K nhìn thông báo trên màn hình điện thoại mà nhíu mày, tin nhắn chỉ hiển thị “boss sắp về” mà không nói thêm gì nữa. Nếu không phải vì tin nhắn này, K cũng sẽ để những người kia giết A Mẫn theo ý của Tô Tuyết Đồng.
Tiếc là, Tô Tuyết Đồng vẫn không phải đối thủ của người đứng sau bảo vệ A Mẫn. Nếu đắc tội, thì cả Tô Gia sẽ rước họa vào thân. K không thể mạo hiểm, càng không muốn Tô Tuyết Đồng có chuyện.
K lái xe rời đi ngay trong đêm, cứ mặc cho đám người kia muốn làm gì thì làm. Đám người kia thấy bộ đàm phát ra tiếng rè rè thì nhìn nhau. Một trong số bọn chúng mới lên tiếng: “Mặc kệ! Cứ làm theo kế hoạch, xong chuyện biết đâu lại còn được thêm tiền.”
“Nhưng mà… Liệu có ổn không? Lúc nãy chẳng phải tên giao nhiệm vụ kia đã bảo là không được giết A Mẫn sao?” Một tên trong đám có chút lo lắng hỏi.
Mấy tên kia nghe vậy thì nhìn nhau, tên cầm đầu lúc này mới ra lệnh: “Theo như ban đầu thì chúng ta nhận tiền và giết ba mẹ con A Mẫn. Cho nên cứ làm theo như lúc ban đầu đã bàn, không phải nói nữa.”
Tên cầm đầu nói xong thì chiếc xe taxi màu vàng cũng sắp chạy ra khỏi khu vực của Long Gia. Lúc này trên xe A Mẫn mới dặn dò hai đứa trẻ: “Lát nữa về chỗ của ông Minh hai đứa phải ngoan đấy. Ông ấy rất muốn gặp hai đứa đó.”
“Vậy lát nữa chúng ta sẽ về nhà của ông Minh sao? Con tưởng mẹ sẽ ở riêng chứ.” Mẫn An vừa nhìn A Mẫn vừa nói.
A Mẫn xoa đầu Mẫn An cười cười: “Về chỗ ông Minh vài bữa, sau đó mẹ sẽ tìm một nơi thích hợp và thuận tiện cho hai đứa đi học và đi chơi.”
Mẫn An vui vẻ dựa vào lòng mẹ mình, còn Thiên An thì luôn nhìn ngoài cửa xe để quan sát đường đi. Vừa ra khỏi khu vực Long Gia thì tài xế đột nhiên dừng lại.
Vì thắng gấp nên cả ba ngã về phía trước, nhưng A Mẫn đã dùng hai tay mình để đỡ cho đầu của Thiên An và Mẫn An không đập vào ghế. Cô đỡ hai đứa ngồi lại sau đó lo lắng: “Hai đứa có sao không? Có bị đau chỗ nào không?”
Mẫn An lắc đầu, “Không ạ! Tay mẹ có đau lắm không?”
“Không sao!” A Mẫn trấn an, cô quay sang nhìn Thiên An: “Thiên An! Mẹ hình như thấy có gì không ổn, con qua đây ngồi chung với Mẫn An đi.”
A Mẫn đổi chỗ của mình cho Thiên An, con bé cũng vâng lời làm theo ý mẹ mình. Sau khi đổi chỗ xong thì A Mẫn nhìn tài xế hỏi: “Tài xế, có chuyện gì sao?”
Tài xế quay xuống nhìn A Mẫn sau đó có chút lo lắng: “Hình như tôi vừa đụng phải ai đó.”
Lúc nãy đang lái xe thì có người đột nhiên băng qua đường khiến tài xế phải thắng gấp. Cũng may là A Mẫn phản ứng nhanh nên Thiên An và Mẫn An không sao.
Nghe tài xế nói vậy thì A Mẫn nhíu mày, làm sát thủ nhiều năm nên tình huống này cô có thể đoán được mức độ nguy hiểm của nó. A Mẫn nhìn tài xế lạnh giọng: “Lát nữa có chuyện gì, phiền ông chở hai đứa nhỏ quay lại Long Gia giúp tôi.”
Tài xế chưa kịp trả lời thì một phát súng xuyên thẳng qua ghế phụ và ghim vào ghế sau. A Mẫn đã nhanh tay đè hai đứa con của mình nằm xuống, bằng không thì thật sự có chuyện rồi.
Thiên An và Mẫn An nhìn nhau, cả hai đều biết mẹ mình lại gặp rắc rối. A Mẫn lúc này mới dặn dò hai đứa: “Nằm im ở đây, mẹ sẽ ra ngoài xử lý đám người đó. Nên nhớ, một khi mẹ và đám người đó đánh nhau thì hai đứa phải bảo tài xế chở về Long Gia. Hiểu chưa?”
Mẫn An rưng rưng nắm lấy cánh tay A Mẫn níu kéo: “Mẹ đừng đi, bọn họ đông người lắm. Lỡ mẹ lại bị thương thì phải làm sao?”
“Hứa với con, nếu đánh không lại phải chạy đấy.” Thiên An đưa ngón út ra với ánh mắt mong chờ. A Mẫn cũng móc ngoéo lại với con bé và cười: “Mẹ hứa!”
A Mẫn nhìn tài xế, lúc này tài xế có vẻ rất hoảng loạn. Cô mới vỗ ghế tài xế sau đó nói: “Nếu ông nghe lời tôi, ông sẽ sống. Khi tôi xuống xe thì ông nên chuẩn bị tinh thần đi. Phải chạy thẳng đến Long Gia.”
Tài xế run run gật đầu, “Tôi… tôi hiểu rồi.”
A Mẫn lấy trong túi ra chiếc hộp mà Kỳ Thiên Như đã đưa cho cô. Đó chính là sợi dây chuyền có hình con rồng và khắc chữ Long.
A Mẫn đeo sợi dây chuyền vào cổ Mẫn An sau đó dặn dò: “Con và chị không được lạc nhau, sợi dây này sẽ bảo vệ hai đứa nếu ở khu vực Long Gia.”
“Thiên An! Khi về tới Long Gia, phải ở lại đó đến khi mẹ quay lại. Nếu ai hỏi mẹ đâu, cứ bảo mẹ có việc nên hai đứa quay lại đây. Hiểu chưa?” A Mẫn nhìn Thiên An nghiêm túc.
Thiên An nghe vậy thì chần chừ, “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả, nhớ phải làm theo lời mẹ nói đấy.” A Mẫn nhíu mày lạnh giọng khiến Mãn An và Thiên An im lặng.
Cả hai gật đầu sau đó nắm tay nhau nhìn mẹ mình. A Mẫn nhìn con của mình sau đó mở cửa xe bước xuống. Cô đi về phía đám người đang đứng chặn ngang hết con đường đi. Đám người này rõ ràng là muốn diệt cỏ tận gốc đây mà.
Trên người A Mẫn hiện tại không có nhiều vũ khí, ngoài cây baton cô thường đem bên người thì chẳng còn gì cả. Thấy A Mẫn lại gần thì đám người kia thủ thế.
Tên cầm đầu nhìn A Mẫn nhếch môi: “Hóa ra cô là A Mẫn à? Nhìn cũng đẹp đấy, nhưng mà thật tiếc là hôm nay phải chầu trời rồi.”
“Tôi chầu trời hay các người còn chưa biết đâu! Nhưng mà tôi thật muốn biết, ai lại nhiệt tình truy sát tôi như vậy đấy.” A Mẫn nhìn đám người kia bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng chẳng có chút kiêng dè.
Trước khi nhận phi vụ này đám người kia cũng có tìm hiểu qua về A Mẫn. Bọn họ biết A Mẫn là một sát thủ có tiếng tăm, càng biết thân thủ của A Mẫn như thế nào. Chỉ là qua năm năm thì ai biết được A Mẫn có còn như xưa hay không. Đó cũng chính là điểm mà bọn chúng đắc ý.
Tên đầu đàn cười khẩy: “Cô hơi tự tin về khả năng của mình rồi đấy. Nếu chúng tôi cùng lên, thì cô sẽ sớm chầu trời thôi.”
Tuy không biết đám sát thủ trước mặt thực lực thế nào, nhưng kinh nghiệm nhiều năm của A Mẫn cho cô biết rằng nếu cả đám người đó cùng lên thì khả năng thắng của A Mẫn rất thấp. Nhưng mà, nếu không thử thì sao biết được có thắng hay không.
A Mẫn lấy cây baton ra giơ thẳng về phía đám người kia. Vương Thiên An và Vương Mẫn An liền hiểu ý mà nhìn tài xế: “Mau lên, chúng ta phải tranh thủ. Chú mà chậm chạp thì chú cũng sẽ chết đấy.”
“Vậy hai cháu ngồi cho chắc đi!” Tài xế nhìn Thiên An và Mẫn An nghiêm túc nói.
Cả hai nắm chặt tay và ôm lấy nhau, tài xế bắt đầu mở xe và đạp ga. Đám người kia liền phát giác, một người trong đám đó giương súng lên định bắn nổ lốp xe thì bị A Mẫn ngăn lại.
A Mẫn dùng cây baton đánh vào cổ tay tên kia một cái mạnh khiến hắn đau đớn mà buông súng xuống. Cô nhân cơ hội đó mà cướp luôn cây súng.
A Mẫn cầm súng lên chĩa về hướng những tên kia nhếch môi: “Con mồi của các người ở đây, đừng có mà lơ là.”
Vừa nói xong A Mẫn liền bắn một phát về phía tên ngoài cùng. Bởi vì hắn chủ quan cho nên chẳng kịp làm gì ngoài việc chết mà không biết lý do. A Mẫn quay về phía sau, chiếc taxi màu vàng đã khuất sau màn đêm của cánh rừng.