Những lời nói này của chị Văn đối với Tô Cẩm Tú mà nói thì không có sức hấp dẫn bằng việc Phong Thần Nam đến. Cô ta cũng không yêu cầu danh tiếng và của cải cái gì hết, chỉ là muốn Phong Thần Nam nhìn thấy tấm lòng toàn tâm của cô ta thôi mà..
Bỗng nhiên, Tô Cẩm Tú nảy ra một ý tưởng, cô ta dẫn chị Văn cùng đi về phía Phong Thần Nam. Chị Văn sợ hãi trước hành động của cô ta nên vội vàng ngàn cô ta lại.
“Cẩm Tủ, không phải em muốn thời gian hiện tại trôi qua như vậy sao?”
“Chị Văn, không phải chị muốn tôi bắt chuyện với đạo diễn và các nhà đầu tư sao?”
“Đúng là chị có nói như vậy, nhưng chúng ta cần phải tránh xa Tổng giám đốc Phong”.
Tô Cẩm Tú trừng mắt nhìn: “Chị Văn, chị sợ cái gì? Chẳng lẽ chị lo lắng tôi cướp đoạt một người đàn ông sao?”
Nghe thấy câu hỏi của cô ta, đột nhiên chị Văn không nói nên lời.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy. Tôi biết ở đây có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi, tôi sẽ không làm những chuyện khác người như vậy. Hơn nữa, không phải chị đã nói với tôi đêm nay nhất định phải tìm cách tạo nhiệt để duy trì sự nổi tiếng của tôi hay sao?”
Chị Văn hoàn toàn bị cô ta thuyết phục nên chỉ đơn giản là đi theo sau cô ta thôi. Lúc này, ông chủ Vương đang nói chuyện hăng hái cùng với Thời Ngọc Diệp.
Phong Thần Nam đứng ở bên cạnh, không nói được lời nào, không thể giải thích được cảm giác mình giống như một tờ giấy đệm ở giữa. Khóe mắt anh bỗng nhiên nhìn thoáng qua thấy có người đi về phía anh, ngẩng đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Tô Cẩm Tú cầm váy trắng đi tới.
Sắc mặt anh đột nhiên tối sầm lại, đôi mắt cũng trở nên lạnh lẽo hơn một chút.
“Ông chủ Lý, ông chủ Vương, ông chủ Khương, tôi đưa Tô Cẩm Tú đến chào hỏi mọi người”
Mới vừa bước đến, chị Văn đã cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Khi mọi người quay đầu nhìn, đã nhìn thấy Tô Cẩm Tú cười tủm tỉm đi đến, giọng nói ngọt ngào dịu dàng: “Ông chủ Lý, ông chủ Vương, ông chủ Khương, tôi đã ngưỡng mộ mọi người rất lâu, mới vừa vào hậu trường và đang chuẩn bị biểu diễn, bây giờ tôi đến để chào hỏi mọi người, thật là xấu hổ quá”.
“Ô, là Tô Cẩm Tú à, xin chào, xin chào”
Rõ ràng là thái độ của ba ông chủ có hơi lạnh nhạt một chút với việc Tô Cẩm Tú chủ động tìm đến.
Tô Cẩm Tú tất nhiên cũng không buông tha Phương Minh Viễn, chủ động chìa tay ra thân mật như đã thân quen lâu lắm rồi.
“Xin chào đạo diễn Phương, tôi rất ngưỡng mộ anh, và cũng thích các tác phẩm của anh.”
“Thật vinh hạnh khi được gặp cô Tô”.
“Bác sĩ Hoắc, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau ở đây. Thật là trùng hợp. Cô đến đây cùng với anh Thần Nam sao?”
Thời Ngọc Diệp bị Tô Cẩm Tú chỉ đích danh thì chỉ nhún vai rồi cười một cái.
“Thần Nam nói là nếu như tối nay mà tôi không đến thì có thể anh sẽ bị rất nhiều phụ nữ tính kế dụ dỗ, cho nên tôi chỉ có thể đến đây để thay anh ngăn cản sự đào hoa này” .
Với một câu trả lời vô cùng xuất thần, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều hiểu được những ý từ ngoài lời, các ông chủ không kiềm chế được mà bật cười khúc khích, ánh mắt tràn ngập sự tán dương Thời Ngọc Diệp.
Phương Minh Viễn bỗng nhiên cảm thấy như nắm bắt được cái gì đó, liền lên tiếng cắt ngang lời Thời Ngọc Diệp: “Được rồi, tại sao ban nãy cô Tô lại gọi cô là bác sĩ vậy?”
Thời Ngọc Diệp còn chưa kịp lên tiếng thì Tô Cẩm Tú đã giành phần trả lời.
“Cô Hoắc là một bác sĩ mà, mọi người không biết sao?” Mọi người đều bị sốc vài giây. Chị Văn cũng không thể tưởng tượng được mà chớp mắt mấy cái liền.
Thời Ngọc Diệp không phải là nhà thiết kế Wy đẳng cấp nhất sao? Tại sao bây giờ lại trở thành bác sĩ rồi? Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Tô Cẩm Tú thể hiện sự kinh ngạc, lấy tay che miệng.
“Xin lỗi, tôi không cố ý nói ra bí mật này, cô Hoắc.”
Trông cô ta có vẻ hối lỗi, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó và bị phạt đứng.
Đột nhiên chiếc áo may-ô của Thời Ngọc Diệp bỗng rơi xuống, khóe miệng giật giật, hoàn toàn không thể nói được gì, lúc này thì Tô Cẩm Tú lại ra dấu cho Phong Thần Nam.
“Anh Thần Nam, anh sẽ không trách em chứ? Em cũng không biết là cô Hoắc có ý định che giấu thân phận của mình, xin lỗi, lần này em sơ ý quá. Vốn dĩ em muốn gọi cô ấy một tiếng, nhưng cô ấy không vui khi em đến nói chuyện như vậy.”
Trần ngập hình ảnh của một chị Nguyệt thảo mai, khiến cho Phong Thần Nam vốn đã không hứng thú rồi lại càng thêm phần tức giận, lời nói cũng không khách sáo gì nữa.
“Quản lý cái miệng của cô cho tốt”
“Em xin lỗi anh Thần Nam.”
Phong Thần Nam vừa nghe thấy cách cô ta gọi tên mình thì khuôn mặt tối đen lại như lọ mực.
“Cô Tô, tôi không quen biết gì cô cả, cô hãy tự trọng và chú ý cách xưng hô của mình đi. Tôi không muốn vợ tôi hiểu lầm”
Tô Cẩm Tú mím chặt môi, khuôn mặt vô cùng ấm ức. Bộ dạng kia của cô ta như một người nhỏ bé bị bắt nạt mà ấm ức. Chị Văn ở bên cạnh, ngây ngô đứng nhìn.
Tại sao kỹ năng diễn xuất của cô ta lại được cải thiện nhiều như vậy sau khi cô ta mất trí nhớ? Lẽ nào Tô Cẩm Tú muốn tận dụng một cơ hội này để thể hiện bản thân trước mặt đạo diễn Phương sao?
Nghĩ như vậy, bỗng dưng cô ta đã cảm thấy như mở cờ trong bụng một hồi.
Cái đứa nhỏ Tô Cẩm Tú này cuối cùng thì cũng đã biết làm người ta đỡ lo rồi!
Lúc này, ông chủ Vương không thể nhẫn nhịn được nữa, cho nên đã giúp mọi người giải vây, chủ động giảng hòa.
“Ồ, vậy à? Cô Hoắc ở bệnh viện nào và chuyên khoa gì thế?”
“Tôi thì học Trung y, và tôi không làm việc ở bất kỳ bệnh viện nào. Tôi đơn thuần chỉ là nghiệp dư thôi”
“Ồ, hóa ra là nghiệp dư..” Ông chủ Vương và ông chủ Lý nhìn nhau, nheo mắt suy nghĩ cẩn thận.
Phương Minh Viễn vô cùng kinh hãi, Thời Ngọc Diệp có nhiều tài cán như vậy sao.
Trước đây từng nghe nói Thời Ngọc Diệp là nhà thiết kế Wy tiếng tăm lẫy lừng, sau đó, anh ấy đã nhìn thấy khả năng ca hát vô cùng xuất sắc của cô. Mà bây giờ, cô lại còn là một bác sĩ?
Người phụ nữ này có sức mạnh siêu nhiên à? Làm sao mà có thể có nhiều chuyên môn cùng một lúc như vậy?
Mặc dù cô nói rằng nghề nghiệp của mình là bác sĩ, nhưng nếu đã biết cái cốt cách “khiêm tốn” của Thời Ngọc Diệp thì Phương Minh Viễn sẽ không tin vào biểu hiện ngoài mặt này đâu.
Anh ấy không thể không nói một câu cảm phục: “Cô Hoắc thật sự là một người đa tài, Tổng giám đốc Phong đúng là có con mắt tinh tường”
Sắc mặt của Phong Thần Nam lúc này mới dịu đi một chút.
“Tôi cũng nghĩ rằng đôi mắt tôi thật tinh tường”
Sau khi chị Văn nghe xong những lời này thì trong lòng thấy hơi khinh thường một chút.
Chẳng lẽ chỉ có người chuyên nghiệp mới hiểu được nguyên lý của Đông y hay sao? Cái này có thể gọi là đa tài không? Với chức danh nhà thiết kế của cô, tổng cộng cũng chỉ có hai tài năng thôi.
Còn Tô Cẩm Tú thì không chỉ có thể hát, nhảy, diễn xuất mà còn có thể vẽ, viết thư pháp và chơi cờ, cô ta thông thạo nhiều thứ tiếng, tài năng của cô ta thuộc hạng nhất nhì trong làng giải trí.
Nếu Phong Thần Nam thích người đa tài, sao anh lại không thích Tô Cẩm Tú?
Chị Văn bỗng nhiên cảm thấy xót xa cho người nghệ sĩ của mình. Tô Cẩm Tú cảm thấy đau nhói trong lòng.
Cô ta đã làm việc chăm chỉ như vậy, tại sao vẫn không lọt vào mắt xanh của anh Thần Nam?
Ai cũng nói mối tình đầu là mối tình mà đàn ông sẽ nhớ mãi không quên, tại sao cô ta mang tiếng là mối tình đầu nhưng lại như người vô hình trước mặt anh Thần Nam?
Đến cuối cùng thì tại sao trước đây anh và cô ta lại chia tay nhau…
Tô Cẩm Tú vô tình chìm vào trong suy nghĩ của chính mình, bỗng nhiên xuất hiện một cơn đau nhói lên từ thái dương, cô ta hét lên một tiếng, sau đó tầm mắt tối sầm lại, rồi ngã về phía sau.
“Cẩm Tú! Cẩm Tú!” Chị Văn đã kịp thời đỡ lấy Tô Cẩm Tú, nhưng khi nhìn thấy cô ta hôn mê thì khiếp sợ đến thần siêu phách lạc, không khỏi lớn tiếng la hét.
Lúc này, trên sân khấu còn có nhiều ngôi sao khác đang biểu diễn.
Tiếng la hét của chị Văn đã làm gián đoạn hoàn toàn mọi sức nóng trên khán đài và thu hút sự chú ý của khán giả.
Không lâu sau, những bài post đồn thổi và bôi nhọ bắt đầu xuất hiện trên internet.
Tô Cẩm Tú bị tình địch bắt nạt đến mức ngất xỉu!