Edit&Beta: Yến Phi Ly
Đại Minh cố đô Ứng Thiên, mười dặm Tần Hoài diễm danh lan xa, sau đó dời đô, tuy là thiếu đi xuân thủy nhộn nhạo, thuyền hoa đèn rồng, nhưng cũng nhiều phố lớn ngõ nhỏ, hàng đêm hí ca. Trong kinh nơi trăng hoa nhất, nổi danh nhất không đâu vượt qua Tú Mãn lâu, mà nói đến cô nương nổi danh nhất Tú Mãn lâu, tất nhiên là nguyệt nương tài sắc song toàn, một vũ khúc nghê thường tựa như trích tiên.
Năm đó Hồng Tụ khéo léo thanh thoát, “Giải Ngữ Hoa” nổi bật vô lượng, dường như đã không còn ai nhớ rõ. Mà có khi cũng có người nhớ đến, lúc trước Hồng Tụ cô nương vì tình mà tự đóng cửa từ chối tiếp khách cũng coi như giai thoại một hồi. Hai năm sau đó vội vàng trôi qua, những người còn nhớ rõ cũng chỉ cảm khái một câu, Hồng Tụ cô nương rốt cuộc là giống nhiều kẻ khôn ngoan trên đời này, thông minh nhất thế, hồ đồ nhất thời.
“Lần này từ biệt, núi cao sông xa, sau này khó gặp,” Hồng Tụ thiêm hương, vẫn là Giải Ngữ Hoa êm đềm, đêm vắng lặng, rượu đầy vò, “Lục đại nhân, xin hãy bảo trọng.”
“Muội…. Nếu sau này….” Lục Diêu vốn định nói, nếu sau này bọn họ đối với muội không tốt, nếu muội không thoải mái, thì gửi thư cho huynh. Nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở về, Hồng Tụ gả chồng xa là do chính nàng lựa chọn, bọn họ đối xử với nàng tốt hay không thì cũng đều là người nhà của nàng, Lục Diêu thân là một người ngoài, chẳng lẽ lại muốn ỷ thế hiếp người? Vậy cũng quá hoang đường. Huống hồ hắn nếu có tâm hứa hẹn cho nàng cuộc sống bình an cả đời, cần gì hiện tại lại để nàng rời đi.
“Không cần nói nữa.” Rốt cuộc thì Hồng Tụ là tâm tư linh hoạt, là thông minh nhất thế hồ đồ nhất thời, hay là hồ đồ nhất thời thông minh nhất thế cũng khó mà nói. Si ngốc mê hồ đợi hai năm là chính là tự nàng nguyện ý, giải quyết xong duyên trần tìm chốn yên thân cũng là do nàng quyết định.
“Chính là…..” Hồng Tụ bảo Lục Diêu đừng nói, bản thân lại nhịn không được, đột nhiên mỉm cười, nửa thật nửa giả ngân nga than nhẹ, “Thán nhân gian không được hoàn mỹ…. Tuy là tự tâm quyết định nhưng chung quy lòng vẫn bất định.”
“Hai năm nay kỳ thật huynh đối với muội không tệ. Hồng Tụ biết rõ.”
“Tâm tư của huynh muội không phải không hiểu được… Chỉ là, Lục đại nhân… Thích một người, là nguyện ý cùng người đó đồng sinh cộng tử.”
“Đêm đã khuya, Lục đại nhân mời trở về đi.”
Phút cuối cùng, nàng vẫn không oán không hận nói một câu thật lòng với hắn. Hồng Tụ giúp Lục Diêu mặc áo khoác, đáy mắt ngấn lệ quang. Chỉ là còn có một câu nàng không thể nói nên lời, chung quy nghĩ nếu như không nói còn có thể tự lừa gạt mình, nếu nói ra, liền thật sự lừa không được nữa.
“Lục Diêu, huynh không đủ thích muội.”
Lục Diêu phụ nàng. Hắn không phải không biết, nếu thật sự thích một người, vô luận sóng gió khó lường, vô luận loạn thế phù du, vô luận sống hay là chết, có thể bên nhau dù chỉ trong nháy mắt, một giây, một ngày hoặc chỉ một đêm, đã đủ. Vì thế hắn muốn tốt cho nàng, không muốn liên lụy hay cô phụ tâm ý của nàng, dẫu sao vẫn là hắn phụ nàng.
Đời này Lục Diêu làm ra không ít việc trái lương tâm, lại tại chữ “Tình” này không muốn trái tâm tư của mình. Hồng Tụ không phải không tốt, hai năm trôi qua tất cả đều là gặp dịp thì chơi, chính là chữ “Thích” quá mức huyền diệu, mà hai bên tình nguyện lại rất khó có được. Có điều, nàng chung quy mãi chẳng thể trở thành “Người trong lòng” của hắn.
“Lục Diêu….” Hồng Tụ tiễn người đến cửa, cuối cùng nhịn không được kéo tay hắn, đem tay mình dán tại trái tim của hắn, đầu ngón tay gắt gao nắm lấy xiêm y, làm như muốn in lại dấu vết trong tim hắn, khiến nó cả đời không thể mất đi, hắn liền cả đời quên không được.
“Muội thật muốn biết… Huynh sẽ cam tâm tình nguyện nhớ kỹ người nào, chờ người nào…. Đem ai đặt vào trong tim, cất giấu… bảo hộ cả đời.”
Có một đêm Lục Diêu mơ thấy Tây hồ.
Hình như đúng là Tây hồ, nhà Bùi Kiếm Văn ở Hàng Châu, Hàng Châu nổi danh nhất cũng không phải là Tây hồ. Thế nhưng hắn lại mơ thấy cùng y du hồ. Tháng ba đầu xuân, ven Tây hồ, hai người sóng vai chậm rãi bước đi.
Hắn nghiêng mắt nhìn về hướng y liền thấy vẫn là thiếu niên hoa mỹ, bạch y thắng tuyết, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười. Cũng không nói lời gì, chỉ yên lặng mà đi về phía trước, tựa như muốn bước mãi như vậy, không có tận cùng.
Sau đó trời lại đột nhiên đổ một trận mưa xuân.Dưới nắng long lanh màu nước biếc, trong mưa huyền ảo vẻ non tươi. Trong mưa phùn không biết là ai dừng lại trước, chỉ biết là y kề sát vào hắn, ghé vào lỗ tai hắn khẽ gọi một tiếng, “… Lục Diêu.”
Hắn vươn tay ôm lấy y, tựa như đêm đó, trong hôn thiên ám địa người nọ gắt gao kề sát mình, hô hấp mang theo mùi rượu thơm nồng, mang theo nhiệt ý nóng hổi phất qua bên tai.
Quả là trở tay không kịp mà… tâm tư nhộn nhạo.
Nhưng trong mộng, Lục Diêu ngưng thần nhìn kỹ, trong ngực lại rõ ràng không có một bóng người. Hắn có chút mờ mịt mà đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng thấy bên bờ hồ một bóng trắng mông lung, mà chính mình cũng đột nhiên đứng ở trên cây cầu trong hồ. Tựa như đang ở trong mộng ôn lại một ngày nào đó đối diện nhau.
Nhởn nhơ dòng nước nhỏ, cách biệt không nên lời.
Rồi sau đó liền tỉnh lại, vẫn là đêm lạnh tháng giêng, ngoài phòng gió lạnh run run, trong phòng lại bởi vì đốt địa long cho nên hơi khô nóng. Lục Diêu đẩy chăn ra, sau lưng áo lót đã bị mồ hôi thấm ướt. Nếu mơ thấy mưa rơi là bởi vì mồ hôi ướt đẫm quanh thân… Vậy dưới thân *** chưa từng biến mất lại là vì cái gì?.
Lục Diêu nghe ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, không biết chính mình đến tột cùng là mộng sai mùa, hay là mộng sai người.
Từ lúc mơ một giấc mộng không thể nói kia, Lục Diêu liền không có một ngày sống yên. Bản thân hắn cảm thấy bất an, mà ngay cả người bên ngoài đều không cho hắn yên ổn.
Hồng Tụ thê lương bi ai hỏi hắn, “Huynh sẽ nhớ kỹ ai? Chờ ai? Trong lòng sẽ chất chứa ai?”
Phùng Phượng nhướng mày cười khẽ hỏi hắn, “Tiểu Lục… Niệm tưởng của ngươi là gì?”
Lục Diêu không phải không biết Hán công cố ý thăm dò. Mình khác với Phùng Sanh, nếu tính toán rõ ràng cùng Phùng Phượng, đơn giản là năm phần công ơn nuôi dưỡng, năm phần đạo nghĩa sư đồ. Hắn theo y mấy năm, vì quyền thế cũng được, vì danh lợi cũng thế, tóm lại là phải mưu cầu cái gì mới có thể làm cho Hán công yên tâm.
Nhưng nếu nói đến niệm tưởng…. Lục Diêu trầm mặc một lúc lâu, uống cạn chén rượu sót lại, giương mắt nhìn Phùng Phượng cười nói, “…Vậy thuộc hạ liền cả gan xin Hán công một thứ.”
“Hài tử ngươi thực láu lỉnh, bản lĩnh lựa gió phất cờ so với ai khác đều giỏi hơn,” Phùng Phượng nghe Lục Diêu nói, đặt chén rượu xuống cười to, “Thôi, từ nhỏ đến lớn ta còn nhớ rõ người chưa từng xin ta cái gì, đừng nói là Phá kiếm, đồ trong khố phòng đều mở rộng cửa tùy ngươi chọn lựa!”
Từ xưa danh kiếm lớp lớp xuất hiện, lịch sử ghi chép lại vô số, trong đó tất nhiên là có thực có giả, đồ thật trong số đó thì có tới ba thanh ở trong tay Phùng Phượng. Bội kiếm của Phùng Phượng tên gọi “Xích Tiêu”, có từ thời nhà Tần, trong truyền thuyết thanh niên giữ bảo kiếm Xích Tiêu xuất thân hương dã, từ nhỏ đã có bảy mươi hai thiên tương đồ, tự viết là chân long hàng thế, sau bằng sức lực bản thân chém yêu xà ở sông Phong Tây, quanh thân mây mù bao phủ, trong mây mù có thể thấy được xích long bơi lội qua lại.
Người thanh niên kia chính là Hán cao tổ Lưu Bang trảm xà khởi nghĩa, mà Xích Tiêu kiếm chính là một thanh kiếm đế vương. Ngoài “Xích Tiêu”, hai thanh kiếm còn lại tên là “Can Tương” và “Mạc Tà”.
《Ngô Việt Xuân Thu – Hạp lư nội truyện》có ghi: “Can tương người nước Ngô thê tử là Mạc Tà. Can Tương chế tạo kiếm, cần kim thiết tinh luyện, Mạc Tà hiến thân hỏa lô, kim thiết tưới lên, tức thì thành kiếm, dương là Can Tương, âm là Mạc Tà.”
Can Tương vốn là bị Ngô vương bức bách chế tạo kiếm, không thành nên mới có Mạc Tà tuẫn tình đúc nên.
Đời sau truyền thuyết lại nói, Can Tương tưởng nhớ ái thê, cất giấu âm kiếm, đem dương kiếm dâng cho Ngô vương, lại đưa tới họa sát thân, lúc sắp chết Mạc Tà kiếm chợt từ trong hộp bay ra, hóa thành một con bạch long thanh lệ bay vút đi, Ngô vương và ngay cả Can Tương cũng không biết tung tích. Mà ngày đó ngàn dặm ở Huyền thành, trong hồ Diên Bình Tân lại đột nhiên xuất hiện một con bạch long, bảo hộ dân chúng địa phương hàng năm mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa, Huyền thành nghèo nàn cũng đổi tên thành Phong thành giàu có.
Chính là dân bản xứ lại thường xuyên phát hiện, bạch long cơ hồ mỗi ngày đều ở trên mặt hồ Diên Bình Tân nhìn xung quanh, trong mắt đẫm lệ, như trông mong điều gì. Sáu trăm năm sau, Huyện lệnh Phong thành Lôi Hoán ngẫu nhiên khi xây dựng tường thành lại đào được một cái hộp đá, bên trong là một thanh kiếm, thân kiếm rõ ràng có khắc hai chữ “Can Tương”. Lôi Hoán vô cùng vui sướng, tất nhiên là đem danh kiếm truyền tụng đã lâu này mang theo bên mình.
Sau có một ngày, Lôi Hoán đi đến gần hồ Diên Bình Tân, bội kiếm trên thắt lưng đột nhiên từ trong vỏ xuất ra tiến vào trong nước. Ngay khi đang hết sức kinh ngạc, mặt nước cuồn cuộn, hiện ra hắc bạch song long, hướng Lôi Hoán gật đầu cảm tạ, sau đó song song chìm vào hồ nước biến mất.
Can Tương kiếm trong tay Phùng Phượng từ lúc Lục Diêu làm lễ nhược quán đã thưởng cho hắn, Mạc Tà lại vẫn cất giấu trong Phùng phủ, năm tháng bụi bặm phủ mờ. Thực ra chính Phùng Phượng cũng rõ ràng, Lục Diêu này từ nhỏ đã kiệm lời, tâm tư ổn trọng, đôi ba lời làm sao có thể thử sâu cạn. Nhưng hôm nay Lục Diêu lại mở miệng muốn xin Mạc Tà kiếm, ngay cả Phùng Phượng cũng hiếm thấy mà sinh ra mấy phần tò mò.
Truyền thuyết mặc dù không đáng tin, nhưng Can Tương Mạc Tà thật sự là phân âm dương, vừa ngụ ý một đời tình thâm bất thọ, cũng ngụ ý cả đời không xa không rời. Nếu nói Xích Tiêu là thanh kiếm đế vương, Can Tương Mạc Tà lại chính là song kiếm tình ái.
Phùng Phượng vô tình vô dục, mấy năm nay cũng thay Lục Diêu chỉ hôn hai lần. Đương nhiên trong đó không thiếu suy tính ích lợi, nhưng bất kể là nơi nào cũng không ủy khuất Lục Diêu. Lục Diêu tất nhiên là nhất nhất uyển chuyển cự tuyệt, chỉ nói đại sự chưa định, chưa thể thành gia. Phùng Phượng cũng hiểu được, Lục Diêu sợ là vô tâm, cả đời hỗn trong quyền thế quan trường, lấy cớ thoái thác mà thôi.
Bên này Phùng Phượng cho rằng Lục Diêu tâm tĩnh như nước lặng, không chút gợn sóng, lại không ngờ, Mạc Tà kiếm này đột nhiên lại có chủ.
Kì thực Lục Diêu vốn còn chưa nghĩ sâu xa như Phùng Phượng. Điển cố về song kiếm hắn tất nhiên biết, nhưng nếu thật sự tặng đi…. Tuyết trong vườn Huyên Nghiên đã tan bảy phần, mấy cây bạch mai cũng sắp qua mùa nở hoa.
Lục Diêu ngồi một mình trong đình, nhìn một mảnh tuyết đọng trên nề đất mục, trước mắt loang lổ hoang vắng, lại đột nhiên nhớ tới có người hỏi hắn trong phủ có từng xảy ra chuyện ma quái, không khỏi cúi đầu thu mắt, giấu đi ý cười.
Rượu đã hết, người đã tan, hắn lại vẫn bất chợt mà nhớ tới y, nhớ tới rượu nồng của y, hoa mai của y, bạch mã bạch y, khoái ý ân cừu.
Còn có một giấc mộng không thể nói….. *** không thể tỏ.
Ở trong lòng Lục Diêu, Bùi Kiếm Văn vĩnh viễn kinh diễm rực rỡ. Tựa như sấm xuân trong tiết Kinh chập, tựa như cảnh sắc tươi đẹp trong tiết Mang chủng, tựa như cơn mưa đầu mùa, như ngôi sao băng vụt qua phía chân trời nơi hồng hoang ám dạ. Tựa như hết thảy thứ tươi đẹp nhất trên thế gian, nóng hổi, lóa mắt.
Lục Diêu chậm rãi nhắm mắt lại, hắn thấy vẫn là cả vườn trắng thuần, mai vàng trong tuyết. Có người nhanh nhẹn mà đến, đứng trước mắt mình, hoa rụng rực rỡ, mặt mày như họa. Hay cho khung cảnh bát mặc sơn thủy thư sướng nhẹ nhàng.
“Bình sinh không tương tư, khi tương tư, liền khổ vì tương tư.” Lục Diêu không biết mình cũng sẽ nhớ tới mấy lời ai oán của khuê nữ thế này, méo méo mó mó, mơ hồ không rõ.
Hắn chỉ biết là, chớ nói mình cùng Bùi Kiếm Văn không chung đường, cho dù là chung đường…… Cùng người kia yêu đương gì đó, không khỏi quá mức buồn cười, quá mức hoang đường.
Hắn chỉ biết xét đến cùng đơn giản chỉ hai câu:
Hắn giống như đợi người đến. Hắn giống như đợi người thôi.
Đêm đó bị Phùng Phượng hỏi về niệm tưởng, Lục Diêu hiểu rõ ràng, cho dù nói câu “Chỉ nguyện đi theo Hán công trọn đời trọn kiếp” đều chu toàn hơn rất nhiều so với qua loa xin một thanh kiếm.Nhưng nếu thật sự là qua loa tắc trách. Chỉ sợ là giữa khói lửa mịt mùng, trong một khoảnh khắc hắn liền nghĩ đến một hồi say rượu ước hẹn: “Ngươi nếu muốn rút lui, chỉ cần còn coi ta là bằng hữu giang hồ, dù có là trời nam đất bắc, núi cao sông lớn, Bùi Kiếm Văn ta chắc chắc sẽ giúp đến cùng!”
Ai từng thúc ngựa Giang Nam, thầm nghĩ loạn thế người cũng muốn có một chốn quay về. Rồi sau đó nước chảy mây trôi, hết thảy tình cảm nơi đáy lòng không trở lại mà đều biến thành một lời nói lúc say.
Lục Diêu ngồi một mình trong vườn Huyên Nghiên, chậm rãi tĩnh tâm nghĩ thông suốt.
Tặng Mạc Tà kiếm này đi, hắn cũng không trông cậy Bùi Kiếm Văn có thể hiểu được thâm ý trong đó, cũng càng không nói cho y biết Can Tương kiếm trên tay mình. Chỉ cho là đem bảo kiếm tặng y, cũng coi như bồi thường cho Phi Thiên đã gãy trước kia.Về phần Bùi Kiếm Văn là rượu say nói loạn cũng được, là rượu vào lời ra cũng thế, hắn đều không để ý. Ngay cả lời ước định có thật hay không thật cũng sẽ không để ý.
Có lẽ núi cao sông dài cách xa ngàn dặm.
Có lẽ giang hồ quan trường phân biệt rõ ràng.
Có lẽ cuộc đời này không còn gặp gỡ.
Nhưng chỉ cần trong lòng rõ ràng, có một thanh kiếm vẫn luôn bên cạnh y, mà một thanh kiếm khác vẫn luôn kề bên mình, tựa hồ cũng đủ rồi.
“Đại ca, nghĩ cái gì vậy, nhập thần thế kia?” Ngày hôm nay, Phùng Sanh bớt thời giờ tới Lục phủ, một đường tìm được vườn Huyên Nghiên, bắt gặp Lục Diêu ngồi yên xuất thần, cảm thấy không khỏi thầm than một tiếng, trên mặt lại vẫn tươi cười chào hỏi.
“Đệ hôm nay rảnh rỗi quá vậy?” Lục Diêu phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn phía Phùng Sanh chế nhạo một câu, “Vô sự bất đăng tam bảo điện, đệ không phải là lại gây họa gì đó chứ, muốn ta thay đệ thu dọn?”
“Huynh cho đệ là hài tử bảy tuổi hay là tám tuổi?”
Phùng Sanh đi vào trong đình ngồi vào chỗ của mình, lắc đầu cười nói, “Tranh thủ lúc rảnh rỗi thôi.”
“Vậy chi bằng buổi tối lưu lại dùng bữa, có muốn ăn cái gì….” Lục Diêu chợt ngừng, cũng cười lắc đầu, hắn sao lại còn cho Phùng Sanh là hài tử bảy tám tuổi mà trêu chọc cơ chứ.
“… …” Phùng Sanh im lặng một lúc lâu, đi thẳng vào vấn đề, “Đốc chủ nói với đệ, huynh muốn Mạc Tà kiếm của người, còn hỏi đệ xem huynh gần đây có phải vừa ý cô nương nhà ai hay không, lại bảo đệ khuyên huynh đừng vội bàn hôn sự, chờ đến cuối mùa xuân chính sự xong xuôi rồi nói.”
“…..Hiếm khi Hán công cũng tốn tâm tư vào mấy việc này.” Lục Diêu thuận miệng có lệ, trong lòng âm thầm cười khổ.
“Đại ca…..” Phùng Sanh do dự một chút, vẫn là truy vấn một câu, “Kiếm huynh đưa cho ai?”
“…..Đệ cũng không biết, chớ hỏi nhiều như vậy.”
Một lúc lâu hai bên không nói chuyện, Phùng Sanh đột nhiên thở dài, “Sắp sửa lập xuân, phương Bắc lại vẫn là băng thiên tuyết địa. Giang Nam thì ngược lại…. Mấy ngày nữa, hẳn là sắc liễu đỏ ngợp trời nhỉ.”
Lục Diêu nghe vậy trong lòng khẽ động, nhưng nhìn sắc mặt Phùng Sanh cũng không gióng như có vẻ ngầm hiểu. Thực ra chỉ có Phùng Sanh tự mình mới biết, bởi vì hắn không thể nói rõ, có một số việc so với Lục Diêu sắc bén hơn rất nhiều. Ngày đó ba người ngươi tới ta lui, sợ là khi Lục Diêu còn không rõ, Phùng Sanh đã nhìn ra manh mối. Hoa rơi loạn mắt, khoảnh khắc đó trong mắt ai là thần sắc trầm mê, khi băng tuyết tan rã, lại có thể giấu giếm được ai.
“…..Kiếm còn ở chỗ đệ?”
“Phải.” Phùng Sanh thở dài trong lòng, cười khổ thầm nghĩ, thôi, nếu mọi người có kiếp số, vậy thì tự mình giải quyết đi.
“Đại ca… Kỳ thật đạo lý cổ nhân đều nói qua.”
“… …” Giống như hiện giờ cùng nhau nhìn hoa cỏ tiêu điều khắp vườn, hiện tại hắn cùng đại ca ngắm bạch mai sắp sửa điêu tàn, thấp giọng thì thầm: “Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.”
(Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay, đừng chờ hoa rụng bẻ cành không – trích Kim lũ y – Đỗ Thu Nương)