng cô.
Anh ta là một người đàn ông mặc vest đang thản nhiên ngắm nghía bàn tay của mình, bên cạnh có một nam trợ lý Chỉ thấy trên khuôn mặt của người đàn ông đang ngắm nghía những ngón tay của mình hiện lên một nụ cười nhẹ và nói với Tô Cẩm Tú bằng một giọng nói như thôi miên.
“Ra tay đi.”
“Được.”
Giọng nói của Tô Cẩm Tú đột nhiên thay đổi Nói xong, cô ta xoay người lại đầy Vinh Sở Triết đang yếu ớt năm trên nền đất vào mép vách núi Bé Năm nhìn thấy cảnh tượng ấy trên màn hình máy tính thì không khỏi sợ hãi mà hét lên một tiếng: “Sao cô ta lại có sức mạnh lớn đến vậy? Làm sao có thể đẩy một người ngã xuống một cách dễ dàng như vậy?”
Tất cả mọi người bình tĩnh và không trả lời câu gì.
Ngay sau đó là hình ảnh cô ta tự tay đẩy Vinh Sở Triết ngã xuống vách đá.
Ánh mắt tuyệt vọng cuối cùng của Vinh Sở.
Triết đã in hẵn trong lòng của tất cả mọi người.
Sau khi xem xong, mọi người ai cũng thấy lòng mình nặng tru Phong Thần Nam nhìn chẵm chẵm lên màn hình máy tính, sắc mặt anh vô cùng căng thẳng, tay anh năm chặt lại, dù không nói bất cứ câu nào nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được luồng khí lạnh xung quanh anh.
“Thần Nam.”
Thời Ngọc Diệp đưa tay nằm lấy tay anh, cố gắng trấn an, làm dịu cảm xúc của anh đang trên bờ vực kích động.
Phong Thần Nam hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Tân Gia Hưng “Nội dung trong video hoàn toàn là thật và không có bất cứ sự xuyên tạc nào, phải không?”
“Theo lý thuyết, tất cả nội dung trong con chip đều không có cách nào làm giả, bởi vì nó ghi chép lại những đoạn ngắn trong trí nhớ của con người. Trí nhớ của con người thì có thể thay đổi và mờ dần theo thời gian, thậm chí là có khi nó còn không thế nhận dạng được, nhưng con chip thì không như vậy, nó có trách nhiệm ghi lại tất cả Tân Gia Hưng giải thích xong, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Tuy rằng cô đã sớm đoán trước được cái chết của Vinh Sở Triết không thể không liên quan đến Tô Cẩm Tú nhưng không thể ngờ được rằng cô ta lại chính tay đẩy người khác xuống vách núi.
Bất luận là có nổi khổ gì trong lòng thì cô ta vẫn là hung thủ giết người, điều đó là sự thật.
Thời Ngọc Diệp nhớ tới lúc Tô Cẩm Tú vào tối hôm trước ở trước mặt mọi người đã chỉ vào cô và nói rằng cô chính là hung thủ giết người đã đẩy Vinh Sở Triết xuống vách núi thì không khỏi nổi da gà.