Mọi người nghe tiếng thì không khỏi quay đầu nhìn lại.
Thời Minh Triết nhấc cái túi giấy bên chân lên đưa cho Thời Ngọc Diệp.
“Đây là một trong các món quà ra mắt, em xem xem có thích hay không?”
Cô nhận lấy rồi lấy ra một cái hộp xám tinh xảo, trên đó viết tên của một nhãn hàng xa xỉ nổi tiếng.
Bé Năm ngồi đối diện vừa nhìn thấy bao bì đã không nhịn được mà “uôi” một tiếng.
“Con biết nhãn hiệu Evelyn này, mỗi chiếc túi xách cũng không rẻ đâu, ít nhất cũng phải mấy trăm triệu một chiếc đấy.”
Phong Thần Nam nghe vậy thì nhướng mày lên, anh nhìn chằm chằm Thời Ngọc Diệp mở hộp ra.
Trong hộp là một chiếc túi xách màu xám bạc đang toả sáng lấp lánh, nó được gia công cực kì cẩn thận, thiết kế đơn giản mà loá mắt rực rỡ, vừa nhìn cũng đã thấy rất ấn tượng, hơn nữa còn có thể tự do kết hợp với trang phục thuộc bất cứ loại phong cách nào.
Bé Năm nhìn chiếc túi mà hít ngược vào một hơi.
Bé lớn lên trong giới giải trí nên thường xuyên tiếp xúc với trang phục của các nhãn hiệu lớn, đặc biệt là bé còn sinh ở nước Pháp nên cực kì am hiểu các xu hướng thời trang, vừa nhìn đã nhận ra kiểu túi xách này.
“Uầy, cái này ít nhất cũng phải hơn ba tỷ ấy!
Hơn nữa nó là còn phiên bản giới hạn trên toàn thế giới cơ, phải đấu giá mới có thể có được!”
Lông mày của Phong Thần Nam nhướng càng cao hơn, anh liếc Thời Ngọc Diệp một cái, nhìn lén phản ứng của cô.
Thời Ngọc Diệp Là một nhà thiết kế thời trang nên cô đương nhiên biết nhãn hiệu này, chỉ có điều cô không để ý đến giá cả của các loại túi xách hàng hiệu bao giờ, hơn nữa túi xách mà cô dùng trong ngày thường cũng không phải loại thuộc thuộc phân khúc xa xỉ, phần lớn đều là do chính có thiết kế cả.
Khi nhận được món quà này, trong lòng cô rất bất ngờ.
Cô không nghĩ tới bỗng nhiên anh trai lại tặng cho cô món quà đắt đỏ như vậy.
"Anh à, không phải mấy thứ này quý trong quá rồi à?”.
Thời Minh Triết bình tĩnh nói: "Chỉ là tâm ý nho nhỏ của anh mà thôi.”
"Không được, món quà quý trọng như vậy em không thể nhận được đâu. Anh giữ lại sau này tặng cho người yêu đi!
Anh ấy ung dung lấy hóa đơn từ trong túi com lê ra.
“Nếu em không thích cái này thì ở đây anh còn có một căn biệt thự vừa mới mua, ba tầng, có vườn hoa, có tầng hầm, có bể bơi, em xem thử xem có thích hay không?”
Bé Hai liếc hóa đơn mua bán một cái, biệt thự trị giá ba trăm tỷ, cũng tạm, không đắt.
Nhưng Thời Ngọc Diệp rất là đau đầu.
“Không không không, cái này cũng vẫn quý lắm!”
“Dưới lầu anh đưa tới một chiếc xe, cũng là quà ra mắt. Ba món quà này đều là tặng cho em cả, nếu em không thích cái nào hết thì anh sẽ chọn lại từ đầu mấy thứ khác vậy”
Thời Ngọc Diệp vừa nghe anh ấy nói như vậy thì mí mắt giật một cái.
Phong Thần Nam thay cô mở miệng hỏi: “Anh mua xe gì?”
“Tôi tìm nhà thiết kế của Ferrari đích thân thiết kế một chiếc xe thể thao riêng cho em ấy, toàn cầu chỉ có một chiếc, có một không hai.”
Các bé con nghe mà hít ngược vào một hơi, kinh ngạc nhìn nhau.
Thời Ngọc Diệp muốn nói lại thôi, nhưng Phong Thần Nam đã mở miệng.
“Vậy tôi thay cô ấy cảm ơn anh trước nhé, anh vợ: “Đừng gọi anh vợ thân thiết như vậy, vẫn còn sớm lắm. Túi xách, bất động sản và xe đều là tôi tặng cho em gái mình, chẳng liên quan gì đến anh hết”
Phong Thần Nam da mặt dày cướp lời: “Tài sản có được sau khi kết hôn đều là tài sản chung của hai vợ chồng mà.”
Khóe miệng Thời Minh Triết giật giật, anh ấy không muốn nói chuyện với người đàn ông không biết xấu hổ này nữa mà dứt khoát giao lại quyền lựa chọn cho Thời Ngọc Diệp.
Sắc mặt cô phức tạp, cô biết mình không từ chối được sự hào phóng của anh trai nên quyết đoán lựa chọn túi xách.
“Được rồi anh, em nhận cái túi xách này, nhà và xe thì anh cứ giữ lại đi, bây giờ em cũng không cần, xe thì anh. .. anh trả lại đi”
Nhà thì cô có nhiều lắm, mấy đứa con tiêu hoang mua cho cô rất nhiều, cô vừa nghe đến mấy chữ bất động sản thì đã nhớ lại số tiền mà mình đã tiêu tốn vào đó rồi đau lòng muốn chết.
Xe thì càng đừng nói nữa. Cô đi làm cũng có vệ sĩ đưa đón, trong nhà có sáu đứa trẻ, xe thể thao không đủ chỗ ngồi mà còn phải thuê chỗ đỗ xe để đỗ nó nữa, vừa lãng phí không gian vừa lãng phí tiền.
Sau khi Thời Minh Triết thấy cô nhận túi xách thì cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa, chỉ bình tĩnh “ừ” một tiếng.
“Quả nhiên, trợ lý dạy chiêu này rất có ích, muốn tặng quà cho Thời Ngọc Diệp thì nhất định phải dùng biện pháp như thế này để ép em ấy lựa chọn, bằng không em ấy sẽ lại giống như lúc trước, lần nào cũng không chịu nhận”
Anh ấy hài lòng cất hóa đơn đi, ngẩng đầu đối diện với Phong Thần Nam rồi lộ ra một nụ cười đắc ý, rõ ràng là anh ấy đang khoe khoang.
Phong Thần Nam cũng không chịu yếu thế mà cười lại, trong lòng yên lặng nhớ kỹ chiêu tặng quà này lại.
Ăn cơm sáng xong, Thời Ngọc Diệp muốn đi làm, hai người đàn ông lại tranh nhau đưa cô đi công ty nhưng đã bị cô từ chối ngay lập tức.
“Không ai cần đưa tôi đi hết, ở dưới lầu tôi còn có một đám vệ sĩ kia kìa, đừng làm họ mất bát cơm chứ”
Lúc này Thời Minh Triết và Phong Thần Nam mới dừng lại, không tranh giành chen lấn gì nữa.
Sau khi tạm biệt bọn nhỏ thì ba người vào.
thang máy xuống lầu, vừa đi ra khỏi thang máy thì họ đã nhìn thấy hàng xóm túm năm tụm ba ngoài cửa lớn của tòa nhà, xầm xì bàn tán gì đó.
“Khu nhà của chúng ta có người tai to mặt lớn nào đến à? Lúc trước là một chiếc Lincoln Limousine màu xám, sau đó bỗng nhiên có một đám vệ sĩ ngày ngày bảo vệ, hai ngày hôm nay lại nhiều lần xuất hiện một chiếc Lincoln Limousine khác và Rolls-Royce Phantom, bây giờ còn thêm một chiếc Ferrari. . “
“Nhà chỗ chúng ta tăng giá đấy hả? Gần đây tôi ra vào khu nhà này đều thấy giá trị bản thân của mình cao lên một đoạn đấy, cảm giác như tự dưng lại được thơm lây ý.”
“Hình như ở đây có đến ba nhóm vệ sĩ thì phải? Uầy, không biết là nhà nào mà đội hình lớn thế nhỉ, đi ra ngoài đã thấy có khí thế rồi.”
Thời Ngọc Diệp nghe được hàng xóm trong tòa nhà thảo luận mà chỉ ước tìm được thứ gì cho mình che mặt lại, không cho người ta nhận ra.
Nhưng cô vẫn bị nhìn thấy.
“Chị Thời, chị tới rồi! Em đứng đây chờ chị lâu lắm rồi đấy, hôm nay bên ngoài đến một chiếc xe thể thao ngầu cực kì, mặc dù mọi người chưa từng thấy kiểu xe này nhưng vừa nhìn logo cũng biết là Ferrari rồi, siêu xe màu tím cực cool luôn, đẹp cực! Chị mau ra đây xem trò vui đi!”
Phó Uyển Hân bình thường quen đi nhờ xe vừa thấy Thời Ngọc Diệp đi ra từ thang máy đã kéo cô nói liên tục, sau đó mới đột nhiên phát hiện phía sau còn có hai người đàn ông cao to sắc mặt lạnh lùng như Tu La nữa.
“Ấy, chào buổi sáng anh William, chào buổi sáng Tổng giám đốc Phong”
Phong Thần Nam và Thời Minh Triết gật đầu với cô ấy.
Khóe miệng Thời Ngọc Diệp hơi co giật, cô đang định nói gì đó thì đã bị Phó Uyển Hân kéo đi ra ngoài ngắm xe thể thao.
Dưới ánh mặt trời, xe thể thao Ferrari màu tím cực ngầu, đường nét thiết kế cực kì mượt mà, hơn nữa còn sử dụng biển số 8888 trâu bò nhất toàn thành phố nữa.
“Chị mau nhìn chiếc xe thể thao này xem, thiết kế phù hợp với con gái ghê, chị Thời, chị thấy có đúng không?”
Cô cười “ha ha’ rồi lúng túng “ừ” một tiếng.
Các vệ sĩ ở bên ngoài tòa nhà nhìn thấy đám người Thời Ngọc Diệp đi ra thì nhanh chóng bước tới.
“Chào buổi sáng cô cả”
“Chào buổi sáng cậu cả”
“Chào buổi sáng Tổng giám đốc Phong.”
Trong lúc nhất thời, ở lối vào của tòa nhà tụ tập không ít người.
Khi hàng xóm xung quanh còn đang than thở chiếc xe thể thao Ferrari kia đẹp đến mức nào thì bỗng nhiên Thời Minh Triết lấy ra một chiếc chìa khóa xe Ferrari từ trong túi com lê, đưa tới trước mặt Thời Ngọc Diệp lắc hai cái.
“Nếu em thích thì bây giờ nhận lấy nó cũng vẫn còn kịp đấy”
Phó Uyển Hân: !
Những người hàng xóm: !
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào chìa khóa trước mặt Thời Ngọc Diệp.
Đúng là chìa khóa xe Ferrari thật.
Không nghĩ tới chiếc xe mà họ thảo luận cả buổi sáng lại là của cô!
Tất cả mọi người có chút ấn tượng với cô gái này, đó là một người mẹ đơn thân cùng sáu đứa con trai chuyển vào đây ở, hơn nữa còn sống ở căn hộ thông tầng ở tầng cao nhất, ra vào đều có VỆ Sĩ.
Trước kia mọi người còn đang suy đoán là có phải có doanh nhân giàu có nào bao nhân tình ở đây hay không?
Nhìn tình cảnh bây giờ thì đúng là có vẻ giống thật.