Trong phòng cách ly, Hà Tuấn Trạch đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, đang cùng các nhân viên y tế khác sơ cứu cho Hoắc Khả Luân. Cuối cùng thì khó khăn lắm mới cứu được, anh ta thở phào nhẹ nhõm khi thấy trên máy hiện trở lại nhịp tim bình thường, đồng thời trong lòng đầy căm phẫn với Thời Ngọc Diệp.
Không phải đã nói là trong vòng hai ngày nữa nhóm bệnh nhân này sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng sao? Bệnh nhân này vừa sốc suýt chết tại đây này! Nếu có điều gì đó không mong muốn xảy ra, và khi sự việc được báo cáo lên cấp trên, chẳng phải là cơ hội thăng tiến của anh ta sẽ đi tong hay sao? Đang nghĩ đến đây, Hoắc Khả Luân An vừa chầm chậm tỉnh lại, run rẩy vươn tay nắm lấy ống tay áo của Hà Tuấn Trạch.
“Bác sĩ, bác sĩ… anh phải cứu tôi, tôi không muốn chết sớm như vậy, xin anh.”
Hà Tuấn Trách có chút chán ghét hai bàn tay đẫm máu, lặng lẽ tránh đi, lùi lại hai bước, trên mặt mang theo nụ cười vô cùng mất tự nhiên: “Đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ cứu được anh.”
“Tôi cảm thấy có cái gì đó đang liên tục khuấy động trong dạ dày của tôi. Tôi cảm thấy rất khó chịu. Bác sĩ, làm ơn lấy nó ra cho tôi ngay! Tôi thực sự sợ rằng tôi sẽ chết ở đây mất.”
“Thưa ngài, trước mắt ông đừng lo lắng. Có vẻ như tính mạng công hiện tại không nguy hiểm lắm. Chúng tôi sẽ bắt đầu điều trị vào sáng mai. Lúc đó sẽ đến lượt ông. Xin ông hãy kiên nhẫn.”
“Không, tôi không muốn chờ, tôi không muốn chờ dù chỉ trong chốc lát!”
Hoắc Khả Luân khóc lóc thảm thiết, vừa nôn ra máu vừa cổ đứng dậy, lôi kéo anh ta lại hỏi: “Bác sĩ, hiện tại chỉ chữa trị cho tôi thôi! Chỉ cần anh. chữa khỏi, tôi sẽ cho anh ba mươi nghìn tỷ! Ba mươi nghìn tỷ, tôi sẽ không nói dối anh. Hay là anh muốn Tập đoàn Hoắc Thị, tôi cũng có thể giao cho anh!”
Hà Tuấn Trạch đã bị sốc bởi lời nói của ông ta trong vài giây. Hàng nghìn tỷ? Ô, thật là dám nói phét, coi anh ta là thằng ngu sao?
“Thưa ngài, bình tĩnh, đừng kích động, chúng tôi nhất định sẽ cứu ông, sẽ không ai bị bỏ rơi hết”
“Làm ơn, hãy cân nhắc lời nói của tôi, ba mươi nghìn tỷ, tôi nói được là làm được…”
“Chúng tôi là bác sĩ. Đó là nghĩa vụ của chúng tôi khi điều trị cho bệnh nhân. Chúng tôi sẽ không tính phí của ông dù chỉ một xu”.
Anh ta có chút bất lực vì bị Hoắc Khả Luân làm vướng víu, nhanh. chóng nháy mắt với y tá bên cạnh và yêu cầu cô làm dịu cảm xúc của bệnh nhân, lúc đó anh ta mới tìm cơ hội chui ra và rời khỏi phòng cách ly..
“Bác sĩ Hà, vừa rồi anh thật đẹp trai. Bệnh nhân nói sẽ cho anh một tỷ. Anh không hề bị dụ dỗ chút nào. Tôi biết anh là bác sĩ công tâm nhất trên thế giới này. Y tá trưởng tên Ngọc Điềm, đôi mắt chứa đầy tình yêu dành cho Hà Tuấn Trạch, vui vẻ nói.
Khóe miệng của anh ta nhếch lên một đường vòng cung hoàn hảo.
“Chúng ta là bác sĩ. Chúng ta có nghĩa vụ điều trị cho bệnh nhân. Chúng ta không thể lấy tiền”.
“Không hổ là bác sĩ Hà, bộ dạng ngập tràn chính nghĩa của anh thật đẹp trai quá!”
Hà Tuấn Trạch được y tá trưởng Ngọc Điềm khen ngợi, cảm thấy có chút khách khí. Sau khi anh ấy thể hiện tài năng của mình vào ngày mai,
sẽ có nhiều người ngưỡng mộ anh ấy như y tá Ngọc Điềm.
“Nhân tiện, y tá trưởng Ngọc Điềm, tất cả thông tin của bệnh nhân nằm trong tay có đúng không? Có thể cho tôi xem được không?”
Y tá trưởng đáp một câu và chuyển thông tin bệnh nhân trong tay cho Hà Tuấn Trạch. Anh nhìn lướt qua, trầm giọng hỏi:
“Vừa rồi bệnh nhân này tên là Hoắc Khả Luân sao? Cái tên này có chút quen thuộc”
“Hoắc Khả Luân là người sáng lập tập đoàn Hoắc Thị.”
“Tập đoàn Hoắc Thị?”
“Đúng vậy, là một công ty có tiếng ở thành phố này. Từng là một trong những công ty đứng đầu trong giới kinh doanh. Dù mấy năm gần đây công ty có sa sút một chút, nhưng mà lấy ra ba mươi nghìn tỷ thì chắc là ông ta vẫn có đủ năng lực để làm chuyện đó.”
Hà Tuấn Trạch gật đầu, trả lại thông tin cho y tá trưởng Ngọc Điềm, mặt không chút thay đổi, nói: “Không còn sớm nữa, mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai việc điều trị sẽ bắt đầu”
“Bác sĩ Hà, anh cũng vậy, ngày mai anh phải cố gắng nhé! Tôi tin tưởng vào thực lực của anh!”.
Ra khỏi phòng cách ly, Hà Tuấn Trạch lại rơi vào trầm tư. Trong đầu anh ta cứ nghĩ về số tiền ba mươi nghìn tỷ. Anh ta đã từng nghe nói về tập đoàn Hoắc Thị, và đây là một công ty nổi tiếng ở thành phố Hải Phòng. Nếu người đàn ông trước mặt thật sự là ông chủ của tập đoàn Hoắc Thị thì việc tiêu tốn ba mươi nghìn tỷ thực sự không thành vấn đề. Hà Tuấn Trạch đột nhiên cảm thấy lung lay.
Nếu anh ta có thể kiếm được hàng nghìn tỷ, thì anh ta sẽ có khả năng tự mở bệnh viện, và anh ta không cần phải nhờ vả hai chuyên gia có thẩm quyền, nói những lời xu nịnh với họ, và sau đó chờ đợi cơ hội thăng tiến. Ba mươi nghìn tỷ, thực sự là cần phải xem xét rồi…
Biệt thự Ánh Nguyệt. “Mẹ, lời mẹ nói là thật sao? Ba thật sự đến bệnh viện rồi?”
“Làm sao mẹ có thể nói dối con về những chuyện tốt đẹp như vậy?”
Giang Minh Châu nắm lấy tay Hoắc Minh Huệ, vui vẻ tính toán.
“Mẹ đã nói với ông ta tất cả, hoặc cho chúng ta ba mươi nghìn tỷ, hoặc là chờ chết. Dù sao, bất kể ông ta chọn cái nào, thì chúng ta cũng có thể lấy được tiền” .
Hoắc Minh Huệ nghe vậy, cảm thấy rất phức tạp: “Mẹ, chúng ta làm chuyện này có được không? Dù sao ông ấy cũng là ba của con, con không thể hy vọng ông ấy sẽ chết được.”
“Hi vọng thì có làm sao? Ông ta coi con như con ruột của mình không? Nhìn thái độ của ông ta trong mấy tháng qua? Công ty của anh trai con đã tuyên bố phá sản, ông ta cũng không đến giúp đỡ. Còn con thì sao, con đã ra mắt làm ngôi sao, ông ta cũng sẽ không giới thiệu mối quan hệ cho con!” .
Giang Minh Châu tức giận đến ngứa ngáy khắp người, Hoắc Minh Huệ sau khi nghe xong liền rũ mắt xuống. Vài tháng trước, anh trai cô không tin tuyên bố phá sản, trước áp lực của gia đình, cô tìm một công ty môi giới để ký hợp đồng ra mắt, và chỉ kiếm được một ít tiền để duy trì chi phí tài chính cho gia đình. Nguồn thu nhập duy nhất chính là ba cô, nhưng ông ta như thể bốc hơi khỏi thế giới, mấy tháng liền không về nhà, thậm chí công ty cũng không cho bọn họ đến.
“Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại nói ba tàn nhẫn với chúng con như vậy? Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Không có hiểu lầm. Nhưng ông ta có người phụ nữ ở bên ngoài kia” Khi Giang Minh Châu nói câu này, ánh mắt bà trở nên rất lạnh.
“Hừ, đúng là giang sơn khó đổi bản tính khó rời. Hai mươi năm trước, ông ta đã lén lút sau lưng người vợ ốm yếu của mình để qua lại với mẹ, và cuối cùng vất vả lắm mới đợi cho đến khi người đó chết mới lấy mẹ. Kết quả là, ông ta lại ra ngoài tìm đủ các loại ong bướm!”.
Hoắc Minh Huệ càng cảm thấy tồi tệ hơn khi nghe những sự việc đã qua. Khi còn bé, cô luôn bị coi thường vì là con gái ngoài giá thú, về sau cuối cùng trở thành con gái chính chủ nhưng lại bị đối xử không tốt bằng con gái nuôi Hoắc Băng Tâm của nhà họ Hoắc! Nghĩ đến đây, đầu của Hoắc Minh Huệ như xẹt qua một ý nghĩ.
“Mẹ, con đột nhiên nhớ ra. Lúc trước, chúng ta không phải nói Hoắc Băng Tâm bây giờ đã đổi tên sao?”
Giang Minh Châu chớp mắt, đáp: “Đúng vậy, cô ta bây giờ tên là Thời Ngọc Diệp. Lúc trước con nói sẽ tính chuyện xử lý cô ta và ngăn cản cô ta quay lại nhà Hoắc gia. Kết quả là người ta lại chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận lại chúng ta, nên là cơ hội của chúng ta coi như không. Sao con tự nhiên nhắc đến cô ta làm gì?” .
“Con lại cảm thấy rằng người phụ nữ thổi tha này chắc chắn đã bí mật nhận lại ba của chúng ta rồi, vì vậy mà ba đã thờ ơ với gia đình chúng tôi”.
“Bí mật nhận lại nhau? Chuyện này có khả năng không?”
“Đương nhiên! Trước đây mẹ không thấy là ba yêu cô ta như thế nào sao?” Hoắc Minh Huệ nghiến răng khi nghĩ đến những ký ức đã qua.
Giang Minh Châu cảm thấy những gì con gái mình nói không phải là không thể xảy ra, bà ta nheo mắt khi nghĩ rằng tất cả chuyện này rất có thể đứa con gái nuôi kia hãm hại.
“Con nói xem liệu có phải là như thế này không… Chính cô ta đã nói những điều không hay về chúng ta trước mặt ba con, điều đó mới khiến gia đình chúng ta tan vỡ?” .
“Chúng ta thì có điều gì xấu để nói ư?”
“Ví dụ như, con và anh trai của con không phải là con đẻ của ông ta chẳng hạn”