Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Chương 198: Không còn mặt mũi



Hà Tuấn Trạch, người vô cùng thất vọng, cuối cùng cũng cảm nhận được thứ gọi là cách biệt về thực lực.

Anh ta nhìn vào màn hình giám sát, hai chân mềm nhũn, trong lòng đầy tiếc nuối xen lẫn chút xấu hổ, khó chịu và cả tự ti. Bản thân anh ta đang cảm thấy không còn mặt mũi, mười phần áy náy.

Sau khi Thời Ngọc Diệp điều trị cho Hoắc Khả Luân xong cô liền đưa Thôi Học Phổ và Trần Quang Đạo đi chữa trị cho những người khác. Ý thức của Thẩm Đại Bằng vẫn rất tỉnh táo, không hề hôn mê, khi nhìn thấy Thời Ngọc Diệp đi vào cùng hai người đàn anh, ông ta đã vô cùng kinh ngạc.

“Làm sao có thể là cô? Hà Tuấn Trach thì sao? Để anh ta vào nhà nhanh chóng xử lý bệnh cho tôi!”

“Nếu nhờ anh ấy chữa trị, ông có thể sẽ đi chầu Diêm Vương. Ông Thẩm, ông có chắc muốn tôi gọi anh ấy qua không?” Thời Ngọc Diệp cười. như không cười mà trả lời khiến Thẩm Đại Bằng cảm thấy rất tức giận.

“Tôi sẽ không bao giờ giao cuộc sống của mình cho một người phụ nữ kiêu ngạo và tự phụ như cô, vì vậy hãy nhanh chóng gọi anh ta vào và xử lý cho tôi!”

“Nếu ông đã muốn như vậy thì chúng ta cứ làm theo những gì mà ông đã nói.” Sau khi nói xong, cô ấy mỉm cười và đưa Thôi Học Phổ và Trần Quang Đạo đến khu cách ly tiếp theo.

Hà Tuấn Trạch được gọi đến để gặp Thẩm Đại Bằng, ngay khi bước vào phòng cách ly trong bộ quần áo bảo hộ, anh ta đã đóng sầm cửa lại, không dám bước tới nữa. Thẩm Đại Bằng đang nôn ra máu một cách hết sức kinh tởm, vết thương trên người bị trùng cổ cắn đang chảy nước, nước đặc sệt mùi chua nồng và hôi thối, không những vậy mà còn có vài con trùng cổ đang nhung nhúc bò ra khỏi vết thương. Trông thấy cảnh này, Hà Tuấn Trạch từng giây từng phút đều muốn bỏ chạy.

“Tuấn Trạch, mau tới đây lấy trùng cổ ra khỏi người cho tôi.”

“Bác… Bác sĩ Thẩm, thực ra tôi không biết… Tôi đã sai rồi. Trước đây. tôi không nên giấu giếm ông. Thật ra, người hiểu về thuật trùng cổ là đàn em của tôi. Tôi thực sự không biết gì về chuyện này”

“Cái gì? Phì..”

Thẩm Đại Bằng lại tức đến nỗi nôn ra máu, giơ ngón tay dính máu chỉ vào anh ta, mắng: “Đừng giả bộ, anh và cô ta học cùng một thầy, cô ta biết thì nhất định anh sẽ biết, mau qua đây lấy trùng cổ ra cho tôi!”.

“Tôi không giả vờ, bác sĩ Thẩm… Tôi thực sự không thể..” Hà Tuấn Trạch vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi, nói đến mức sắp phát khóc.

“Anh mau chữa trị cho tôi, chỉ cần anh có thể chữa khỏi, tôi quay về sẽ báo cáo với cấp trên, để bọn họ cho anh có cơ hội thăng chức, lúc đó anh có muốn làm phó viện trưởng cũng không thành vấn đề. Hoặc là anh muốn tới viện nghiên cứu của tôi, tôi cũng sẽ đồng ý. Chỉ cần bây giờ anh đồng ý giúp tôi, điều gì tôi cũng đáp ứng.” Thẩm Đại Bằng vẫn đang nghĩ rằng Hà Tuấn Trạch đang vẫn giả vờ làm giá nên đề nghị trao đổi quyền lợi.

Hà Tuấn Trạch nghe thấy vậy, tâm tư có chút lung lay, muốn đến gần Thẩm Đại Bằng, nhưng dù sao anh ta cũng không có khả năng giống Thời

Ngọc Diệp, cũng không có trùng cổ lớn bảo vệ, vì vậy những con trùng cổ nho xung quanh đều như đang coi anh ta là con mồi mà từ từ vây lấy. Hà Tuấn Trạch sợ hãi suy sụp và cuối cùng chọn cách lùi lại.

“Tôi xin lỗi, bác sĩ Thẩm, tôi xin lỗi! Tôi sai rồi, tôi không nên nói dối ông! Tôi thực sự bất tài, xin đừng ép tôi!”

Nói xong lời này, cũng không để ý đến phản ứng của Thẩm Đại Bằng, anh ta trực tiếp mở cửa phòng cách ly và chạy trốn như bị ma đuổi.

“Anh… Anh!”

Thẩm Đại Bằng trợn mắt tức giận, huyết áp không tăng lên mà hạ xuống đột ngột, hôn mê ngay tại chỗ.

Y tá trưởng Ngọc Điềm đang ở bên ngoài rùng mình, nhìn thấy Hà Tuấn Trạch, người mà cô ngưỡng mộ bấy lâu nay lại bị dọa sợ đến mức vô cùng quẫn bách, cô đột nhiên cảm thấy tam quan đều như sụp đổ ngay trước mắt. Trước kia, cô luôn nhìn thấy một Hà Tuấn Trạch khôi ngô sáng sủa, cả người toát ra chính nghĩa, dũng cảm, mưu trí… .

Giờ phút này, tất cả ảo tưởng đó đều tan thành mây khói. Nhìn Hà Tuấn Trạch từ chối Thẩm Đại Bằng và hoảng sợ trốn thoát khỏi phòng cách ly, không thấy bản lĩnh và sự chính trực mà anh ta thường thể hiện ở đâu? Nhìn lại Thời Ngọc Diệp, người bị cô ta khinh thường lúc trước, lúc này, giống như một thiên thần, đang cố gắng giải trùng cổ cho từng bệnh nhân. Sự tương phản giữa hai người chỉ đơn giản là quá lớn rồi!

Y tá trưởng Ngọc Điềm tỉnh táo lại, phát hiện bản thân mình thực sự khinh thường người đàn ông trước mặt, không khỏi phun ra một câu nói đầy trào phúng: “Bác sĩ Hà, anh đơn giản chỉ là đồ căn bã”

Sau đó, cô bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại, để lại Hà Tuấn Trạch đứng tại chỗ với vẻ mặt đanh lại, trong lòng xấu hổ vô cùng và rất khó. chịu.

Vào thời điểm Thời Ngọc Diệp chữa khỏi xong cho những người khác thì cũng đã là hai giờ sau đó. Những loại thuốc cô mang đến lần này đều là thuốc đặc trị do chính tay Thời Tử Long bào chế, giúp phục hồi nhanh chóng các cơ quan nội tạng bị tổn thương của bệnh nhân.

Hoắc Khả Luân tỉnh dậy, phát hiện vết thương trên người đều không còn, như thể đám trùng cổ kia chỉ là một cơn ác mộng, ông ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, định bấm chuông đi tìm bác sĩ thì đúng lúc này, Thời Ngọc Diệp tình cờ bước vào khu cách ly. Điều này thực sự khiến ông ta bị dọa sợ một phen. “Cô, cô, cô… Cô là ma?”

Thời Ngọc Diệp nhíu mày một cái, sau đó trở lại bình thường: “Tôi sẽ bắt mạch cho ông. Nếu như ông chắc chắn không có chuyện gì, ông có thể xuất viện.”

Cố định tiến lại gần, nhưng Hoắc Khả Luân sợ tới mức lập tức co người lại, túm lấy chăn bông hét lớn: “Đừng tới! Tôi còn chưa chết, cô không thể lôi tôi xuống suối vàng được”

Thời Ngọc Diệp thực sự không ngờ rằng người cha nuôi cũ của cô thậm chí còn không biết rằng năm đó cô vẫn chưa chết.

“Tôi không phải ma”

“Làm sao có khả năng! Cô là Hoắc Băng Tâm, Hoắc Băng Tâm đã chết trong đám cháy rồi!”

“Ông xem tôi có bóng người không?”

Khi Hoắc Khả Luân nghe thấy lời này, ông ta sợ tới mức vội vàng nhìn xuống, quả thật ông ta đã nhìn thấy bóng đen sau lưng cô. Bây giờ ông còn hoảng loạn hơn.

“Làm sao có thể? Cô..”

Thời Ngọc Diệp bước đến với một nụ cười, trước vẻ mặt bàng hoàng của ông ta, cô kéo cánh tay ra để kiểm tra mạch, và buông nó ra sau khi chắc chắn rằng mọi chuyện đã ổn.

“Có thể xuất viện rồi.”

“Cô… cô thật sự là Băng Tâm?”

“Khi đó tôi không có chết, và hiện tại tôi cũng không còn gọi là Hoắc Băng Tâm”

“Chưa chết? Nếu còn chưa chết, vậy cô đã đi đâu?”

Nói xong lời này, cũng không để ý đến phản ứng của Thẩm Đại Bằng, anh ta trực tiếp mở cửa phòng cách ly và chạy trốn như bị ma đuổi.

“Anh… Anh!”

Thẩm Đại Bằng trợn mắt tức giận, huyết áp không tăng lên mà hạ xuống đột ngột, hôn mê ngay tại chỗ.

Y tá trưởng Ngọc Điềm đang ở bên ngoài rùng mình, nhìn thấy Hà Tuấn Trạch, người mà cô ngưỡng mộ bấy lâu nay lại bị dọa sợ đến mức vô cùng quẫn bách, cô đột nhiên cảm thấy tam quan đều như sụp đổ ngay trước mắt. Trước kia, cô luôn nhìn thấy một Hà Tuấn Trạch khôi ngô sáng sủa, cả người toát ra chính nghĩa, dũng cảm, mưu trí… .

Giờ phút này, tất cả ảo tưởng đó đều tan thành mây khói. Nhìn Hà Tuấn Trạch từ chối Thẩm Đại Bằng và hoảng sợ trốn thoát khỏi phòng cách ly, không thấy bản lĩnh và sự chính trực mà anh ta thường thể hiện ở đâu? Nhìn lại Thời Ngọc Diệp, người bị cô ta khinh thường lúc trước, lúc này, giống như một thiên thần, đang cố gắng giải trùng cổ cho từng bệnh nhân. Sự tương phản giữa hai người chỉ đơn giản là quá lớn rồi!

Y tá trưởng Ngọc Điềm tỉnh táo lại, phát hiện bản thân mình thực sự khinh thường người đàn ông trước mặt, không khỏi phun ra một câu nói đầy trào phúng: “Bác sĩ Hà, anh đơn giản chỉ là đồ căn bã”

Sau đó, cô bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại, để lại Hà Tuấn Trạch đứng tại chỗ với vẻ mặt đanh lại, trong lòng xấu hổ vô cùng và rất khó. chịu.

Vào thời điểm Thời Ngọc Diệp chữa khỏi xong cho những người khác thì cũng đã là hai giờ sau đó. Những loại thuốc cô mang đến lần này đều là thuốc đặc trị do chính tay Thời Tử Long bào chế, giúp phục hồi nhanh chóng các cơ quan nội tạng bị tổn thương của bệnh nhân.

Hoắc Khả Luân tỉnh dậy, phát hiện vết thương trên người đều không còn, như thể đám trùng cổ kia chỉ là một cơn ác mộng, ông ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, định bấm chuông đi tìm bác sĩ thì đúng lúc này, Thời Ngọc Diệp tình cờ bước vào khu cách ly. Điều này thực sự khiến ông ta bị dọa sợ một phen. “Cô, cô, cô… Cô là ma?”

Thời Ngọc Diệp nhíu mày một cái, sau đó trở lại bình thường: “Tôi sẽ bắt mạch cho ông. Nếu như ông chắc chắn không có chuyện gì, ông có thể xuất viện.”

Cố định tiến lại gần, nhưng Hoắc Khả Luân sợ tới mức lập tức co người lại, túm lấy chăn bông hét lớn: “Đừng tới! Tôi còn chưa chết, cô không thể lôi tôi xuống suối vàng được”

Thời Ngọc Diệp thực sự không ngờ rằng người cha nuôi cũ của cô thậm chí còn không biết rằng năm đó cô vẫn chưa chết.

“Tôi không phải ma”

“Làm sao có khả năng! Cô là Hoắc Băng Tâm, Hoắc Băng Tâm đã chết trong đám cháy rồi!”

“Ông xem tôi có bóng người không?”

Khi Hoắc Khả Luân nghe thấy lời này, ông ta sợ tới mức vội vàng nhìn xuống, quả thật ông ta đã nhìn thấy bóng đen sau lưng cô. Bây giờ ông còn hoảng loạn hơn.

“Làm sao có thể? Cô..”

Thời Ngọc Diệp bước đến với một nụ cười, trước vẻ mặt bàng hoàng của ông ta, cô kéo cánh tay ra để kiểm tra mạch, và buông nó ra sau khi chắc chắn rằng mọi chuyện đã ổn.

“Có thể xuất viện rồi.”

“Cô… cô thật sự là Băng Tâm?”

“Khi đó tôi không có chết, và hiện tại tôi cũng không còn gọi là Hoắc Băng Tâm”

“Chưa chết? Nếu còn chưa chết, vậy cô đã đi đâu?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv