“Hả? Đây là nhà của Thời Ngọc Diệp, phải không?”
Ba Phong thường không xem phim Hollywood và không chú ý đến tin tức trong làng giải trí nên không thể nhận ra Thời Ngôn Mặc. Ông vốn tưởng người tới mở cửa sẽ là Thời Ngọc Diệp, nào ngờ lúc này có một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, anh ta lại còn trông khá đẹp trai, thì đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng cho con trai Phong Thần Nam.
Có lẽ nào thằng nhóc đó vẫn chưa theo đuổi được Thời Ngọc Diệp? Như vậy thì thật sự làm mất mặt nhà họ Phong.
“Đúng vậy, đây là nhà của Thời Ngọc Diệp, nhưng mà ông lão này, tôi có thể hỏi ông là ai được không?” Thời Ngôn Mặc vừa hỏi, thấy bên kia không trả lời, liền lịch sự hỏi lại.
“Ồ, tôi là ông nội của bọn trẻ”
Ông nội? Anh kinh ngạc vài giây, nhìn kỹ mới phát hiện ông lão này nhìn có chút giống với Phong Thần Nam cùng sảu đứa trẻ. Chao ôi, anh vốn tưởng là ông ngoại của bọn trẻ đến, nhưng hóa ra là ông nội chứ không phải ông ngoài.
“Mời ông vào nhà ngồi, để cháu lên gọi bọn nhỏ xuống. Thời Ngôn Mặc vừa đưa ông vào phòng khách, định lên lầu gọi người nhưng lại bị ba Phong gọi ra.
“Chờ một chút, cậu thanh niên này, tôi muốn hỏi anh là ai của Thời Ngọc Diệp?”
“Cháu, cháu là người thân thiết nhất với cô ấy, quan hệ giữa hai chúng cháu càng ngày càng tốt, không thể tách rời”
“…” Ba Phong nhướng mày và nhìn Thời Ngôn Mặc. Ông vốn không muốn đến để cướp lấy Thời Ngọc Diệp, người thanh niên này đã khoe mẽ và nhấn mạnh điều này với ông làm cái gì?
“Anh là người yêu của cô ấy?” Thời Ngôn Mặc khịt mũi và cố tình nâng cằm lên để che đậy lương tâm cắn rứt của mình.
Ba Phong thật sự tin vào chuyện này, hiện tại đang thầm mắng con trai không có ý chí tranh đấu, lậu như vậy mà vẫn không theo được thì cũng có thể nhắm mắt cho qua, ấy vậy mà còn bị
một tên thiếu niên mặt hoa da phấn này cướp mất thì có mất mặt không có chứ? Điều này mà truyền ra ngoài thì còn đâu tôn nghiêm nhà họ Phong nữa. Thật là quá mất mặt, ông quyết tâm sẽ gạch tên Phong Thần Nam ra khỏi gia phả của nhà họ Phong khi trở về.
Nhìn vẻ mặt càng lúc càng tối dần của ba Phong, Thời Ngôn Mặc cảm thấy rất an tâm, nếu điều này có thể khiến ông già này phản đối cuộc hôn nhân của Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp, thì về mặt lý trí, cô em gái của anh sẽ không bị dụ dỗ đi mất nữa.
Ngay khi Thời Ngôn Mặc đang hân hoan, đột nhiên có một giọng nói mềm mại bên cạnh vang lên. “Bác nhỏ, nhà chúng ta có khách đến thăm sao? Đây là ai?”.
Với một tiếng gọi “bác nhở”, khuôn mặt kiêu hãnh ban đầu của Thời Ngôn Mặc đanh lại. Vẻ mặt của ba Phong liền nghiêm túc, lập tức nhìn qua, sau đó người tiến vào phòng là một cái bánh. bao nhỏ giống hệt Phong Thần Nam thuở nhỏ.
“Hả?” Thời Hoàng Anh nhìn chằm chằm vào mặt ba Phong, cảm thấy như thể cậu đã nhìn thấy ông ở đâu đó. Sau đó cậu bé ngạc nhiên thốt lên: “Là ba của ba sao?”
Khóe miệng ba Phong giật giật, đáp: “Là ông nội”
“Cháu chào ông.”
Thời Hoàng Anh vốn là một đứa trẻ lễ phép, ngoan ngoãn chào hỏi xong liền chạy về phòng gọi anh trai ra ngoài. Thời Ngôn Mặc cảm thấy xấu hổ khi sân khấu bị phá bỏ, xấu hổ cười cười:
“A ha ha ha, ông lão cứ ngồi xuống chờ đi, cháu vào rót cho bác một ly trà” .
Lúc anh bưng trà ra, sáu đứa bé đã ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, cùng ba Phong nhìn nhau trong im lặng. Sáu cặp mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào một đôi mắt già nua, ai cũng có ý kiến riêng.
Ba Phong cuối cùng đã hiểu tại sao con trai mình thậm chí không cần làm DNA và xác nhận rằng chúng là con của mình rồi. Vì gen này, chắc chắn là thuộc về gia đình nhà họ Phong.
“Xin lỗi, hôm nay ông đến nhà chúng cháu làm gì vậy?” Thời Tử Long quyết định chủ động đưa ra câu hỏi với tư cách người đại diện sau khi suy nghĩ kỹ càng.
Ba Phong đã nghĩ xong hết những gì định nói: “Đến đón các cháu trở về nhà họ Phong”
“Nhưng chúng cháu không nói rằng chúng cháu muốn về nhà họ Phong ạ”.
Thằng nhóc này giỏi lắm, thật xứng đáng là con của Phong Thần Nam, chỉ nói một câu cũng có thể bóp chết một người. Ba Phong ho khan vài tiếng, sắc mặt đột nhiên trở nên biến sắc.
“Chẳng lẽ các cháu có muốn làm con hoang không ba cả đời ư?”.
Bọn trẻ bị lời nói của ông làm cho sửng sốt, lập tức im bặt, bầu không khí trong phòng khách bỗng trở nên rất lạ. Thời Ngôn Mặc không nhìn thấy liền vội vàng vặn lại:
“Không có ba thì sao vậy? Tôi có thể nuôi chúng cả đời. Gia đình họ Thời của chúng tôi không phải là không có khả năng. Sau này bọn trẻ muốn có thân phận nào thì cũng không thành vấn đề.”
“Nếu như chúng là con cháu của nhà ta, vậy nó tự nhiên sẽ phải trở về gia đình chúng ta. Làm sao có lý do gì mà phải sống lưu lạc khắp nơi như những đứa trẻ vô danh tiểu tốt? Mục đích hôm nay của tôi đến là muốn đưa người nhà tôi trở về” Không có chỗ cho việc thương lượng về vấn đề này.” Thái độ của ba Phong rất kiên định.
Thời Ngôn Mặc trong nội tâm gào thét, cảm thấy ông già đây là muốn cưỡng ép cướp mấy đứa nhỏ đi. Anh ta định tiếp tục thách thức đối thủ, nhưng Thời Tử Long đã đi tới và nhẹ nhàng kéo góc quần áo của anh ta, và thì thầm.
“Bác nhỏ, nếu không thì bác xuống lầu mua cơm trưa cho chúng cháu đi ạ”
“Mấy đứa không sợ ông ta sẽ..”
“Bác đừng lo, cứ để chúng cháu lo liệu ở đây”.
Thời Ngôn Mặc hiểu ý của Thời Tử Long, đảm nhỏ muốn một mình đối mặt và giải quyết mối quan hệ với ba Phong nên chỉ có thể thở dài rời đi, nhường chỗ cho ông cháu họ.
Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam vừa đến cục dân chính. Lúc xuống xe, Phong Thần Nam. đang vươn tay muốn nắm lấy tay cô, nhưng lúc này điện thoại của cô vang lên.
“Chuông điện thoại…”
Phong Thần Nam sắc mặt đen đi trong giây lát. Kể từ lần trước bị cuộc điện thoại của Đảng Dạ Hiện trong xe làm gián đoạn, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh không khỏi tràn đầy oán hận. Nếu có thể, anh thực sự muốn đưa Thời Ngọc Diệp đến đảo hoang để không ai có thể làm phiền họ. Thời Ngọc Diệp suy nghĩ một lúc, và thay vì trả lời điện thoại, cô lại tắt máy đi. Phản ứng này nằm ngoài dự đoán của Phong Thần Nam.
“Tại sao không nhấc máy?”. “Những gì chúng ta làm bây giờ mới quan trọng!
Câu trả lời này thành công khiến Phong Thần Nam hài lòng, mây mù trên đầu anh ta lập tức biến mất, tựa bầu trời quang đãng.
“Đi thôi, anh đã hẹn trước rồi, chắc gần đến lượt của chúng ta rồi.”
Phong Thần Nam nhẹ giọng nói, vươn tay nắm lấy Thời Ngọc Diệp. Chỉ vài bước sau khi họ bước ra, điện thoại lại vang lên. Khuôn mặt anh trở nên u ám trong một giây, trong lòng anh dường như muốn có trăm ngàn mũi dao phi đến hành hạ Thời Ngôn Mặc.
“Xem ra có việc gấp, em nghe nhanh lên đi.” Phong Thần Nam rốt cuộc lại muốn xem Thời Ngôn Mặc có thể làm gì để ngăn họ tái hợp.
Thời Ngọc Diệp quyết định trả lời điện thoại. Đúng như dự đoán, khuôn mặt cô ấy chìm xuống ngay sau khi điện thoại được kết nối.
“Những gì anh nói là sự thật ư? Đã bao lâu rồi? Tình hình bây giờ thế nào? Được rồi, em sẽ trở lại càng sớm càng tốt, anh giúp em chăm sóc cẩn thận bọn trẻ”
Sau khi cúp điện thoại, Phong Thần Nam cũng nhận thấy biểu hiện của Thời Ngọc Diệp rất không đúng.
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Ngôn Mặc nói, ba của anh đã tới nhà mình”
Vẻ mặt của Phong Thần Nam lập tức cứng đờ, nặng nề hơn trước. Anh không nghĩ đây là một cái cớ tồi tệ mà Thời Ngôn Mặc nghĩ ra.
“Hiện tại tình huống thế nào?”
“Ông ấy có lẽ muốn cưỡng chế đưa bọn trẻ trở về nhà họ Phong Thời Ngọc Diệp nói xong, cũng lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy: “Em có chút lo lắng cho bọn trẻ”.
Trong trí nhớ của cô, ba Phong là một ông già rất cứng đầu, dù nói hay làm gì cũng rất chú trọng đến nhân phẩm và thể diện của gia đình. Cô sợ các con sẽ sợ hãi trước tính khí nóng nảy của ba Phong, hoặc nếu các con không chấp nhận, hai bên xảy ra cãi vã, mâu thuẫn thì sự việc sẽ rất nghiêm trọng.
Phong Thần Nam cũng có suy nghĩ giống với Thời Ngọc Diệp, không chút do dự nói: “Hiện tại chúng ta quay lại vẫn kịp ngăn lại.”
“Nhưng chúng ta…”
“Mấy việc này cơ hội còn nhiều lắm. Đi thôi, không được để cho một già sáu trẻ đánh nhau ở trong nhà”.
Nói rồi, hai người quay người lên xe, trở về nhà ngay lập tức.