Tác giả: Khiết Đan
Cao Lãng quỳ xuống, chậm rãi nói từng chữ một.
“Tôi sai thật rồi, Mạn Nhu à!”
“Anh đến tận bây giờ mới nhận ra ư?”
Anh im lặng không nói lời nào, chỉ biết cúi đầu xuống. Anh đã dùng hết sỉ diện của một người đàn ông để xin lỗi cô.
Cao Lãng anh rốt cuộc là kiểu người gì vậy? Áp đặt cô rồi xin lỗi cô, lại ђàภђ ђạ tiếp rồi bây giờ lại thứ lỗi? Cô là thứ để anh tuỳ tiện trêu đùa sao?
“Anh xem tôi là con rối của anh à?”
“Tôi... đúng là đã rất quá đáng! Nếu cô muốn, tôi sẽ bù đắp lại cho cô tất cả, xem như là để chuộc lỗi!”
“Bằng cách nào?”
“Bằng mọi cách!”
Mọi cách của anh là thế nào?
Mạn Nhu thực sự không hiểu nổi, anh rốt cuộc đang bị gì! Anh là một người đa nhân cách à?
“Thứ tôi muốn bây giờ là ly hôn!”
“Mọi thứ trừ điều đó!”
“Tại sao?”
“Vì... tôi có nhiệm vụ phải chăm sóc cô, tôi nợ nhà cô một mạng sống!”
“Đó không phải là trách nhiệm, anh xem nó là gánh nặng!”
Cao Lãng không dám đối đáp tiếp. Mạn Nhu không còn ngây thơ như trước, cô đã kiên quyết hơn, không còn vì sợ sự giận dữ của anh mà im lặng ôm tủi một mình.
“Tôi cần một cuộc điện thoại. Đó là thứ cuối cùng tôi nhờ anh!”
“Cô gọi ai?”
“Ba anh!”
“Để làm gì?”
“Tôi muốn ly hôn! Ngay lập tức!”
Cao Lãng đứng dậy, thấy gương mặt cô thể hiện rõ sự kiên quyết, không còn dáng vẻ yếu đuối như trước. Mọi chuyện có lẽ không thể cứu vãn được nữa rồi!
“Làm ơn cho tôi cơ hội...”
“Tôi bảo không!”
Mạn Nhu quát lớn. Sẽ không có một lần nào nữa, cô vì sợ anh mà không dám lên tiếng. Cô sẽ không yếu lòng trước anh nữa, dù cho anh có nài nỉ van xin hay là giận dữ tháo quát với cô.
“Được!”
Cao Lãng đưa chiếc điện thoại đã gọi sẵn số của ông Cao cho Mạn Nhu. Anh quay mặt đi, không muốn nghe thấy những thứ cô nói với ba mình. Anh là một thằng nghịch tử, một thằng chồng tồi!
“Bác...”
“Mạn Nhu, là con à? Có chuyện gì vậy? Cao Lãng đã xin lỗi con chưa?”
“Bác Cao, cháu muốn ly hôn! Từ bây giờ cháu và Cao Lãng, sẽ không còn là vợ chồng nữa!”
“Mạn Nhu, con bình tĩnh, Cao Lãng sẽ sớm nhận lỗi...”
“Cháu nói là cháu muốn ly hôn! Cháu không muốn tiếp tục mối quan hệ vô nghĩa này nữa! Cháu quyết định kĩ rồi!”
Dù không thấy mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ sự sững sốt của ông Cao. Ông không biết nói gì nữa, chỉ đành gật gù nhận lời rồi ngắt máy.
Cao Lãng biết rõ ba anh sẽ lại nổi trận lôi đình, và có thể sẽ không thể thân thiết được với nhà Mạn Nhu nữa.
Đúng, lỗi tất cả là do anh! Do anh, một kẻ ngu ngốc hành động thiếu suy nghĩ. Do anh quá nóng tính, bốc đồng! Nếu như anh chịu chấp nhận và đối xử tốt với Mạn Nhu, mọi chuyện có lẽ đã khác!
Nhưng anh không yêu Mạn Nhu, điều đó khiến anh rất khó để chấp nhận cô là vợ anh. Anh có cuộc sống riêng, anh là một kẻ suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc và đối xử tệ với người vợ mới cưới của mình.
Đêm nay là sẽ là đêm cuối cùng Mạn Nhu ở nhà anh, để anh ngẫm nghĩ lại và hối hận về những gì mình đã làm!
[...]
Mạn Nhu thẳng tay kí lên tờ đơn ly hôn, chỉ chờ mỗi chữ kí của Cao Lãng thì mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây, mỗi người sẽ tự do với cuộc sống riêng của mình.
Cao Lãng do dự, ánh mắt đăm chiêu nhìn tờ đơn trên bàn. Anh nhìn lên gương mặt của Mạn Nhu, thấy rõ được thứ cô trông chờ.
Được, nếu đó là thứ cô muốn! Anh cuối cùng cũng đặt 乃út xuống, kí rõ tên mình. Anh hối hận, có, nhưng anh sẽ không cố ngăn cản việc này nữa, vì anh đã làm cô đau khổ vì một cuộc hôn nhân toàn sự sắp đặt khi cô mới 18 tuổi.
Cao Lãng thất thần nhìn theo bóng dáng Mạn Nhu bỏ đi. Cô đến nhà anh không đem theo thứ gì, đến khi ra về cũng chỉ là 2 bàn tay trắng. Anh chỉ có thể cầu mong cô sẽ sống bình an ở chính ngôi nhà của cô!
[...]
Bốp!
Ông Cao đánh thẳng vào mặt Cao Lãng một cú thẳng tay khiến anh loạng chạng.
“Thằng bất hiếu! Mày nhìn xem mày đã làm những gì kìa!”
Cao Lãng chỉ đứng yên, không phản kháng cũng không đáp trả lại.
“Từ giờ tao sẽ phải ăn nói thế nào với ông Ôn hả? Mày có biết tao đã phải cố gắng gìn giữ mối quan hệ với nhà Ôn như thế nào không hả?”
“Con đã cố van xin, nhưng cô ta cứ nhất quyết như thế!”
“Tại sao mày không tìm đủ mọi cách van xin nài nỉ giống như những thứ mày đã từng ђàภђ ђạ con bé đủ đường hả?”
“...”
Ông Cao ngồi bệt xuống ghế sô pha, lắc đầu thất vọng về thằng con trai của mình. Đúng là đứa nghịch tử!
“Cũng có thể là định mệnh đã sắp đặt như thế! Con và Mạn Nhu, có duyên nhưng không nợ, thế thôi! Mọi chuyện xong cũng đã xong rồi!”
“Mày còn nói thế được à thằng khốn!”
Ông Cao nổi trận lôi đình, ném thẳng cây gậy trúng ngay đầu anh, nhưng anh cũng không có chút phản ứng nào!
[...]
“Ông xem con gái rượu ông đã về rồi kìa, lại còn tay không chả mang thứ gì theo!”
Dì của Mạn Nhu buông mấy lời nói có ý mạ nhục cô. Ông Ôn từ trong đi ra, thấy Mạn Nhu vẻ ngoài nhếch nhác cũng lộ rõ ánh mắt chán ghét.
“Mày về đây tay không thế à?”
“Con và Cao Lãng đã ly hôn rồi!”
“Tôi đã nói mà, loại như nó thì ai mà chịu cưới, ông cũng cứ một mực gã nó đi bây giờ lại mang nhục về!”
“Tại sao lại ly hôn?”
“Do...”
Mạn Nhu bối rối, do dự không biết trả lời thế nào, nên nói thật hay là...
“Do con cảm thấy không hợp!”
Cô nén nước mắt nói từng chữ mà lòng đau như cắt. Đáng nhẽ ra cô phải nói sự thật, là vì anh mà cô suýt nữa đã mất mạng. Đáng nhẽ cô phải kể lể đủ điều với ba cô!
Nhưng cô biết ba cô sẽ không vì thế mà bênh vực cô!
Một lần nữa, cô lại trở nên yếu đuối, vì cái gọi là nhân hậu trong tim cô quá lớn mà cô lại tiếp tục tha thứ cho Cao Lãng!