“Tại sao?”
Đằng Dạ Hiên đưa máy tính xách tay cho Phong Thần Nam với vẻ khó xử và nói: “Bởi vì Lệnh Hồ Hải và Tô Cẩm Tú đã xuất cảnh cách đây một giờ trước)
Thái dương của Phong Thần Nam giật giật. “Bay đi đâu?”
“Cái này… chỉ được lưu trong hồ sơ mật. Hắn ta đã sắp xếp cho một phi cơ riêng để khởi hành.”
Bằng cách này, tất cả các manh mối đã bị phá vỡ. Sau khi mọi người im lặng một lúc lâu, Thời Ngọc Diệp lên tiếng trước.
“Lần này trước hết cứ tha cho bọn chúng đi. Nếu như bọn chúng thật sự muốn đối phó với chúng ta, bọn chúng sớm muộn gì cũng trở lại thành phố Hải Phòng, đến lúc đó chúng ta sẽ không cho chúng có cơ hội trốn thoát nữa.”
Bây giờ ai cũng biết ba kẻ tình nghi nhất là ai, chỉ cần cử người theo dõi tin tức về việc xuất nhập cảnh là có thể chuẩn bị đầy đủ.
Nếu đúng như những gì Diện Mạnh Tùng đã nói, mục tiêu của bên kia là ba người họ, thì chỉ cần họ ở lại thành phố, chắc chắn dể dụ được kẻ cầm đầu lộ diện.
“Giờ cũng chỉ có thể như vậy”.
Tại bệnh viện, Tiểu Xiển vẫn hôn mê sau khi uống thuốc giải độc nhưng hiện giờ anh ta đã qua cơn nguy kịch.
Khi Mẫn Tuyết Nguyệt tỉnh dậy thì đã là trưa. Thời Ngọc Diệp vừa đến bệnh viện thăm thì thấy mẹ Mẫn đang cãi nhau với Vinh Sở Lâm ngoài của bệnh viện.
bay
Bốp.
“Tôi đã bảo anh tránh xa con gái tôi ra rồi! Bây giờ thì tốt rồi, anh lại khiến con bé trở nên như thế này!”
Vinh Sở Lâm, người bị mẹ Mẫn tát đến đỏ cả má, nhưng anh ta vẫn đứng im chịu trận, không giải thích gì cả, anh ta lí nhí nói: “Cháu xin lỗi, là do cháu đã không chăm sóc cô ấy tốt”.
“Tôi không cần anh phải chăm sóc tốt cho con gái tôi! Nếu không phải vì anh đánh gục hết tất cả những người mà tôi gửi đến thì con bé làm sao có thể bị người khác thừa cơ đánh úp? Anh. đúng là sao chổi khắc tinh, sau này tốt nhất là anh cút được bao nhiêu thì cút bấy nhiêu cho tôi”
Vinh Sở Lâm vẫn im lặng, nhưng bàn tay đã cuộn chặt thành nằm đẩm, cố gắng kìm chế cơn tức giận của mình. Khi Phong Thần Nam nghe mẹ Mẫn nhắc đến từ khắc tinh, mặt anh liền sa sầm lại, và anh nhanh chóng dẫn theo thời Ngọc Diệp cắt lời bà ta.
“Thưa bác gái”
Nghe thấy âm thanh, mẹ Mẫn quay đầu lại nhìn thấy hai người, vẻ mặt cũng nguôi đi vài phần. tức giận, nhưng cũng vẫn không khách sáo.
“Là Ngọc Diệp và Thần Nam đó à. Hai đứa đến đây đúng lúc lắm. Tôi định hỏi về Tuyết Nguyệt” .
“Chuyện là thế này ạ. Hôm qua có một tai nạn nhỏ trong cuộc thi giải thưởng thiết kế vàng. Tuyết Nguyệt bị ngất xỉu. Thật may là Vinh Sở Lâm đã đến kịp thời để giải cứu”
Thời Ngọc Diệp đã mô tả toàn bộ quá trình một cách hòa hoãn, và mẹ Mẫn đương nhiên vừa nghe là hiểu rằng cô định giúp Vinh Sở Lâm giải thích.
Mặc dù biết rằng mình đã hiểu lầm Vinh Sở Lâm, nhưng khi nghĩ đến cảnh con gái mình bị người đàn ông này làm tổn thương một cách triệt để, bà liền cảm thấy lo lắng, và bà cũng không thể cười nói vui vẻ với anh ta.
“Dù sao tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa”
Dứt lời, mẹ Mẫn quay người đi đến bệnh viện, Thời Ngọc Diệp nhìn thấy Vinh Sở Lâm chưa đuổi theo để cầu xin, không khỏi thắc mắc hỏi: “Tại sao anh không giải thích?”
“Không cần” Vinh Sở Lâm thu hồi ánh mắt đang nhìn theo bóng lưng của mẹ Mẫn.
“Bà ấy nói đúng, tôi thực sự là là sao chổi khắc tinh, và tôi không xứng ở bên cạnh Mẫn Tuyết Nguyệt” .
“Anh rõ ràng hiểu rõ chuyện này, đây chỉ là một tai nạn”
“Nó đều giống nhau”
Khi Thời Ngọc Diệp đang suy nghĩ về điều gì đó, Phong Thần Nam đột nhiên nắm tay cô ấy và VỖ VỖ hai lần, ánh mắt của anh ra hiệu cô ấy đừng tiếp tục thuyết phục Vinh Sở Lâm nữa.
Biết mình không thể thuyết phục được Vinh Sở Lâm, cô lắc đầu đầy bất lực, cùng Phong Thần Nam quay vào bệnh viện thăm Mẫn Tuyết Nguyệt.
Ngay khi cô vừa bước vào phòng, cô đã nghe thấy giọng nói của mẹ Mẫn và Mẫn Tuyết Nguyệt đang tranh cãi.
“Mẹ, con đã nói rằng con không liên quan gì đến anh ấy. Mẹ đã sắp xếp rất nhiều người bí mật theo dõi con như vậy là vì mẹ không tin tưởng con phải không?”
“Con còn dám nói không có quan hệ gì, vậy tại sao anh ta lại ở đó khi con lại gặp tai nạn lần này?”
“Nó chỉ tình cờ mà thôi.”
“Đừng nói nữa, lát nữa mẹ sẽ thu xếp cho con xuất viện, về nhà với mẹ ngoan ngoãn ở đó. Đừng gặp lại người đàn ông đó, nếu không mẹ sẽ tìm cho con một đối tượng và gả con ra nước ngoài”.
“Me…” Mẫn Tuyết Nguyệt muốn khóc không ra nước mắt, vừa nhìn lên đã thấy có người đến thăm cô cảm thấy như nhìn thấy một vị cứu tinh.
“Ngọc Diệp, cậu đến thuyết phục mẹ tớ đi, bà ấy sắp bắt tớ nhốt ở nhà rồi!”
“Di làm tốt lắm”.
“?” Đối mặt với sự phản bội đột ngột, khuôn mặt Mẫn Tuyết Nguyệt đầy kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ tức giận, định đánh cô: “Thời Ngọc Diệp, cậu còn là bạn thân của mình không?”
“Đã bao lâu rồi cậu không nghỉ ngơi tử tế? Một tháng trở lại đây, tớ nghĩ cậu bận rộn đến mức không ngủ đủ hai mươi tiếng một tuần, đúng không?”.
“Làm gì mà có thể khoa trương như vậy… Ta mỗi ngày ngủ ba giờ.” Mẫn Tuyết Nguyệt đang nói, giọng càng ngày càng nhỏ, lương tâm cắn rứt không dám nhìn vào mắt Thời Ngọc Diệp.
“Đó là lý do tại sao tớ nói cậu cần phải nghỉ ngơi, và quản thúc cậu là một điều tốt.”
Mẫn Tuyết Nguyệt chưa ra được lời nào để phản bác, mẹ Mẫn đã đánh yêu vào trán cô.
“Con nhóc chết tiệt này, con như vậy là muốn chết hay sao? Con chỉ ngủ ba tiếng mỗi ngày? Thảm nào mà quầng thâm của con lại nghiêm trọng như vậy, con là đang muốn đột tử hay kiệt sức? Mẹ thật sự là bị con làm cho tức chết! Không được, con phải theo mẹ trở về nhà, ít nhất một tháng tự tu dưỡng ở nhà trước khi cho con được phép trở lại công ty” .
“Một tháng? Mẹ, công ty của con còn rất nhiều việc phải giải quyết!”.
“Cùng lắm là cứ cho công ty đóng cửa đi, hoặc là bán lại cũng không phải là không được. Ba con cũng không phải là không nuôi được con. Đợi đến khi nào bệnh tình của con khá lên, mẹ sẽ lại tìm cho con một mối hôn sự tử tế”.
Mẫn Tuyết Nguyệt rất nhở công ty của mình mỗi khi cô nghe về việc tìm mối hôn sự. “Mẹ ơi, hãy để con chết một cách đột ngột nhưng đầy tự hào trong trạng thái tham công tiếc việc. Con không muốn lấy một ai đó bây giờ đâu.”
“Đẻ ra một đứa con gái ngang bướng như con thì không bằng mẹ sinh ra một quả dưa hấu bổ ra ăn cho mát ruột, ít nhất mỗi ngày cũng không phải trăn trở lo lắng cho con”.
Nhìn thấy Mẫn Tuyết Nguyệt và mẹ Mẫn cãi nhau, Thời Ngọc Diệp mỉm cười, vốn không định xen vào việc nhà của người khác nên cô tạm biệt và rời đi cùng Phong Thần Nam.
Tiêu Xiển ở khu bên cạnh tuy chưa tỉnh nhưng đã hoàn toàn qua khỏi cơn nguy kịch, sau khi tỉnh dậy có thể xuất viện bất cứ lúc nào, thậm chí không phải trả viện phí và tiền thuốc men.
Sau chuyến thăm, Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp định về nhà cùng nhau, nhưng họ bị gọi lại bởi một giọng nói khi bước vào thang máy.
“Đàn em?”. Cô dừng lại, Phong Cảnh Thành đang bảo vệ cô cũng dừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có vẻ như ai đó đã gọi em” .
Anh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người mặc áo choàng trắng đang đi tới. Người thanh niên. ấm áp giống như gió xuân, trong tay cầm một tập hồ sơ bệnh án, khí chất vừa ôn hòa lại vừa nho nhã, phong độ ngời ngời.
“Đàn em, thật sự là em rồi, anh còn tưởng rằng mình bị lóa mắt nên nhìn nhầm người” Hà Tuấn Trạch lộ vẻ vui mừng.
Thời Ngọc Diệp nhận ra đối phương là ai, liền đáp: “Đàn anh, sao anh lại ở đây?”
“Nhà anh ở thành phố Hải Phòng, và anh làm việc trong bệnh viện này. Đàn em, sợ rằng em đã quên rồi phải không?”
Cô sửng sốt, sau đó nói: “Thật là trùng hợp.”
“Ừ, đúng vậy, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được em ở đây”
Hà Tuấn Trạch mỉm cười, nheo mắt lại thành một đường vòng cung đẹp đẽ, đến lúc đó anh mới chú ý tới Phong Cảnh Thành bên cạnh Thời Ngọc Diệp, một tia kinh ngạc thoáng qua trong mặt anh.
“Vị này là?”
“Ồ, anh ấy.”
“Tôi là chồng cô ấy.”
Phong Thần Nam nhanh chóng tự giới thiệu thân phận của mình trước mặt Thời Ngọc Diệp, Hà Tuấn Trạch lại nhướng mày kinh ngạc: “Chồng ư? Em kết hôn khi nào vậy?”
Phong Thần Nam đưa tay ra, chạm vào ngón áp út của bàn tay phải, thản nhiên đáp: “Chà, cũng khá lâu rồi”
Nụ cười của Hà Tuấn Trạch cứng đờ trong giây lát: “Đàn em, em như vậy là không có nghĩa khí đầu đấy. Đến chuyện kết hôn quan trong vậy mà không nói với đàn anh một lời làm anh còn chưa kịp chuẩn bị tiền mừng cho em.”
Ngay khi Thời Ngọc Diệp chuẩn bị lên tiếng nói thì Phong Thần Nam mặt không đổi sắc trả lời: “Bây giờ chuẩn bị cũng không muộn. Tôi rất vui khi nhận lời chúc này từ anh.”
Thời Ngọc Diệp: “..” Hà Tuấn Trạch :”..”