Phó Uyển Hân, người bị ngộ độc vì ăn mứt hồng khô, cuối cùng cũng tỉnh dậy vào ngày hôm sau sau khi uống thuốc giải, khi biết Thời Ngọc Diệp nhập viện, cô ấy lập tức chạy đến khu VỊP.
Vân Mặc Tích, người đang trấn giữ ở hành lang, nhìn thấy cô ấy, liền nhớ đến hôm cô chủ vì cô ta mà bị dẫn dụ đến công trường bỏ hoang, vẻ mặt liền lãnh đạm, nhưng vẫn giữ được lễ phép cơ bản.
“Cô chủ bây giờ đang hôn mê, không tiện gặp người.”
“Chị ấy cũng là ăn mứt hồng khô trúng độc sao? Vị bác sĩ chữa trị chính cho tôi cũng khá tốt, hay là để anh ta tới khám cho chị ấy xem sao!
Phó Uyển Hân nói xong, đang muốn quay người gọi bác sĩ chữa trị chính, liền bị Vân Mặc Tích miễn cưỡng ngăn lại.
“Không, cô chủ nhà chúng tôi không bị trúng độc, hiện tại bác sĩ đối với tình trạng của cô ấy cũng đã bó tay rồi, cho nên cô vấn là nên đừng phí sức thì hơn”
“Vậy có lẽ là năng lực bác sĩ có vấn đề chứ?
Hay là như thế này, tôi có người bạn cũng làm bác sĩ, rất có quyên uy, tôi chút nữa đi gọi điện để anh ấy tới giúp đỡ?”
Anh ta cong miệng, cảm thấy bất lực.
Ngay cả thần đồng y học Bé Lớn cũng không có cách gì, đổi bác sĩ khác tới, kết quả cũng như nhau thôi, tốn công vô ích.
Phó Uyển Hân thấy anh ta không nói chuyện, còn tưởng rằng là đang ngại, dũng cảm đánh vào cánh tay anh ta: “Này, Vân Mặc Tích, đừng khách sáo với tôi, tôi bây giờ sẽ đi gọi điện cho bạn tôi ngay, anh đợi đấy”
Thấy cô ấy kiên trì như vậy, Vân Mặc Tích cũng không ngăn cản.
Khi Phó Uyển Hân đang tìm một nơi để gọi điện, thang máy liền mở ra với một âm thanh đinh tai nhức óc, một người đàn ông và một phụ nữ bước ra khỏi đó.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dệt kim màu nâu với áo khoác trắng, tóc dài, đôi mắt đẹp, khí chất tao nhã. Ngay từ khi bước ra khỏi thang máy, cô ta đã thu hút sự ghen tị của nhiều người.
Còn một người đàn ông khác, ăn mặc chỉnh †ề, đi bên cạnh cô ta, nhưng đi đâu cũng là cô ta dẫn đầu, trông bộ dạng như một trợ lý.
“Chính là ở đây“Lâm Bảo Tâm nhìn lên dãy số phòng phía trước, trầm giọng giải thích, “Tôi vừa mới kiểm tra. Bạn cũ của anh sáng nay nhập viện, xem ra còn chưa tỉnh lại”
Diên Mạnh Tùng gật đầu, không nói chuyện, dùng ánh mắt ra hiệu tiếp tục dẫn đường.
Bước đến cửa phòng bệnh, Lâm Bảo Tâm chủ động hỏi: “Đây là phòng bệnh của Thời Ngọc Diệp phải không?”
Vân Mặc Tích bối rối khi nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ xa lạ đột nhiên đi tới, cảm thấy nghỉ ngờ, lúc lại trí nhớ cũng không có ấn tượng gì.
“Hai người là?”
“Là bạn cũ, nghe nói cô ấy nhập viện, muốn đến thăm”
Vân Mặc Tích vừa nghe câu này cảm giác có gì đó dối trá.
Điều tiên, tình hình cô chủ nhập viện không hề có nhiều người biết, đến bên công ty và Mẫn Tuyết Nguyệt, cũng còn chưa nhận được tin tức, chỉ có người có liên quan mới biết được.
Hai người này tuy chưa từng gặp mặt nhưng đã biết rõ sự tình, trông rất khả nghi.
Việc bảo mật của nhà họ rất nghiêm ngặt, không bị nào lại lộ ra ngoài được.
Sau tai nạn này, Vân Mặc Tích tính thần phòng bị đã được đề cao hơn, vì vậy đành khách sáo nói lý do từ chối rồi xin lỗi bọn họ.
"Thực xin lỗi, cô chủ hiện tại vẫn còn hôn mê, không tiện gặp người, hay là hai vị để lại số điện thoại, đợi khi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ gọi điện thông báo cho hai người”
Lâm Bảo Tâm lặng lẽ trao đổi một cái nhìn với Diêm Mạnh Tùng, rồi quay đầu lại, đang muốn nói điều gì đó, thì cửa phòng bệnh được mở ra.
Phong Thần Nam từ bên trong bước ra, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tuy rằng vẻ mặt nặng nề có chút mệt mỏi, cằm có chút râu chưa được chỉnh lý gọn gàng, nhưng lại tăng thêm một chút nam tính quyến rủ.
Phong Thần Nam ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ba người ngoài cửa.
Khi Vân Mặc Tích nhìn thấy anh ta đi ra, anh ta đã chủ động báo cáo.
“Tổng giám đốc Phong, hai người này nói là bạn cũ của bà chủ, nghe nói cô ấy nhập viện, nên đến thăm”
Phong Thần Nam còn đang chìm đắm trong tâm trạng uể oải, vẻ mặt mệt mỏi, không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Vân Mặc Tích, nên anh gật đầu và nói với hai người họ: “Có lòng rồi”
Vân Mặc Tích: “…”
Làm sao mà cô chủ lại yêu một tên ngốc như vậy!
Anh không thấy hai người này có gì đáng ngờ sao?!
Vân Mặc Tích gấp gáp lo lắng nhưng lại không dám để lộ ra ngoài, kìm chế đến mức.
Phong Thần Nam nói xong liền xoay người muốn rời đi, như thể muốn đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo.
Khi Diên Mạnh Tùng cất bước đi qua người Phong Thần Nam, lập tức nắm lấy tay anh.
Mọi người có mặt đều sững sờ.
Lâm Bảo Tâm khó tin nhìn hành vi của Diêm Dục Thần, con mắt giống như sắp rớt ra ngoài.
Cậu chủ Tùng đây là đang làm gì vậy? Anh ta không phải là trước nay đều từ chối tiếp xúc da thịt với bất cứ người nào sao?
Vân Mặc Tích cau mày lại, trong lòng tràn đầy tức giận nhìn Phong Thần Nam.
Mắt nhìn người của cô chủ thực sự là quá tệ rồi! Không chỉ có vấn đề về não mà còn là tên cặn bã nữa! Đi đến đâu đào hoa tới đó, dây dưa không rõ với bao nhiêu người phụ nữ như vậy, ông chủ tuyệt đối sẽ không đồng ý tác hợp cho anh ta và cô chủ đâu, quá tệ!
Phong Thần Nam dừng lại, quay đầu liếc nhìn cánh tay đang bị nắm chặt của anh, cau mày không vui, ánh mắt chuyển từ bình thường thành lạnh lùng.
“Xin cô tự trọng, tôi là đàn ông đã có vợ con.”
Diêm Thiến Thiến còn chưa lên tiếng đã không nhịn được nói: “Phong Thần Nam, anh không nhớ tôi sao?”
Phong Thần Nam:??
Lâm Bảo Tâm:!!I Vân Mặc Tích:!!!!
Lâm Bảo Tâm ngạc nhiên nhìn Diên Mạnh Tùng, sau đó đổi thành vẻ mặt đầy ý tứ xâu xa.
Anh ta cảm thấy bản thân giống như biết được chuyện gì đó rất ghê gớm.
Vân Mặc Tích còn đang ở trong trạng thái kinh hãi, rất muốn mở miệng để hỏi, nhưng cảm thấy như vậy rõ ràng là rất thất lễ.
Người đàn ông trước mặt, trang điểm đẹp đế và tao nhã như vậy thật ra là đàn ông sao?
Sức hấp dẫn không còn gì để chê của Phong Thần Nam, lẽ nào là không phân biệt giới tinh sao?!
Nghĩ đến đây, Vân Mặc Tích không khỏi chuyển tầm mắt sang cổ họng của Diên Mạnh Tùng, không có yết hầu… Làm sao không có yết hầu? Vậy thì anh ta là đàn ông hay chỉ là phụ nữ có giọng nói giống đàn ông ?
Phong Thần Nam đầu óc trống rỗng, người trước mặt quả thực có chút quen thuộc, nhưng anh không nhớ ra là ai.
Trong ký ức của anh, không có người bạn nào lại giả nữ như thế này cả.
Đương nhiên, Diên Mạnh Tùng có thể nhìn thấy sự bối rối và kinh ngạc trong mắt Phong Thần Nam, anh ta bĩu môi tức giận giải thích: “Lẽ nào anh đã quên những chuyện ở trấn nhỏ Kỳ Long hơn mười năm trước rồi sao?”
Anh ta vừa nói câu này, não của Phong Thần Nam liền léo lên một bức tranh ký ức tuổi thơ, một vẻ mặt kinh ngạc hiện lên, tất cả sự ngạc nhiên và nghỉ ngờ ban nấy đều biến mất.
“Không ngờ anh vẫn còn nhớ tôi”
Chuyện từ lâu như vậy rồi, anh căn bản không nhớ nổi nữa, ngoại trừ những chuyện liên quan đến Thời Ngọc Diệp, anh gần như đã quên hết những người khác trong trấn nhỏ.
Diên Mạnh Tùng không có ý định kể cho anh nghe về chuyện ngày xưa, vì vậy anh ta không nói nhiều mà hỏi thẳng: “Tôi có thể vào xem xem được không?”
“Vào đi”
Vì vậy, anh ta và trợ lý Lâm Bảo Tâm lấy được sự cho phép, liền đi vào phòng bệnh thăm Thời Ngọc Diệp.
Vân Mặc Tích vẫn ngơ ngác đứng đó, không rõ chuyện gì “Tổng giám đốc Phong, anh cứ như vậy mà cho qua sao? Lẽ nào chưa từng nghĩ bọn họ rất đáng ngờ sao?”
Trước tiên không nói đến đối phương làm sao.
mà biết cô chủ nhập viện, chỉ là loại ăn mặc nam cải nữ trang này, không phải là khiến người ta rất nghi ngờ sao?
Vẻ mặt của Phong Thần Nam nhàn nhạt: “Anh ta sẽ không làm hại Ngọc Diệp đâu.”
“Sao anh lại chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì Ngọc Diệp là ân nhân cứu mạng của anh ta”
Nói xong, anh quay người đi vào phòng bệnh, để lại một mình Vân Mặc Tích đứng ở chỗ cũ, cau mày tỏ ý không đồng tình.