Nhà hàng và khách sạn Đệ nhất thành phố D
Bữa tiệc được tổ chức rất hoành tráng, và xa xỉ. Người đứng đầu của bữa tiệc tối nay chính là vị phu nhân nổi tiếng nhất thành phố A – Tiêu phu nhân. Bữa tiệc nhằm mục đích cho các người bằng hữu, bạn bè thân thiết thời đại học được cơ hội gặp mặt. Đi với bữa tiệc tối nay, chỉ có Tiêu phu nhân và Ngô phu nhân thành phố A đến, còn lại là bạn bè ở các thành phố khác tập trung.
Hơn ba mươi năm, nhóm đại học lừng danh một thời, đã trở thành ông này bà kia, có người đã lên chức ông bà nội – ngoại, người còn lập thêm gia đình có con trai con gái chưa đến mười tám tuổi, ba mươi xuân canh, tất cả đều thay đổi.
Nói đến Tiêu phu nhân và Ngô phu nhân nổi tiếng thành phố A trong giới thượng lưu đều biết họ sắp làm thông gia, chỉ là đứa con gái thứ hai của Ngô phu nhân – Ngô Mẫn Như lại đi yêu anh rể của mình, sinh cho Tiêu gia đến hai đứa trẻ, cả hai đều bằng tuổi nhau, là sinh đôi, nhưng vấn đề sâu hơn nữa thì chưa cụ thể, đã làm báo chí tốn bao giấy mực.
Mẫn Như ở thành phố A nổi danh là bạch xà tiểu thư, khi quá kiêu ngạo, thủ đoạn khôn lường, diễn kịch làm người ta rùng mình.
-Hữu Mỹ là cậu sao! Không nhận ra.
-Giao Giao phải không?
-Phải! Lâu rồi mới gặp.
-Ừ ! Lâu rồi mới gặp.
-Cậu dạo này thế nào? Trông xinh đẹp hơn hồi đó chắc con dâu thuộc người chu đáo.
-Từ lúc ông Thẩm mất, gia đình mình vẫn thế, con trai còn độc thân, con gái đã kết hôn sắp có đứa thứ hai.
-Ồ ! Mình tháng sau là con dâu vào cửa rồi. Hay là Giao Giao mình làm bà mai cho con trai cậu.
-Cậu khéo đùa, đó là ý của lũ trẻ chúng nó. Tụi mình chỉ góp ý kiến thì tốt hơn, mà cũng chúc mừng cậu sắp lên chức mẹ chồng.
-Cảm ơn cậu.
-Hai người đang nói gì vui thế?
-Mỹ Kim, không phải gọi là Tiêu phu nhân mới đúng. Haha!
-Gọi Mỹ Kim là được rồi, các cậu đừng khách sáo, chúng ta vẫn là bạn bè như trước!
-Đúng thế! Nâng ly chúc mừng tình bạn tốt đẹp.
-À ! Nghe nói Mỹ Kim và Tiền Hựu có hai đứa cháu rất đáng yêu đó Hữu Mỹ.Hai đứa trẻ vừa xinh đẹp vừa thông minh chỉ tiếc là chúng ta chưa thể được như hai người.
Lời vừa thốt ra ba người còn lại đều mang một trầm tư, suy nghĩ riêng, không khí tự nhiên vì thế thay đổi giữa cuộc nói chuyện. Ngô phu nhân – mẹ ruột của Mẫn Như chút tự ti, bà thật tâm đều yêu hai đứa con gái, nhưng Mẫn Như lại gây chuyện thị phi, làm mẹ như bà đứng giữa hai cô con gái, buộc lòng phải tức giận với cô, bênh vực Mẫn Nhu.
Tiêu phu nhân thì sót ruột đến đau lòng, viên minh châu cùng hai bảo bảo và con trai của mình với Mẫn Nhu có mối quan hệ thật phức tạp, bà nên về bên ai, bảo vệ như thế nào cho đúng, nhắc đến ba mẹ con, bà Tiêu rất nhớ hai đứa trẻ và Mẫn Như. Còn bà Thẩm lại có tiếc nuối nếu Lạc Lạc, Bối Bối là cháu trai với cháu gái của mình, bà Thẩm sẽ tự hào khoe với mọi người ở đây.
Trở về hiện tại, ba người phu nhân, đều giấu đi những chất chứa suy nghĩ riêng, tiếp tục bữa tiệc.
-Mỹ Kim, Tiền Hựu, hai cậu trúng nhà thiết kế nào tài năng như thế?
-Hai trang phục là Mẫn Nhu nhà mình, đi sang thành phố B đặt thiết kế, con bé rất biết chọn lựa. Vậy của cậu thì sao Hữu Mỹ, đẹp nhất là kiểu tóc thời thượng của cậu. - Bà Ngô nói cười, khuôn mặt giãn ra, bớt đi vẻ tự ti tự hào nhắc đến con gái lớn.
-A! Kiểu tóc cậu nói rất đẹp phải không? Một người quen của mình đã làm, cô gái này tuy rất trẻ nhưng mình công nhận rất giỏi giang, nấu nướng không thể chê vào đâu.
-Haha! Cậu khen ngợi như thế, không chừng là con dâu tương lai.
-Mỹ Kim nói có lý – Trà phu nhân (Giao Giao) và Ngô phu nhân vui vẻ gật đầu tán thưởng lời của Tiêu phu nhân.
Hình như bà Tiêu đã nói trúng, mới làm bà Thẩm ngượng ngùng, cười xấu hổ, im lặng không phát ra tiếng, làm ba người kia tinh quái cười vui vẻ.
Lúc sau, bà Trà trực tiếp lôi kéo bà Ngô đi tìm vài người bạn, để lại bà Tiêu và bà Thẩm ở lại trò chuyện với nhau. Hai người bạn già, là hai người trong bộ tứ nổi bật của nhóm đại học, xa cách rất lâu nhưng nói chuyện vẫn còn rất thân thiết.
-Mỹ Kim, gia đình cậu có ổn không? Mình nghe có nhiều người bàn tán.
-Mình cũng không muốn giấu diếm cậu đều là bạn tốt. Vài năm này, gia đình hai bên có lục đục không nhỏ, tội nhất là hai đứa nhỏ không có tội nhưng cũng bị xoáy sâu vào vấn đề.
-Hai cậu cũng làm thông gia bình thường kia mà!
-Con bé lớn của Tiền Hựu và con trai của mình yêu nhau. Nhưng con bé thứ hai lại có con với con trai của mình, cậu xem rất không ổn.
-Trời! Thực sự là điều khó nói. Cậu và Tiền Hựu đến hiện tại mà bình tĩnh như thế thì tốt quá rồi
-Đôi lúc mình cũng tự nghĩ con trai mình và con bé thứ hai có phải là nghiệt duyên.
-Cuộc đời rất khó nói, ông trời ban cho con người thử thách để chúng ta có thể vượt qua được. Mọi thứ sẽ ổn chỉ cần cậu cố gắng.
-Hơn ba mươi năm cậu vẫn không thay đổi, mình phải cảm ơn ông trời đã tặng cho mình ba người bạn đặc biệt nhất. Cuộc đời Mỹ Kim mình thật sự là quá hạnh phúc rồi.
-À ! Con bé thứ hai tên là gì nhỉ? Mình cũng không nhớ rõ rất lâu rồi?
-Con bé thứ hai là Mẫn Như đang sống ở thành phố A với mình.
-Cái gì? Mẫn Như?
-Cậu có gì sao Hữu Mỹ?
-Không chỉ là mình....
-Mỹ Kim, Hữu Mỹ lại đây đi đã tìm được đông đủ rồi! – Bà Ngô đi tới, cắt ngang lời bà Thẩm chuẩn bị nói.
Bà Thẩm sững sờ đến kinh ngạc, tại sao lại trùng hợp như thế? Mẫn Như? Hai đứa trẻ? Tất cả trùng hợp với ba mẹ con của Mẫn Như?Vậy những lời bàn tán về Mẫn Như là sự thật.
Điều đáng nói lần đầu bà Thẩm nhìn thấy Mẫn Như là cô gái trẻ xinh đẹp, băng thanh ngọc khiết tràn đầy năng lượng, không có cái gọi là kiêu ngạo, thủ đoạn khôn lường và quan trọng có chút quen thuộc chỉ trong lòng bà mới biết. Đặc biệt bà Thẩm còn cảm nhận ở Mẫn Như là người tử tế, sống tình cảm, một bà mẹ trẻ đơn thân nuôi con khôn khéo.
Trong quá trình, bà Thẩm quen biết được Mẫn Như thì cô ở thành phố D, không còn sống ở thành phố A. Hay là trước đó cô thật sự trải qua chuyện kinh động mới thay đổi như thế, ngay cả cách nói chuyện của bà Tiêu chắc cũng chưa biết Mẫn Như không còn sống ở thành phố A.
Sau buổi dự tiệc bà Thẩm nên đối diện với cô như thế nào? Đây là một điều khó nói với bà Thẩm, cô là con gái của hai người bạn thân, cô lại có một quá khứ.... Đối với bà Thẩm đang có vạn câu hỏi vì sao về Mẫn Như.